Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lâm Dịch theo tiếng nhìn tới.
Phát hiện Uông Tiểu Ngư đứng ở cửa, nàng mặc đồ thể thao màu hồng phấn, quần áo in cô nương trong phim hoạt hình, đội mũ lưỡi trai màu trắng, phát huy từ dễ thương vô cùng tinh tế.
Phía sau là quản lý lớn nhỏ của siêu thị, Lưu Quân cũng đứng bên cạnh, nghe nàng hô lên ba chữ Dịch ca ca, bộ phận quản lý cũng biến sắc.
Suy nghĩ hình như Uông gia không có tiểu bối tên Dịch, mà nhà khác cũng tạm không nghĩ ra người thích hợp, không rõ ràng thân phận của hắn.
Biểu cảm của thanh niên trên mặt đất cực kỳ đặc sắc.
Bị Lâm Dịch vỗ một cái có thể nói là dư vị vô cùng, lúc đầu còn không thấy đau mấy, nhưng Lâm Dịch dùng ám kình, hoàn hồn mới đau đớn cả người, làm sao không biết gia hỏa này có chút thủ đoạn.
Hắn từ nhỏ đã không chịu được khổ, 14 tuổi thì đi trêu hoa ghẹo nguyệt, móc sạch thân thể, có thể nói đời này vô vọng võ giả. Hắn chỉ có thể học da lông của mảng đồ cổ, dựa vào thân phận con cháu Uông gia, làm mưa làm gió ở Uông Đại Phúc mà thôi.
Tuy có thể gọi Uông Tiểu Ngư một tiếng biểu muội, nhưng địa vị là nhất thiên nhất địa.
Lúc duy nhất thấy Uông gia lão gia tử, chính là thọ yến, thậm chí lời chúc mừng cũng không có tư cách nói.
Thấy biểu muội đến, hắn nghĩ Lâm Dịch chết chắc.
Biểu muội nhà mình trời sinh có lực tương tác cực cao, bên người có rất nhiều yêu thú, tự thân cũng có thiên phú luyện võ, 12 tuổi đã vào cánh cửa võ giả, thành Võ Đồ sơ kỳ.
Có nàng ra tay, còn không giải quyết được?
Đang định mừng rỡ định đâm bị thóc chọc bị gạo, lại đột nhiên nghe thấy mấy tiếng Dịch ca ca, trong lòng lập tức rất lạnh.
Tiểu công chúa Uông gia, thường ngày cho ai thể diện?
Hắn thậm chí còn nghĩ, chẳng lẽ tiểu tử trước mắt có thân phận gì đó?
Lại thấy Uông Tiểu Ngư nhảy nhót đi tới chỗ Lâm Dịch, ra vẻ dễ thương hồn nhiên, càng sợ đến sắc mặt trắng bệch, gần như ngất đi.
Lâm Dịch nhìn tiểu cô nương trước mắt, không thể không thừa nhận nàng quá dễ thương.
Thanh xuân hoạt bát, hồn nhiên dễ thương, nụ cười bình dị gần gũi, cực dễ gây thiện cảm.
Cho dù Uông Tiểu Ngư đứng cùng Tống Bảo Nhi, cũng khó phân sắc thu.
Lâm Dịch nhất thời hoảng hốt.
Ngây người một lát, Lâm Dịch không lưu ý đến vẻ giảo hoạt và đắc ý trong mắt Uông Tiểu Ngư, tỉ mỉ trang điểm, quả nhiên Dịch ca ca cũng bị mình mê hoặc.
Lâm Dịch tỉnh lại, hỏi vội: "Sao ngươi đến đây?"
Uông Tiểu Ngư chu môi như bất mãn nói: "Trước đó đã nói ta sẽ đến ngay, sợ rằng ngươi quay người là quên!"
Lâm Dịch lúng túng, chung quy không thể nói rằng mình nghĩ nàng chỉ là trẻ con, trời sinh nhan trị khống, bị vẻ đẹp trai của mình mê hoặc, một lát là chán.
Bây giờ nhìn lại, đúng là sai lầm, xem mình mê hoặc tiểu cô nương nhà người ta kìa.
Khó trách từ nhỏ đến lớn, mình ở cùng tỷ muội Tống Tình và Tống Bảo Nhi mà không ai cho rằng ba người không phải ruột thịt. Nhan trị cùng một đẳng cấp, khiến người ta tìm không ra sơ hở.
Lâm Dịch vội cười ha hả: "Do bất ngờ mà thôi!"
"Đẹp không? Đã hối hận cự tuyệt ta tỏ tình chưa, không sao đâu! Bây giờ ta vẫn bằng lòng, chúng ta có thể tìm hiểu bất cứ lúc nào!" Tiểu cô nương đồng ngôn vô kỵ, người xung quanh thì sắc mặt đại biến.
Nhất là thanh niên kia, lúc đầu định nằm trên mặt đất giả vờ thảm thương, lúc này thì quên bò dậy, sắc mặt tái nhợt như có thể phi thăng bất cứ lúc nào.
Lần này khiến Lâm Dịch lúng túng, có nhiều người như thế, hắn cũng không dám đáp ứng a!
May mà Uông Tiểu Ngư không tiếp tục xoắn xuýt, trái lại ghét bỏ nhìn thanh niên nằm trên mặt đất, nhíu mày: "Uông Toàn, ngươi lại làm chuyện gì xấu?"
