Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trọng Nham vốn định tới thăm bà ngoại xong rồi sẽ rời đi luôn, nhưng cậu không ngờ bà ngoại nhìn thấy cậu lại cao hứng như thế, gặp ai cũng đều vui tươi hớn hở nói: “Đây là cháu ngoại tôi, đang đi học ở thủ đô, được nghỉ hè về thăm tôi đó.”
Trọng Nham cảm thấy bản thân cho tới bây giờ chưa từng hiểu rõ bà ngoại, đối với loại biểu hiện gần như khoe khoang này cũng không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể đơ như cây cơ ở sau lưng mặc bà muốn khoe gì thì khoe. Ăn xong cơm chiều, bà ngoại tiễn Trọng Nham ra tận cổng trại dưỡng lão, có chút thấp thỏm hỏi cậu: “Cháu về nhà ở sao? có thể ở lại vài hôm không?”
Lời nói của Trọng Nham ra tới bên miệng, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại trở thành: “Ở khách sạn… ngày kia đi.”
Mặt mày bà ngoại giãn ra, lại không biết nên nói cái gì, vẻ mặt có chút luống cuống.
Trọng Nham không thấy hối hận, ở lại thêm một ngày thôi mà, đối với cậu mà nói cũng không có khác biệt gì quá lớn, nhưng đối với bà ngoại lại không giống như vậy. tuy rằng cậu không rõ rốt cuộc không giống ở chỗ nào. Bị loại cảm xúc khó hiểu này cổ động, Trọng Nham vỗ nhè nhẹ lên cánh tay bà: “Ngày mai cháu dẫn bà ra ngoài đi chơi.”
Bà ngoại gật đầu, trên mặt lộ vẻ tươi cười.
Trọng Nham khoát tay, xoay người rời khỏi trại an dưỡng. nơi này điều kiện quả thật không tồi, khí sắc của bà ngoài so với nửa năm trước tốt hơn nhiều lắm. không biết lúc này đây, bà có thể sống lâu hơn một chút không? Trọng Nham không thích bà, nhưng không muốn bà sớm qua đời, bà giống như một loại dấu hiệu, chứng minh Trọng Nham đã từng chân thật sinh hoạt ở trong cái thành phố này.
Ngày hôm sau, Trọng Nham rời giường rất sớm, thuê hẳn một chiếc xe đưa bà ngoại và hai bà cụ ở cùng phòng với bà tới bờ biển chơi. trên đảo có ngôi chùa hương khói rất vượng, còn có mấy chỗ cảnh quan tự nhiên rất xinh đẹp. Trọng Nham trước kia từng nghe bà ngoại lải nhải nói khi bà vừa mới đi làm, công đoàn tổ chức cho cả công ty ra biển chơi một lần, đã nhiều năm qua, bà chưa từng có cơ hội được đi lại. Trọng Nham có chút bất đắc dĩ phát hiện, cho dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng những lời bà ngoại thường hay nhắc tới khi cậu còn bé, cậu thế nhưng lại nhớ rất rõ ràng.
Bốn người bọn họ tới Hải Loa tự dâng hương, rồi hòa cùng dòng người men theo thềm đá đi lên đỉnh núi, nhìn ra đại dương xa xa, có thuyền đánh cá, có ngọn hải đăng cùng vùng thành thị quen thuộc ven bờ biển. Trọng Nham đi ở đằng sau ba bà cụ, phụ trách cầm nước và đồ ăn, cảm thấy bọn họ vui vẻ vừa đi vừa trò chuyện rất giống với nhóm học sinh tiểu học được đi chơi xuân.
Giữa trưa Trọng Nham dẫn ba người tới nhà hàng ngư dân ở ven bờ biển ăn hải sản, xế chiều đi thăm chợ hoa, các cụ già đều thích hoa hoa cỏ cỏ, Trọng Nham tiện thể cũng làm điều tra thị trường một chút. Cơm tối giải quyết trong một quán cháo ở phụ cận chợ hoa, những người già đều chú ý đến dinh dưỡng, nên đối với món cháo bí đỏ hay cháo bách hợp đều đặc biệt vừa ý, cơm nước xong, Trọng Nham lại đưa ba người đi dạo ở bờ biển một lúc, sau đó mới đưa cả ba về trại an dưỡng.
