Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không phải Thẩm Bối Bối không ra sức.
Mà là đám tiểu gia hỏa bây giờ, đứa nào cũng như nhân tinh.
Học viện có quản chế nhưng cũng có góc chết. Bọn hắn không ngốc đến ức hiếp dưới camera, càng không thể ra tay trước mặt giáo viên.
Thẩm Bối Bối cũng phát hiện một vài học sinh có thái độ lạ, mới kết luận có vấn đề.
Lâm Dịch sớm có suy đoán.
Nhưng hắn không vào được học viện Bách Võ, cho nên mới vô kế khả thi.
Còn nói cho giáo viên.
Bọn hắn cùng lắm trách mắng, người ta mặt ngoài đáp ứng, quay đi còn tệ hơn thì sao?
Đường Tư ánh mắt lăng lệ.
Người được ta bảo kê cũng dám ức hiếp?
Suy nghĩ một lát, Đường Tư nói: "Hai ngày nay ta bận chuyện đồ đằng, Alice sắp đến nên phải chuẩn bị công tác an ninh, sợ rằng không đi học viện được, giao cho hai người các ngươi xử lý."
Lâm Dịch khó xử: "Ta không vào được học viện Bách Võ."
"Không khó giải quyết, ta nói với bên kia là được. Không cần sợ đám người bên trong, nên đánh thì đánh, đánh cho bọn hắn không dám mới thôi, xảy ra chuyện tìm ta!" Đường Tư nói thẳng.
Cứ như vậy, Lâm Dịch càng tò mò thân phận của nàng.
Học viện Bách Võ không phải nói vào là vào.
Tiếp theo Thẩm Bối Bối nói chi tiết.
"Phần lớn ngậm miệng không nói, một ít người muốn nói lại thôi. Có lẽ có cố kỵ, không dám đàm luận chuyện này."
Lâm Dịch nhíu mày nói: "Gia tộc thế lực của người kia mạnh mẽ?"
"Đừng quản bọn hắn có hậu trường gì, nên đánh cứ đánh!" Đường Tư nói.
Thế lực đỉnh cấp chân chính như Uông gia chẳng hạn, bản thân có truyền thừa, tộc nhân vốn không đi học viện Bách Võ.
Huống chi thế lực đỉnh cấp như vậy, xưa nay đều nghiêm khắc kiềm chế bản thân, sẽ không làm ra loại chuyện này.
Tống Tình liều mạng trên chiến trường, ngươi ức hiếp em gái của nàng?
Thẩm Bối Bối nói: "Có mấy mục tiêu, chắc có thể bắt đầu từ các nàng."
Nàng không trực tiếp ra tay, không phải vì sợ.
Đường Tư chỉ bảo nàng đi xác định có người nhằm vào Tống Bảo Nhi.
Ý là để Lâm Dịch giải quyết.
Dự định khiến Lâm Dịch rõ ràng, các ngươi cũng có hậu trường.
Đám người phía sau không thò tay ra thì thôi, nếu có ai dám, Đường Tư không ngại chém đứt mấy cái.
Sau đó, ba người bận việc của mình.
Lâm Dịch có thể tu luyện trong mộng, cũng không gấp gáp.
Ngồi gõ chữ, thấy chị không giục chương, Lâm Dịch mới bắt đầu rửa mặt.
Lúc ngủ Đường Tư lại đến.
Hai người đã khá ăn ý, Đường Tư thì không kịp chờ đợi.
Sau khi Tống Bảo Nhi về, nàng không thể ngủ với Lâm Dịch.
Hơn nữa rời khỏi giường của Lâm Dịch, hoặc là chính Lâm Dịch, nàng sẽ gặp ác mộng. Chỉ có ở nơi này, mới có thể yên ổn ngủ một giấc.
Cũng khổ Thẩm Bối Bối.
Hai tay kéo chăn, che khuất một nửa khuôn mặt, khá là tủi thân.
Lâm Dịch vụng trộm vận chuyển Trúc Mộng kinh, vừa đến giờ Tý, lặng yên nhập mộng.
Hắn nhìn xung quanh, không khỏi thở dài.
Lại là không gian kỳ quái.
Đã ba lần tiến vào nơi đây, khiến Lâm Dịch lo lắng về sau có thể vào mộng cảnh của Cổ Lan không.
Tốn hai tiếng tìm kiếm mộng cảnh này.
Không có thu hoạch, tiếp tục đào hố tu luyện.
Tu luyện nhập tâm, cũng nhìn thấy ngày càng nhiều hình ảnh, nhưng phần lớn thoáng hiện rồi mất, không thấy rõ chi tiết. Chỉ biết thiên kì bách quái, bao quát cổ kim.
"Trong mộng cảnh có khái niệm khoảng cách và thời gian không?" Lâm Dịch không nhịn được nghi hoặc.
Khoảng cách của hắn và Cổ Lan, căn bản không biết tính thế nào.
Một là Thanh Thiên vực trong lục đại Thiên vực, một là Lam tinh vừa khôi phục linh khí, hai địa phương hoàn toàn không liên quan.
Cổ Lan điều tra Lam tinh, nàng nói không tìm thấy, chắc là không tìm thấy.
