Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thẩm Bối Bối lên tiếng, liền bận rộn làm việc.
Lâm Dịch từng đến khách sạn Triêu Dương, đương nhiên xe nhẹ đường quen.
Vừa đến nơi, có một chiếc xe nhỏ đi từ tầng hầm ra, tiếp theo là tiếng còi.
Lâm Dịch vội vàng nhìn sang.
Kính xe từ từ kéo xuống, Công Cụ Dương ăn mặc thành thục, đeo kính râm, thò đầu ra nói với Lâm Dịch: "Ngươi cũng nhận được nhiệm vụ sao? Lên...... Ta chở ngươi đi."
Nhiệm vụ gì?
Lâm Dịch hơi nghi hoặc nói: "Ta đến thăm Dương ca, lần trước do ta......"
A Dương cười hì hì: "Ngươi không nhắc tới thì thôi, đã nói thì ca ca phải phàn nàn. Thư Ký ngươi cũng dám đùa giỡn, bây giờ còn có thể lành lặn đứng ở đây, ta phục thật sự!"
Lâm Dịch giật mình nói: "Không phải chứ, Thư Ký kinh khủng như thế sao?"
"Không kinh khủng mấy." A Dương lắc đầu: "Nghe nói có mấy công tử ca theo đuổi nàng, hôm sau bị đánh gãy chân ném bên bờ sông, trong nhà rắm cũng không dám đánh. Chẳng qua ta đoán là dùng thủ đoạn hạ lưu, con người Thư Ký rất đứng đắn, bọn hắn tự chuốc thôi."
Mặt em bé của Thẩm Bối Bối không thể nói khuynh quốc khuynh thành, nhưng rất dễ thương, khó mà tưởng tượng nàng đã 18 tuổi, cộng thêm khí chất cự người ngoài ngàn dặm, không chừng đúng là yêu thích của một vài người.
Chỉ tiếc nàng là kẻ khó chơi, không nói thực lực mạnh, còn đi theo Đường Tư, là người của quan phương, muốn đối phó với mấy tên hạ lưu đương nhiên dễ như trở bàn tay.
Lâm Dịch cường điệu nói: "Đó là bất ngờ."
"Bất ngờ?" Công Cụ Dương nhẹ nhàng đẩy kính râm: "Ca ca cũng là người từng trải, có mười mấy vợ, thiện cảm đều max, sao ta không gặp loại bất ngờ này?"
Chuyện này vốn càng tô càng đen.
Cho dù mình nói với hắn, lúc ấy ta chỉ cố ý hù dọa Thư Ký, bởi vì ngươi chen chân mới ủ thành chuyện này, đoán chừng Công Cụ Dương cũng không tin.
Lâm Dịch nghi hoặc nói: "Đúng rồi, Dương ca vừa nói nhiệm vụ gì?"
"Tiểu tử ngươi không xem điện thoại à, vừa rồi Thư Ký phát lệnh triệu tập. Học viện Bách Võ ra ngoài lịch luyện, có một đội ngũ mất liên lạc, chúng ta phải giúp tìm kiếm." Công Cụ Dương chợt nói.
Lâm Dịch căng thẳng.
Mấy ngày trước Tống Bảo Nhi mới nói tham gia nhiệm vụ lịch luyện, có lẽ mấy ngày nay không liên lạc được. Cũng không phải lần đầu tiên, Lâm Dịch vốn không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ......
Lâm Dịch vội vàng lấy điện thoại, mở nhóm ra.
Đều là nói chuyện phiếm thường ngày, không nhìn thấy tin tức khác.
Hắn nghi hoặc nói: "Ta chưa nhận được tin nhắn a?"
Công Cụ Dương cũng hiếu kỳ thò đầu ra, xem điện thoại của Lâm Dịch: "Xem Thư Ký mời ngươi vào nhóm thảo luận chưa, những nhiệm vụ như này đều mời người vào nhóm rồi nói rõ một thể, tốt hơn giải thích cho từng người nhiều."
Nhiệm vụ của Đến Ngay Đây vốn không bí ẩn, không yêu cầu bảo mật cao, cho nên càng thuận tiện càng tốt.
Như nhiệm vụ tìm kiếm, nhân viên Đến Ngay Đây có hạn, cùng lắm là trợ thủ, chủ lực vẫn là Thành Vệ quân.
Hắn đưa tay lướt trên điện thoại của Lâm Dịch, thấy hắn chưa được mời, không nhịn được mở QQ của mình nói: "Nhiệm vụ này ban thưởng rất cao, chắc Thư Ký còn ghi hận chuyện lần trước nên cố ý không thông báo cho ngươi, ta hỏi hộ cho."
Vừa nói, hắn liền phát hiện Thư Ký lén lút gửi tin nhắn.
Lâm Dịch cũng ở bên cạnh xem, lo lắng Tống Bảo Nhi có vấn đề gì.
"Em gái của Lâm Dịch cũng trong đội ngũ, hôm nay hắn sẽ đi tìm ngươi, nếu gặp thì đừng nói đến chuyện này."