"Ta...... Ta không có, ta chỉ muốn mua đồ của bà lão này, hắn đột nhiên lao ra chặn đường, phá hỏng quy củ, ta mới muốn giáo huấn hắn." Uông Toàn bất bình nhưng không dám hô to gọi nhỏ trước mặt Uông Tiểu Ngư. Bị một cô bé giáo huấn như thế, lại nhìn những người xung quanh, hắn thấy mất hết thể diện, khó chịu vô cùng.
Lâm Dịch cười nhạo: "5.000 đồng ép mua không nói, người ta chưa gật đầu đồng ý, ngươi đã coi là đồ trong túi, chẳng lẽ đây là quy củ?"
"Ngươi nói bậy!" Uông Toàn thét lên.
Uông gia tuy gia tộc mạnh mẽ, lại cực kỳ ràng buộc con cháu trong nhà, không mặc cho bọn hắn gây chuyện thị phi. Nếu ngồi vững chuyện này, đời hắn coi như xong.
"Im mồm!" Uông Tiểu Ngư ghét bỏ.
Uông Toàn nào dám phản bác, chỉ có thể tủi thân ngậm miệng.
Uông Tiểu Ngư nhìn Lâm Dịch nói: "Dịch ca ca có thể thuật lại cho ta không?"
Lâm Dịch gật đầu, một năm một mười nói ra.
Uông Tiểu Ngư nghe, sắc mặt không vui, nhất là mấy người đi theo đều là quản lý, nghe thấy chuyện ép mua ép bán, quả thật nội tâm mắng Uông Toàn gần chết.
Vào cửa đều là khách, sao có thể làm ăn như thế, bôi xấu thanh danh thì sau này ai tới cửa hàng của ngươi?
Chẳng qua con cháu dòng thứ cũng là người Uông gia, Uông Tiểu Ngư không sợ, không đại biểu bọn hắn không sợ. Thường ngày cũng có chuyện tương tự xảy ra, chỉ không dám quản mà thôi.
Uông Tiểu Ngư trừng Uông Toàn, dọa cho hắn rụt cổ.
Tiếp theo lại nhìn Lâm Dịch, làm nũng nói: "Dịch ca ca, hắn là người của Uông gia, chuyện này để ta xử lý được không?"
Lâm Dịch vốn không định đẩy đối phương vào chỗ chết.
Từ nhỏ hắn tùy tiện quen, nếu cái lò không phải bảo bối luyện đan, cũng không đi tới bước này. Uông Tiểu Ngư muốn xử lý, đương nhiên hắn mừng rỡ buông tay, đồng thời cũng hiếu kỳ nàng sẽ xử lý thế nào.
Sau khi Lâm Dịch gật đầu, Uông Tiểu Ngư mới từ từ đi về phía Uông Toàn.
Nàng không cao, nhưng Uông Toàn đã từ nằm biến thành quỳ trên mặt đất, thái độ khiêm tốn đáng sợ, biểu cảm rất thấp thỏm.
Thường ngày Uông gia không biết thì thôi, bị Uông Tiểu Ngư gặp phải đúng là chơi lớn.
Không khí hiện trường nặng nề, Uông Tiểu Ngư không lớn tuổi, thân phận địa vị lại cực cao, khiến mọi người có áp lực rất lớn.
Lúc mọi người suy đoán nàng sẽ xử lý thế nào.
Uông Tiểu Ngư lấy điện thoại mở khóa vân tay gọi điện, động tác một mạch mà thành. Tiếp theo dùng âm thanh ngọt đến phát ngấy làm nũng với bên kia điện thoại: "Ông, chúng ta gặp phiền toái lớn! Uông Toàn ở tiệm đồ cổ ép mua ép bán, người ta không bán, hắn còn muốn đánh gãy chân, nếu truyền ra ngoài thì lão nhân gia ngài mất hết thể diện a!"
Mọi người sửng sốt.
Không ngờ nàng sẽ mách ông, chẳng qua cũng là chuyện mà tiểu cô nương 12 tuổi làm.
Uông Toàn mềm nhũn, quậy đến lão gia tử, có thể nói hắn đã triệt để xong đời, hai mắt vô thần, thoáng chốc ngã xuống đất.
Đầu kia điện thoại truyền đến âm thanh tức giận, hơi già nua nhưng rất trung khí, Lâm Dịch biết đây là Uông Thế Khang lão gia tử.
Hắn có thể nghe thấy lão gia tử muốn phái người qua xử lý Uông Toàn, Uông Tiểu Ngư làm nũng vài câu mới cúp điện thoại, đi đến cô gái bênh vực lẽ phải nhưng bị tát.
Nàng ngoan ngoãn cười, chất phác nói: "Tỷ tỷ giỏi lắm, ta thay hỗn đản này xin lỗi ngươi, cam đoan sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa."
Uông Tiểu Ngư nói ra lời này, phân lượng không nhỏ.
Lâm Dịch nhìn thoáng qua sắc mặt của tầng quản lý, đại khái biết nàng sẽ nhân họa đắc phúc, thăng chức tăng lương.
Tiểu tỷ tỷ bán hàng bị tình cảnh dọa sợ, lại ngẩn người ra.
Đến khi Lâm Dịch ho nhẹ một tiếng, nàng mới hoàn hồn, hai tay vội để trước ngực, bối rối cúi đầu với Uông Tiểu Ngư. Kết quả trán đụng vào quầy hàng, đau đến kêu lên, mọi người không nhịn được cười.