Xe dừng ở khu đất trống trước cửa trại dưỡng lão, mỗi bà cụ ôm theo một chậu hoa nhỏ tươi cười xuống xe, Trọng Nham giống như người hầu xách theo túi to túi nhỏ đi theo sau ba người, còn chưa tới cổng chính đã thấy một nam nhân đang đứng ở trước cửa phòng thường trực chạy tới hô to một tiếng với bọn họ: “Bà mợ!”
Bà Trương Nguyệt Quế nhất thời sa sầm mặt mày.
Trọng Nham còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy bà cụ đứng gần cậu nhất thở dài nói: “Lại tới nữa.” quay đầu thấy Trọng Nham đang nhìn mình, bà liền thấp giọng nói với cậu: “Tiểu Nham, người này cháu có biết không?”
Trọng Nham lắc đầu.
Bà cụ nhắc nhở cậu: “Nghe nói là người thân bên phía nhà ông ngoại cháu.”
Trọng Nham nhíu mày, ông ngoại tạ thế đã hơn 10 năm, cho tới giờ chưa từng thấy người nào bên nhà ông tới thăm.
Bà cụ lại khẽ nói: “Nói không chừng là vì tiền của bà ngoại cháu mà tới đó.” thấy Trọng Nham vẻ mặt không hiểu gì, lại thấp giọng thì thầm: “Cháu biết không? Căn nhà của bà ngoại cháu hiện tại sắp bị giải tỏa, được đền bù khá nhiều.”
Trọng Nham a một tiếng, hiểu ra.
Nam nhân hơn 30 kia đang vây quanh bà ngoại hàn huyên gì đó, Trọng Nham kiếp trước chưa từng gặp người này, không biết người cuối cùng cầm số tiền đề bù kia rốt cuộc có phải là ông ta hay không. Nhưng nhìn thái độ của bà ngoại, bà tựa hồ có ấn tượng không tốt với người này, Trọng Nham đi qua ngăn nam nhân kia lại, đưa gói đồ trong tay cho bà ngoại nói: “Các bà cứ vào trong trước đi, để cháu nói chuyện với chú ấy.”
Bà ngoại nhìn cậu, ánh mắt có chút do dự.
“Bà vào đi.” Trọng Nham cười cười, lại nói với hai bà cụ bên cạnh nói: “Bà ngoại cháu làm phiền hai bà chiếu cố, có chuyện gì thì gọi điện cho cháu.”
Hai bà cụ kéo bà ngoại đi vào trong, tuổi Trọng Nham tuy rằng còn nhỏ, nhưng rốt cuộc vẫn là nam nhân, đứng ở đó bộ dạng so với bà Trương Nguyệt Quế có trọng lượng hơn rất nhiều.
Nam nhân kia muốn đuổi theo, lại bị Trọng Nham kéo lại, cậu cũng cảm thấy may mắn trại an dưỡng này quản lý nghiêm nghặt, nếu vẫn còn ở trong khu tập thể dệt thì chỉ sợ bà ngoại có muốn trốn cũng không trốn được.
“Chúng ta nói chuyện đi.” Trọng Nham bất động thánh sắc đánh giá nam nhân ăn mặc lôi thôi quần đùi áo phông trước mắt: “Chú nói chú là người thân bên nhà ông ngoại tôi? Vậy xưng hô thế nào?’
“Tôi họ Kim, Kim Minh.” Nam nhân đại khái cũng đoán được thân phận của Trọng Nham, thần sắc phẫn nộ: “Ông ngoại cậu là ông cậu họ tôi.”
Trọng Nham cười nhạt một chút, tâm nói quan hệ này có bắn đại bác cũng không tới: “Vậy sao trước giờ tôi chưa từng thấy chú?” Sống qua cả hai đời mà vị họ hàng xa này lần đầu tiên mới gặp.
Kim Minh thở dài: “Trước kia chú vẫn ở dưới quê, cũng lần đầu mới tới Lâm Hải.”
Trọng Nham không còn nhớ rõ nguyên quán của ông ngoại là ở đâu, hình như cách Lâm Hải không xa.
Kim Minh từ trong túi tiền lấy ra một quyển sách cũ xì nhăn nhúm: “Người của Dương gia thôn không nhiều lắm, hầu hết đều là thân thích của nhau. Đất đai nhà chú đã bán hết cho nên mới muốn lên thành phố kiếm cơm.”
