Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Càng tu luyện, Lâm Dịch càng thấy thoải mái.
Cảm giác như cá gặp nước, muốn ngừng mà không được, hận không thể một mực tu luyện.
Đột nhiên!
Lâm Dịch mở mắt nhíu mày.
Nháy mắt vừa rồi, trong đầu có hình ảnh thoáng qua.
"Thế này là sao?" Lâm Dịch vô cùng buồn rầu.
Muốn mau chóng tìm Cổ Lan hỏi, nhưng không mơ đến nàng.
Mộng cảnh của mình không hẳn không có quy luật.
Mơ tới Cổ Lan thường xuyên nhất, cái khác...... Dường như ngẫu nhiên.
Thậm chí có mộng cảnh của cường giả, mình chẳng những không vào được, còn bị đẩy ra ngoài.
Càng có sa mạc cổ cổ quái quái.
Nhưng mộng cảnh của Bảo Nhi, hình như gặp nàng rồi mới tiến vào mộng cảnh.
Lâm Dịch suy nghĩ, có lẽ nhập mộng thường ngày là ngẫu nhiên, nhưng nếu mình tiếp xúc với người khác, thỏa mãn điều kiện nào đó, có thể tiến vào mộng cảnh của đối phương.
Còn vì sao không vào được mộng cảnh của Đường Tư.
Là nàng không nằm mơ?
Hay mộng cảnh đẩy mình ra, chính là giấc mơ của nàng?
Nháy mắt, trong đầu lại thoáng hiện vài hình ảnh.
Dường như là một đám người đang triều bái hoàng đế.
"Đã thế kỷ 21 rồi, còn mơ cũ như vậy, không theo kịp thời đại a!" Lâm Dịch thuận miệng nói.
Nhưng tiếp theo tỉnh ngộ.
Mơ!
Mơ!
Hình ảnh vừa rồi chính là mơ?
Hắn thấy mình hồ đồ.
Làm sao ta nhìn thấy giấc mơ của người khác?
Lại tu luyện!
Thỉnh thoảng vẫn có hình ảnh thoáng qua, thiên kì bách quái, không phải mơ thì là cái gì?
Ngẩng đầu, Lâm Dịch buồn rầu nhìn xung quanh.
Đây......
Là thế giới của giấc mơ?
Không phải giấc mơ của một người, mà là không gian nơi tất cả giấc mơ tồn tại?
Cho nên mình không tiến vào giấc mộng cảnh của người khác, mà thỉnh thoảng có thể nhìn thấy giấc mơ của bọn hắn?
Đáng tiếc không ai có thể cho hắn đáp án, cũng không có bất kỳ gợi ý gì.
Lại tiếp tục tu luyện.
Thỉnh thoảng sẽ có hình ảnh thoáng qua, nhưng luôn đứt quãng, không thể bắt được trọng điểm. Theo thời gian trôi qua, Lâm Dịch đến cực hạn, hào quang bao phủ toàn thân, lần nữa đưa hắn ra ngoài.
Trước khi đi, Lâm Dịch không quên nắm một vốc cát sỏi.
Sau khi tỉnh lại, cát sỏi lại bị mang ra ngoài.
Vuốt mi tâm, Lâm Dịch buồn rầu nói: "Ta gặp cảnh ngộ gì đây?"
Đau đầu!
Còn may tu luyện ở chỗ kia cũng phản hồi đến hiện thực, thật là kỳ diệu.
Dọn giường, Lâm Dịch đứng dậy nấu cơm.
Hôm nay Đường Tư không vội đi, bốn người ăn sáng xong mới lần lượt rời khỏi.
Kế hoạch của Lâm Dịch rất đơn giản.
Trước tiên add friend Công Cụ Dương, sau khi bị từ chối thì dẫn Tống Bảo Nhi đi chơi.
Khổ nhàn kết hợp, Tống Bảo Nhi mỗi tháng được hai ngày nghỉ, Lâm Dịch sẽ không bắt nàng học.
Đan dược cũng không thể ăn liên tục, đồ chơi này chỉ là phụ trợ. Nếu chỉ dựa vào đan dược mà có thể nâng cao thực lực, còn không lưu lại tai hoạ ngầm, mọi người còn tu luyện cái rắm, ở nhà cắn thuốc là được.
Đường Tư có rất nhiều việc.
Đồ đằng ở vị trí đầu.
Hôm nay bắt đầu mở rộng.
Đối ngoại không nói cần tín ngưỡng, cần coi mình là truyền nhân của rồng, có lòng cảm mến với Đại Hạ, mới có thể sử dụng đồ đằng chi lực.
Chỉ nói cho mọi người, nỗ lực thì có thể nắm giữ đồ đằng kỹ.
Tín ngưỡng quá mơ hồ.
