Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ra ngoài thành săn yêu thú, rất nhiều võ giả đều làm.
Trước đây trong nhà không có tiền, ba cô nhi cần sinh hoạt, Tống Tình thì cần tài nguyên tu luyện, cho nên chỉ có thể ra ngoài thành đi săn.
Lâm Dịch và Tống Bảo Nhi tan học về, nếu thấy nàng chưa về, sẽ đứng ở cửa thành chờ.
Thế giới bên ngoài rất hung hiểm.
Rất nhiều người ra ngoài, có lẽ không về được.
Hơn nữa địch nhân của ngươi chưa hẳn là yêu thú, có thể là võ giả khác.
Tuyệt không nói ngoa.
Lâm Dịch tuy không trải qua, nhưng có một lần Tống Tình bị võ giả chặn giết, chết rất nhiều người, nàng được bảo hộ chạy về.
Cho nên Lâm Dịch mới muốn mạnh lên để có thể bảo hộ các nàng.
Trước kia cho dù mãi không thể trở thành võ giả, hắn cũng chưa bao giờ lười biếng, không ngừng chăm chỉ tập võ, chờ mong có một ngày tiến thêm một bước.
Hắn từ từ đi.
Trong ba người kia, hai nam một nữ, có thể dùng chật vật để hình dung.
Nhìn tựa như lăn lộn trên đá, quần áo tàn tạ, thân thể bị thương, không giống Lâm Dịch tưởng tượng lắm.
Tình cảnh cũng không hợp lý.
Ba người đã tới gần thỏ yêu, nhưng hai con thỏ Đại Bạch và Tiểu Bạch còn đang chuyên tâm ăn cỏ, hình như không phát hiện nguy hiểm hàng lâm.
Không thể không nói, yêu thú bằng bản năng hấp thu linh khí rèn luyện thân thể, chỉ thân thể đã có thể đối kháng võ giả. Cho dù là thỏ, thân thể cũng lớn hơn bình thường một chút.
Lâm Dịch vừa muốn ra tay.
Đã thấy một ánh sáng trắng thoáng qua.
Đại Bạch biến mất tại chỗ, trôi nổi giữa không trung, mà võ giả bị nàng công kích thì bay đi ba bốn mét.
Lâm Dịch lập tức sững sờ.
Trong ấn tượng của hắn, thỏ đều mềm mại dễ thương, nhàn nhã ăn cỏ, sống cuộc sống của mình, hoàn toàn quên thỏ gấp cũng cắn người, bây giờ còn đá người.
Về lý luận hai con thỏ yêu cấp hai có thể vượt Võ Đồ đỉnh phong, nhưng thực tế bởi vì điều kiện có hạn, không thể không hạ giá, nhưng bây giờ lại chiếm hết thượng phong.
Uông Tiểu Ngư chạy phía sau cũng há to miệng.
"Đại Bạch và Tiểu Bạch lợi hại như thế sao? Mỗi lần ra ngoài chỉ biết ăn cỏ, xưa nay không ra tay, ta còn cho rằng các nàng không biết đánh nhau!"
Lâm Dịch trợn trắng mắt, đây là không biết đánh nhau?
Khả năng bật nhảy của hai gia hỏa này rất kinh khủng, hiện trường chỉ có thể nhìn thấy hai vệt trắng. Ba tên võ giả hoàn toàn không có sức đánh trả, bị đánh mặt mũi bầm dập.
Còn may là bị thỏ đánh.
Nếu đổi thành gấu trúc Đoàn Đoàn, sợ rằng bọn hắn đã mất mạng.
Ba người kia cũng không ngờ hai con thỏ lại kinh khủng như vậy, nếu thỏ còn như vậy, về sau mọi người sống thế nào?
"Con thỏ này từ đâu ra?" Lâm Dịch hiếu kỳ nói.
"Hậu đại của bạn lão tổ tông nhé!" Uông Tiểu Ngư rất ngây thơ nói.
......
Lâm Dịch cạn lời, nói cách khác tổ tiên của con thỏ này không đơn giản, có lẽ là nhóm yêu thú lúc đầu, trải qua đại chiến. Đừng nhìn thường ngày chỉ biết bán manh ăn cỏ, đến thời điểm này, ra tay tuyệt đối nghiêm túc.
Ba người bị đánh thê thảm, cô gái kia lăn lộn trên mặt đất, rất vất vả thoát khỏi công kích của đám thỏ, vừa lăn vừa bò chạy tới.
Mới tiếp cận một chút xíu, mèo vàng nằm trên người Đại Mao đột nhiên nhảy lên chặn trước người Tiểu Ngư, thân thể hơi cong, bày tư thế công kích.