Trọng Nham gật đầu, cho dù không phải là thân thích Dương gia thì cũng là người quen biết cùng thôn, Kim Minh từ xa tới tìm đồng hương nhưng không ngờ ông ngoại đã không còn, mà chú ta cùng với bà ngoại quan hệ bà mợ cháu họ nói ra thì thực xa xôi, tối quan trọng là bà ngoại cho tới bây giờ chưa từng gặp qua người này. Trọng Nham không biết có phải người này đời trước đã lấy đi số tiền đền bù đó không, nhưng nếu Kim Minh là người đáng tin, ngược lại có thể lợi dụng số tiền kia giúp bà ngoại kinh doanh cái gì đó.
“Chú hiện tại đang làm cái gì?”
“Chú và vợ đang làm thêm ở một khách sạn, cha mẹ trong nhà cũng theo lên đây, giúp đỡ cô chú trông cháu.” Kim Minh thở dài: “Kỳ thật mẹ chú không cho chú tới tìm bà mợ vay tiền, nhưng cháu nói xem ở nơi đất khách quên người thế này, chú lại là người nhà quê, kiếm chút cơm ăn cũng khó…”
Hóa ra là muốn tìm bà ngoại vay tiền, Trọng Nham cảm thấy chú ta nói ra được chữ “vay” này thì chuyện cũng dễ bàn thôi.
“Chú vay tiền để làm gì?”
Nói tới cái này, biểu tình Kim Minh thoáng có chút tỉnh táo hơn: “Bọn chú định mở một quán ăn nhỏ. trước kia chú từng học nấu ăn, tay nghề cũng được.”
Trọng Nham gật đầu: “Trong đầu nắm chắc mấy phần? định mở ở đâu?”
Những lời này giống như máy hát được mở ra, Kim Minh nói một mạch từ khu vực định chọn cho tới địa điểm mở quán, từ ẩm thực người Lâm Hải nói tới chuyên môn của mình. Trọng Nham đối với việc mở hàng ăn không có kinh nghiệm mấy nhưng một nhà Kim Minh nếu đã tính toán cắm rễ ở Lâm Hải đối với cậu mà nói đó cũng là chuyện tốt.
“Thế này đi…” Trọng Nham suy nghĩ một khắc, chậm rãi nói: “Tiền vốn mở quán ăn, tôi sẽ bỏ ra, lợi nhuận thì nhà chú và bà ngoại tôi chia đều. Thế nào?”
Kim Minh sửng sốt một chút: “Cháu nói thật?”
“Thật.” Trọng Nham nói tiếp: “Nhưng tôi có điều kiện.”
Điều kiện của Trọng Nham rất đơn giản chính là cả nhà Kim Minh mỗi tháng ít nhất hai lần tới thăm bà ngoài, tốt nhất mang theo là trẻ con đi cùng. Trọng Nham đã sớm phát hiện, bà ngoại tuy rằng đối với cậu không ra gì nhưng bà thực thích trẻ con. Mặc khác, tết năm mới tốt nhất cùng trải qua với bà ngoại.
Kim Minh đáp ứng liên tục, không chỉ vì Trọng Nham xuất tiền vốn, mà là một nhà già trẻ lớn bé bọn họ vốn chính là tới thăm họ hàng, bọn họ có thói quen đoàn tụ với người quen thân thích hay đồng hương.
Trọng Nham chính là nhìn thấy chú ta lên thành phố làm công còn mang theo cả người già trẻ nhỏ, mới cảm thấy ông chú này là người có hiếu, hiện tại tin tức con cái bỏ cha mẹ con cái đi làm ăn xa đầy rẫy như vậy, có mấy ai tình nguyện ăn bao nhiêu khổ lại còn vác theo người già trẻ con bên mình để tiện chiếu cố đâu?
Tiền trong tay Kim Minh không nhiều lắm, nhưng ở thành phố Lâm Hải chi tiêu cũng không quá tốn kém, chú ta lại là người khôn khéo, địa điểm lựa chọn mở cửa hàng cũng không phải là khu phồn hoa nhất thành phố, bởi vậy nếu tính toán chi li nhiều nhất cũng chỉ cần ba mươi vạn là đủ. Trọng Nham ở lại Lâm Hải thêm vài ngày, dẫn bà ngoại tới xem chỗ mở cửa hàng Kim Minh chọn, lại gặp mặt cả nhà Kim Minh một lần. bà ngoại quả nhiên thực thích gia đình Kim Minh già trẻ lớn bé trai gái đủ cả. Trọng Nham thầm quan sát, Kim Minh tuy rằng khá khôn ranh nhưng vợ con và cha mẹ chú ta đều là người thành thật chất phác, thấy người lạ ít nhiều cũng có chút câu nệ, nhưng ánh mắt vẫn thực ôn hòa.