Có võ giả thực lực mạnh mẽ nhưng không dùng được đồ đằng kỹ, cũng nói rõ rất nhiều vấn đề. Nhưng bây giờ còn cần mượn lực của đối phương, không thích hợp nói ra, dứt khoát giả câm vờ điếc.
Chẳng qua như vậy cũng có lợi, có thể sàng lọc ra đối tượng trọng điểm chú ý.
Đường Tư cười híp mắt: "Mấy gia hỏa trốn ở Bách Võ thành, sợ rằng sẽ nóng vội!"
Người Đại Hạ hoàn toàn không biết thâm ý của đồ đằng.
Nếu Đới An có thể sử dụng đồ đằng, cho dù người khác không biết dùng, chắc cũng hiểu ý nghĩa.
Như vậy trực tiếp thu nhỏ phạm vi.
Cho nên cống hiến của Lâm Dịch, hơn xa hắn tưởng tượng.
Vì an toàn cho nên không thể khen ngợi công khai, mọi người cũng rất áy náy. Dưới sự vận hành của nàng, dứt khoát chuyển cho Tống Tình.
Thật ra nàng cũng đủ công tích, nhưng còn hơi trẻ, nếu không sớm đã lên.
"Alice của liên minh phương tây đột nhiên muốn đến Bách Võ thành bắt đầu buổi hòa nhạc, người của mấy tiểu quốc cũng bày tỏ muốn giao lưu với học viện Bách Võ, quá bất ngờ." Thẩm Bối Bối phiền muộn nói.
Đường Tư híp mắt: "Giả, thân phận của Alice không đơn giản, người của mấy tiểu quốc cũng có rất nhiều quan hệ với liên minh phương tây, kẻ đến không thiện."
Thẩm Bối Bối ngạc nhiên nói: "Nhằm vào chúng ta?"
"Không đến mức, bây giờ là thế cục gì, chính bọn hắn cũng chịu trách nhiệm trấn áp mấy không gian dị thứ nguyên, áp lực không nhỏ. Ra tay với Đại Hạ, không sợ chúng ta không đè nổi không gian dị thứ nguyên, bị Thượng Võ vị diện giết tới, cuối cùng nghịch lửa tự thiêu?" Đường Tư không hề sốt ruột.
Cho dù mọi người không hợp nhau lắm, nhưng trăm năm qua, mặt ngoài cũng tâm bình khí hòa. Nhà ai không chống nổi, còn có thể trả giá mời ngoại viện đến.
Cộng thêm liên lạc cũng phiền toái, quan hệ có thể nói là không tốt không xấu.
Mấy đại quốc của liên minh phương tây làm chủ quá lâu, sẽ không cam tâm quỳ xuống. Tuyệt đối không cho phép mình thua không gian dị thứ nguyên, cũng không muốn nhìn thấy Đại Hạ bại trận, thêm phiền cho hậu phương của bọn hắn.
Ở điểm này, cái nhìn của Đại Hạ cũng nhất trí.
"Không nhằm vào chúng ta là được." Thẩm Bối Bối thở phào nhẹ nhõm.
Tình huống bây giờ của Đại Hạ, không có dư lực tranh đấu.
Đường Tư cười nói: "Đồ đằng giấu giếm thế nào cũng vô dụng, chúng ta cũng không định giấu giếm. Sau khi biết được, đương nhiên bọn hắn sẽ qua xem."
Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu.
Nhưng người bạn này đột nhiên mạnh lên, không tự mình xem, không ai yên tâm.
Suy nghĩ một lát, Đường Tư lại nói: "Lát nữa cho người đi hỏi học viện Bách Võ, không...... Ngươi tự đi một chuyến, nghe xem có người ức hiếp Bảo Nhi không."
Thẩm Bối Bối nghiêm túc, nhíu mày nói: "Có người ức hiếp Bảo Nhi?"
"Lâm Dịch nói có người đang làm chuyện xấu, sợ rằng không bị phát hiện." Đường Tư nói.
Thẩm Bối Bối đáp: "Được."
Chị mình là chị em tốt của Tống Tình, mình cũng rất thích tiểu muội muội này.
Vừa nghe thấy có người ức hiếp nàng, liền không ngồi nổi.
......
Lâm Dịch bồi bạn Tống Bảo Nhi.
Tiểu gia hỏa không có mục tiêu đặc biệt, vui chơi giải trí, làm thịt chó nhà giàu Lâm Dịch.
Trước đây nhà nghèo, tiền đều dùng để ba người đặt nền móng, rất đáng tiếc.
Về sau điều kiện tốt hơn, nhưng Tống Bảo Nhi đã hiểu chuyện.
Lần này Lâm Dịch kiếm tiền lớn.
Bổ sung thâm hụt, còn hơn 9 triệu, xài cũng không đau lòng.
Lại nói tiểu khả ái như nàng, sao có thể vung tay quá trán.
Trong lòng nàng, đồ là thứ nhì, quan trọng nhất là Lâm Dịch mua cho.