Là do khoảng cách sao?
Thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy hình ảnh thoáng hiện rồi mất.
Hình như còn trộn lẫn một vài mộng cảnh cổ đại.
Cũng không biết là nằm mộng cổ trang, hay là cổ nhân đang nằm mơ.
Nếu thật là cổ nhân, vấn đề coi như lớn.
Có thể nhìn thấy mộng của cổ nhân, chẳng phải mộng cảnh của mình không nhìn thời gian, xuyên qua cổ kim?
Vừa suy nghĩ vừa tu luyện, thời gian nhanh chóng trôi qua. Lần này Lâm Dịch không cầm cát sỏi, nếu đã chứng minh có thể mang ra ngoài, không cần phải lặp lại, không chừng còn sinh ra vấn đề.
Rời giường nấu cơm.
Sau khi ba người ăn xong, Đường Tư tự lái xe đi, Thẩm Bối Bối lái xe đưa Lâm Dịch đến học viện Bách Võ.
Đi nhanh cũng hơn hai tiếng.
May mà Thẩm Bối Bối là Võ Sư sơ kỳ, tinh lực dồi dào, sẽ không thấy mệt mỏi.
Nhưng đây là lần đầu hai người ở riêng sau sự kiện bóp ngực lộ hàng, hơi bị lúng túng.
Bầu không khí trong xe khá nặng nề.
Lâm Dịch hơi khẩn trương, tìm lời: "Thư Ký ăn no chưa?"
Thẩm Bối Bối hoàn toàn không để ý tới hắn.
Gia hỏa này bóp ngực mình, cảm nhận tốt hơn mới gặp quỷ. May mà gần đây có Đường Tư, qua cơn tức, Thẩm Bối Bối cũng đến mức kêu đánh kêu giết.
Ngoại trừ tức giận còn lúng túng.
Lần này Đường Tư không tới được, chỉ còn hai người bọn hắn.
Lâm Dịch thấy nàng không nói chuyện cũng lúng túng, hắn thở sâu rồi lại khó xử.
Trong xe toàn là mùi thơm của Thẩm Bối Bối.
Lâm Dịch buột miệng nói: "Thư Ký, ngươi thật là thơm!"
Thẩm Bối Bối thở sâu: "Ngươi có tin ta ném ngươi trên đường cao tốc không!"
Lâm Dịch lúng túng nói: "Ta thấy không khí hơi lạ, muốn làm dịu thôi!"
Thẩm Bối Bối giận dữ trừng hắn, có người làm dịu không khí như ngươi không?
Có biết nói chuyện không!
Lâm Dịch thấy thế, kinh hô: "Thư Ký nhìn phía trước, chuyên tâm lái xe a!"
Thẩm Bối Bối thở phì phì quay đầu.
Thật ra với thực lực của nàng, phân thần không thành vấn đề, nhưng cũng phải tuân thủ quy củ.
Lâm Dịch sờ xe, khá là ao ước.
Phải mau chóng thi lấy bằng.
"Cảm ơn ngươi." Lâm Dịch nhớ tới Tống Bảo Nhi.
Thẩm Bối Bối bất bình nói: "Không cần ngươi cảm ơn, ta coi Bảo Nhi là em gái. Nàng bị ức hiếp, ta sao có thể ngồi nhìn mặc kệ!"
Lâm Dịch phiền muộn nói: "Ngươi chiếm tiện nghi của ta!"
"Chiếm tiện nghi gì của ngươi!" Thẩm Bối Bối sững sờ.
Lâm Dịch nói: "Ngươi nhận Bảo Nhi làm em gái, chẳng phải muốn làm chị ta, không phải chiếm tiện nghi của ta sao?"
Thẩm Bối Bối bỗng nhiên tỉnh ngộ, lập tức vui vẻ: "Em ngoan, gọi chị đi!"
"Mơ đi." Lâm Dịch trợn trắng mắt.
Thấy hắn khó chịu, Thẩm Bối Bối cũng thoải mái, lại hỏi: "Bảo Nhi tính sao đây?"
"Em gái bị ức hiếp, chẳng lẽ anh trai có thể nén giận?" Trong mắt Lâm Dịch thoáng hiện lửa giận.
Lần này, cảm giác của Thẩm Bối Bối với hắn tốt hơn nhiều.
Nhà nàng cũng rất phức tạp, từ nhỏ chị đều bảo hộ mình. Chị bị thương, nàng lại không thể làm gì, áp lực trong lòng cũng rất lớn.
"Đúng đấy, đừng sợ đám người kia. Chí ít trong chuyện này, ta sẽ phối hợp với ngươi!" Thẩm Bối Bối nói.
Thời khắc này, nàng bằng lòng tạm thời để xuống chuyện bóp ngực.
Thẩm Bối Bối rất quen đường, ra khỏi cao tốc, rẽ vài chỗ thì tới học viện Bách Võ.
Lâm Dịch lần đầu tới đây.
Tảng đá ở cổng trường viết: Cho dù hiến thân cũng không hối hận, tinh thần Bách Võ mãi mãi lưu truyền!
Khiến hắn hơi xấu hổ.