Trọng Nham biết trong thời gian ngắn thì cũng không thể hiểu hết một con người, nhưng giữa bọn họ có lợi ích kinh tế ràng buộc, cái này so với bất cứ loại nhân tình gì đều đáng tin hơn. Thật ra ngay từ đầu, khi nói với bà ngoại chuyện này, bà ngoại không mấy vui vẻ, bởi vì bà nghĩ một nhà Kim Minh toàn người xa lạ, dựa vào cái gì mà cho bọn họ mượn tiền mở cửa tiệm? nhưng Trọng Nham lại không nghĩ vậy, thân thể bà ngoài cùng lắm cũng chỉ chống đỡ được khoảng 3 năm nữa, cậu lại ở thủ đô xa xôi, không có khả năng thường xuyên về thăm bà, có một nhà Kim Minh thường xuyên lui tới, bà ngoài ít nhất cũng cảm thấy náo nhiệt hơn — Trọng Nham không muốn bà cảm thấy bà già rồi còn cô đơn không nơi nương tựa.
Bà ngoại cuối cùng vẫn thỏa hiệp, nhưng bà kiên trì nói dùng tiền của bà, không lấy tiền của Trọng Nham. Bà ngoại hiếu thắng cả đời, Trọng Nham làm như vậy rõ ràng là muốn chiếu cố bà, trong lòng rất rõ, nên càng không nguyện ý để Trọng Nham bỏ tiền túi ra. Lại nói, Trọng Nham không chịu lấy số tiền đề bù nhà đất kia, lần này tới lại cho bà thêm một cái thẻ ngân hàng nữa. bà ngoại không quá tin tưởng một thằng nhóc như cậu có thể kiếm được bao nhiêu tiền, ngược lại bà một người già, ăn uống đều đã có trại dưỡng lão lo, chỗ cần tiêu tiều không nhiều lắm, Kim Minh muốn mượn vậy cứ lấy tiền của bà đi.
Trọng Nham cản không được đành phải đáp ứng, dù sao bà cũng đã cầm thẻ ngân hàng cậu cho, về sau cậu sẽ còn chuyển tiền vào tài khoản cho bà nữa. Bà đã già, bên người lại không có con cháu, trong tay nếu không có tiền, thì ngày sau sẽ phải lo lắng nhiều.
Sau khi ký hợp đồng xong, Trọng Nham có cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Cậu không biết đời trước chuyện này đã xảy ra như thế nào, có thể người kia không phải Kim Minh, bởi vì Kim Minh trong chuyện buôn bán mọi chuyện đều làm rất quy củ. Nhưng kiếp trước khi Trọng Nham về chịu tang bà, bên người bà không có tờ biên lai vay tiền nào, mà người vay tiền cũng không lộ diện trong tang lễ của bà. Cũng không biết khi đó bà ngoại có chịu ủy khuất gì không…
Trọng Nham và bà ngoại tới quán của Kim Minh, bà ngoại đi theo ông Kim hết lên lầu trên lại xuống lầu dưới, bàn luận cái bàn nên kê thế nào, cài quầy nên để ở đâu… Trọng Nham đứng ở cửa quán, nhìn vẻ mặt tươi cười của bà ngoại, cảm thấy chắc bà cũng muốn bản thân có chuyện gì đó làm để bận rộn một hồi. Nếu quá nhàn rỗi bà sẽ lại suy nghĩ linh tinh, thậm chí còn cảm thấy bản thân vô dụng.
Trọng Nham nhắc nhở bà, nếu rảnh rỗi có thể muối chút dưa để bán, dùng ăn kèm với cơm, không thì tặng kèm đồ ăn sáng cũng được. bà ngoại muối dưa rất ngon, trước kia bà thường xuyên làm, có khi muối nhiều còn đem ra sạp hàng của mình bán.
Có chuyện để làm, trạng thái tinh thần của con người cũng sẽ khác trước. Trọng Nham nghĩ, chỉ cần đừng để bản thân mệt quá là được, cứ để bà bận rộn nửa năm này, đến tết âm lịch, mọi chuyện trong tay cậu cũng đã đâu vào đấy đến lúc đó về đón bà lên thủ đô ở với mình cũng không tồi. mấy năm nay sinh hoạt của bà luôn khốn khó, vẫn không có cơ hội được đi đâu xa.