Meo!
Một tiếng kêu to, mèo vàng nhanh chóng vồ võ giả kia, lập tức khiến cánh tay của đối phương da tróc thịt bong, cô gái kia đau đến hô lớn: "Đừng đánh, đừng đánh, chúng ta không phải người xấu!"
Tiểu Ngư mới gọi: "Mễ Mễ về!"
Mèo vàng lập tức từ bỏ thú săn chạy về.
Lâm Dịch đi tới.
Đối phương nhìn quá thảm, người lang thang mấy năm cũng không đến mức này.
Lâm Dịch cười nhạo: "Người tốt, người tốt thì vụng trộm tới gần thỏ có chủ làm gì?"
Cô gái kia ánh mắt lấp lánh: "Chúng...... Chúng ta cho rằng nó là thỏ yêu hoang."
"Hừ." Lâm Dịch hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện.
Lời này ngay cả mình cũng không lừa được, cô gái bị tủi thân, lập tức khóc ròng: "Chúng ta cũng không muốn vậy, nhưng ra ngoài đi săn bị cướp, rất vất vả mới tìm được đường sống trong chỗ chết. Đi qua nơi này nhìn thấy yêu thú cấp hai, thấy giá cao lại dễ ức hiếp, mới nhất thời nổi ý xấu muốn bắt."
Ngoài thành không hài hòa, người chết rất bình thường, ba người có thể lưu lại tính mệnh đã là may mắn.
Lâm Dịch còn chưa lên tiếng, Tiểu Ngư không chịu nổi, đỏ mắt kéo Lâm Dịch: "Dịch ca ca, các nàng cũng không cố ý, chúng ta bỏ qua đi?"
"Tuy phạm sai lầm, nhưng bị đánh như vậy cũng tính là chịu trừng phạt, không truy cứu cũng được. Nhưng sao các ngươi bị cướp?" Lâm Dịch hiếu kỳ nói.
Cô gái kia nghiến răng nói: "Là đám Cửu Tinh tháp ác danh lan xa!"
"Cửu Tinh tháp!" Lâm Dịch nhíu mày, không lạ lẫm với tổ chức này.
Đám người này tội ác chồng chất, chưa bao giờ làm việc tốt, thường ngày cướp bóc đốt giết, sinh tồn dựa vào cướp đoạt võ giả ra ngoài đi săn, trên tay có rất nhiều mạng người.
Quan phương hận không thể diệt trừ bọn hắn, nhưng cứ điểm của đám người này ở sâu trong khu vực yêu thú, vẫn không có tin tức xác thực, cho nên không làm được gì.
Lần Tống Tình bị thương là do đoàn thể bị Cửu Tinh tháp đánh cướp, liều mạng giết ra.
Có thể nói tổ chức này một mực trong sổ đen của Lâm Dịch, kế hoạch một ngày nào đó phải lấy lại danh dự.
Hắn nhíu mày nói: "Cửu Tinh tháp ra tay độc ác, gần như không để lại người sống. Nếu các ngươi đông thì cũng thôi đi, ba người cỏn con làm sao thoát khỏi bọn hắn?"
Cô gái kia nghiến răng nói: "Chúng ta vốn cho rằng giao đồ là xong, ai ngờ bọn hắn được một tấc muốn tiến một thước, muốn giết người. Chúng ta chỉ có thể nhảy từ trên núi xuống, hình như bọn hắn chỉ thuận tiện đánh cướp, còn có mục tiêu khác, không rảnh dây dưa nên không xuống tìm."
Lâm Dịch chắt lưỡi, ba người không mạnh nhưng rất kiên quyết, nếu không đã không thể sống đến bây giờ.
Lâm Dịch suy nghĩ: "Liên quan đến Cửu Tinh tháp, đề nghị các ngươi đi theo ta, trở về nói rõ mọi chuyện."
"Không có vấn đề!"
Vừa nghe Lâm Dịch không tính toán chuyện thỏ yêu, bọn hắn nào còn cự tuyệt.
Vả lại, tin tức về Cửu Tinh tháp có thể đổi tiền để bổ sung thâm hụt, không đến mức táng gia bại sản, còn có người này và yêu thú mạnh mẽ bên cạnh hắn đi theo, không cần lo lắng an toàn.
Thấy nàng đồng ý, Lâm Dịch áy náy nhìn Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư nói gấp: "Ngươi là đối tượng của ta, ta nghe ngươi hết, dù sao các nàng cũng khổ lắm rồi."
Nghe vậy, mấy con yêu thú u oán nhìn Uông Tiểu Ngư.
Nếu các nàng biết nói chuyện, chắc sẽ nói có dị tính mất nhân tính!