Công Cụ Dương vừa thấy thì sợ trắng mặt, hận không thể cho mình một bạt tai.
Sắc mặt Lâm Dịch cũng không tốt hơn, Tống Bảo Nhi xảy ra chuyện!
Thấy sắc mặt Lâm Dịch âm tình bất định, Công Cụ Dương vội vàng bắt tay hắn: "Huynh đệ a, ca ca chưa từng bạc đãi ngươi, đừng nói là ta tiết lộ á!"
Người trong nhóm thích gọi hắn là Dương miệng rộng.
Nhưng hắn chưa bao giờ cho rằng mình là người miệng rộng, chỉ là không suy nghĩ trước khi nói, cộng thêm vận khí hơi kém mà thôi.
Hắn vốn cho rằng triệu tập Võ Đồ sơ kỳ trở lên, làm sao biết còn có vấn đề này, gây chuyện rồi.
Nhìn thấy Lâm Dịch tái cả mặt, hắn cũng không đành lòng, vội vàng khuyên: "Chỉ là mất liên lạc, không đại biểu xảy ra chuyện. Thành Vệ quân đã điều động đội trinh sát, chúng ta chỉ để phòng ngộ nhỡ, nhất định sẽ không sao."
Lời này không giả.
Đến Ngay Đây thỉnh thoảng sẽ có nhiệm vụ cứu viện, đội ngũ lịch luyện của học viện Bách Võ đều có giáo viên đi theo, địa điểm lịch luyện cũng không vào sâu khu vực yêu thú cấp cao, cơ bản không có vấn đề lớn.
Nhưng biết được tin tức này, Lâm Dịch sao có thể ngồi chờ.
"Vì sao không nói cho ta?" Lâm Dịch lẩm bẩm.
Công Cụ Dương vội vàng giải thích: "Vì sợ ngươi quan tâm thì loạn, Thư Ký đã nói, Đường quản lý cũng sẽ tham dự lục soát, các nàng chỉ không muốn ngươi lo lắng."
Lâm Dịch không phải người cố tình gây sự.
Đường Tư quan tâm không hề giả tạo, không nói cho mình, sợ rằng lo mình nghĩ nhiều, hay là xung động quậy ra vấn đề.
"Ta đều rõ." Lâm Dịch lẩm bẩm: "Thế nhưng ta và Bảo Nhi cùng nhau lớn lên, biết rõ nàng gặp nguy hiểm, ta không ngồi nổi a!"
Công Cụ Dương thấy Lâm Dịch hoảng loạn, cũng rõ ràng hắn đang lo cho em gái của mình.
Cắn răng, Công Cụ Dương copy nội dung chat trong nhóm, inbox cho Lâm Dịch, nói theo: "Ngươi xem hết thì xóa, đừng có bán ca ca a!"
Lịch sử chat của nhóm liên quan đến phương hướng lục soát, phân phối nhân viên trong nhiệm vụ này, kỳ thực Công Cụ Dương đã làm trái quy tắc.
Nhưng hắn gây ra chuyện lớn, còn qua tâm sao?
Hắn cũng không phải nhân viên chính thức của Đến Ngay Đây, chỉ là ngoài biên chế mà thôi. Đây là một ít ăn ý giữa quan phương và các võ giả, mượn dùng lực lượng của võ giả để xử lý một vài tai hoạ ngầm, còn có thể ràng buộc bọn hắn, giải quyết phiền toái cung cấp tài nguyên cho bọn hắn, coi như hai bên cùng có lợi.
Lâm Dịch cảm động vô cùng, nhất thời không biết nên cảm ơn thế nào, mà trái cây trong tay khá bắt mắt.
Công Cụ Dương vớ lấy ném lên ghế lái, chửi mát: "Mẹ kiếp, ta lỗ lớn. Cầm được mấy lạng trái cây mà chọc phiền toái lớn như thế. Ngươi dám bán ta thì đừng trách ca ca trở mặt không nhận người a!"
Hắn chửi mát rồi lái xe đi, Lâm Dịch vừa vội vừa buồn cười, chỉ có thể hô với hắn: "Dương ca, cảm ơn ngươi!"
Công Cụ Dương lái xe một khoảng, thò tay ra vẫy, hô theo: "Tiểu tử ngươi kiềm chế một chút, đừng có chết bên ngoài."
Lái tiếp một đoạn, Công Cụ Dương vẫn thấp thỏm.
"Đoàn Dương ơi Đoàn Dương, ngươi thật biết kiếm chuyện!"
Oán trách mình, hắn cắn răng, dừng xe bên đường, mở ra đoạn chat với Uông Tiểu Ngư.
Không lâu trước đây Uông Tiểu Ngư nhắn tin uy hiếp mình, không cho ức hiếp Lâm Dịch, phải cầu sao được vậy, nào giống mới quen.
Uông Tiểu Ngư thân phận đặc thù, gia tộc mạnh mẽ, lại quan tâm Lâm Dịch như thế. Công Cụ Dương thấy mình nên bảo hiểm thêm cho Lâm Dịch, vì tốt cho hắn, cũng tốt cho mình.