Trọng Nham đang suy nghĩ tới chuyện năm mới, thì di động trong túi vang lên, Trọng Nham nhìn màn hình di động hiển thị tên Ôn Hạo, liền xoay người xuống bậc tam cấp, đứng ở ven đường tiếp điện.
“Vincent?”
Giọng Ôn Hạo có chút gấp gáp: “Trọng Nham, cậu đang ở đâu? ở Lâm Hải hay Vân Nam?”
“Lâm Hải, có chuyện gì?”
Giọng Ôn Hạo có chút ấp úng: “Khi nào thì quay về?”
Trọng Nham trực giác điều hắn ta muốn nói không phải cái này: “Xảy ra chuyện gì?”
Ôn Hạo không lên tiếng, tiếng thở có chút nhanh, giống như đang muốn tìm từ thích hợp để diễn tả ý mình.
Trọng Nham lẳng lặng chờ hắn ta mở miệng. có thể khiến Ôn Hạo không mở miệng nói được, chắc chắn là chuyện nhằm thẳng vào mình, mà chuyện này khả năng có liên quan tới cả Lý gia.
“Là thế này…” Ôn Hạo ho khan hai tiếng: “Trình Du vừa tới tìm tôi, nói là…”
Trọng Nham cư nhiên đoán không sai, cậu lên thủ đô được nửa năm, Trình Du cuối cùng cũng lên sân khấu.
Trọng Nham không tiếp lời, Ôn Hạo chỉ có thể xấu hổ tiếp tục nói: “Cô ta nói nếu Đức Ôn đã là công ty của người nhà mình, thì cho cả Lý Ngạn Thanh cùng tham gia với.” tạm dừng một chút, nói tiếp: “Cụ thể thế nào cô ta không nói rõ, dù sao nếu không phải cô ta xuất tiền thì chính là đại ca xuất.” ý tại ngôn ngoại chính là sẽ không để cho Trọng Nham chịu thiệt.
Trọng Nham không tiếng động cười nhạt, tâm nói Trình Du quả nhiên tính toán giỏi. bà ta ra mặt thu xếp cho Lý Ngạn Thanh, người ngoài sẽ thấy bà ta rộng lượng, chấp nhận vì đứa con riêng mà suy nghĩ chu toàn, phỏng chừng Lý lão gia cũng không thể xoi mói gì được bà ta, đồng thời cũng không giấu diếm mà gạt Lý Ngạn Thanh ra ngoài khối tài sản của Lý gia — với một người chỉ có tài sản riêng bên ngoài, thì nhóm cổ đông ở Lý thị sẽ thả tâm lớn mật mà để thằng nhóc đó ngồi lên ngai vàng Lý thị sao? ai có tâm tư cũng đều nhìn ra được, Nếu chuyện này thành công, thì Lý Ngạn Thanh sẽ không còn chút uy hiếp nào với hai anh em Lý Duyên Kỳ. Trọng Nham thậm chí có thể khẳng định số cổ phần đứng tên Lý Ngạn Thanh nhất định Trình Du sẽ nghĩ biện pháp khiến Lý Thừa Vận bỏ tiền ra mua.
Thật sự nhất cử lưỡng tiện, danh lợi song thu.
Trọng Nham ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm phía trên mái hiên nhẹ giọng hỏi: “Anh có nói cho bà ta biết chúng ta chiếm bao nhiêu cổ phần không?”
Ôn Hạo vội nói: “Không có, hoàn toàn không. Cô ta tới tìm tôi, chỉ đứng dưới lầu nói chuyện mấy phút thôi, nhưng ý của cô ta chính là như vậy, kêu tôi thương lượng với cậu trước.”
Trọng Nham ừ một tiếng.
.
Giọng Ôn Hạo có chút bất an: “Trọng Nham, cậu thấy thế nào?”
Trọng Nham hỏi lại hắn ta: “Vậy anh thấy thế nào?”
Ôn Hạo quanh co lòng vòng nói mấy tiếng: “Tôi thấy… cũng không có gì không được. Lý Ngạn Thanh tuổi còn nhỏ, cũng sẽ không biết gì mà chen chân vào chuyện làm ăn được.”
Trọng Nham bất động thanh sắc cười cười: “Anh để tôi nghĩ đã.”
Hết