Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trọng Phản Mạt Nhật Chi Ngọc Đồng Không Gian
  3. Chương 1: Sống lại
Trước /69 Sau

Trọng Phản Mạt Nhật Chi Ngọc Đồng Không Gian

Chương 1: Sống lại

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Edit: Mạc Nhi

Beta: Yến Phi Ly

.

Ngày 15 tháng 7 năm 2013, 06:00 sáng.

Đường Á lặng lẽ mang theo hành lý rời khỏi ký túc xá, không làm ồn đánh thức bất cứ ai, bắt đầu hành trình lên đường đi nghỉ hè.

Vườn trường yên tĩnh, nội thành náo nhiệt, nhưng Đường Á biết sẽ không lâu nữa, bình yên trước mắt rất nhanh sẽ bị phá vỡ, bởi một lý do không ai có thể ngờ đến.

Đường Á là một sinh viên bình thường, hiện tại đang học năm hai, sau kì nghỉ hè sẽ trở thành sinh viên năm ba.

Cậu có một khuôn mặt khá bình thường, thành tích bình thường, gia cảnh cũng bình thường, nhưng cậu có một khác biệt duy nhất, đó là có được ký ức về những chuyện đã trải qua, nói cách khác, Đường Á sống lại.

Cậu vẫn nhớ rõ những chuyện xảy ra ở đời trước, chính xác là cậu đã chết, chết trong răng nanh móng vuốt của tang thi.

Trong sáu tháng cuối của năm 2013, đầu tiên sẽ là thiên tai —- vô số thiên thạch lớn nhỏ rơi xuống trái đất, trong thiên thạch có một chất tựa như virus, khi tiếp xúc sẽ khiến người ta trở nên giống như trong “Vùng đất quỷ dữ”(*), trở thành một người chết nhưng vẫn hoạt động, hay còn gọi là tang thi.

(*) Phim Resident Evil: bộ phim kể về nhân vật nữ chính bị mất trí nhớ tên là Alice và một đội quân của Tổng công ty Umbrella cố gắng để tìm hiểu sự bùng nổ của T-virus tại một cơ sở bí mật dưới lòng đất.

Đường Á là một trạch nam điển hình. Năm trước, trong hai tháng nghỉ hè cậu đều không ra khỏi cửa phòng một bước, âm u đến độ trên người có thể trồng nấm.

Luôn luôn lười hoạt động, cơ thể tất nhiên là không tốt. Cơ thể không tốt trong thời kì yên bình thì không có vấn đề gì, nhưng ở thời kì có tai hoạ, mỗi ngày đều đối diện với bất an thì đó chẳng khác gì một tấm bùa đòi mạng.

Virus tang thi bùng nổ được một tháng lẻ bảy ngày, những người đang bị tang thi truy đuổi đã đẩy cậu ra ngoài. Đường Á chết, tỉnh lại thì đã trở về nửa năm trước khi virus tang thi bùng nổ.

Cậu cảm thấy may mắn, may mắn là mình đã thi xong…. Nếu tỉnh lại mà phát hiện mình đang ở trường thi…. chỉ nghĩ đến một chút mà đã cảm thấy lạnh run. Cái chế độ giáo dục biến thái như thế này, chỉ là mới cách có mấy tháng, cậu đã có chút hoài niệm. Dù sao khi mạt thế tới, cậu muốn học cũng không được.

Khi tỉnh lại đã là nửa đêm, Đường Á quyết định ngày hôm sau sẽ đi mua vé xe. May mắn là cậu tạm thời không cần phải gặp Lý Lâm. Cậu chỉ sợ mình không khống chế được mà bóp chết gã mất.

Lý Lâm là bạn cùng phòng của cậu, nhà gần G thị, tính tình cực kỳ ích kỉ lại hay tranh cãi ầm ĩ, vì thế người thích yên tĩnh như Đường Á luôn không thân cận với gã, cũng không thích gã. Đường Á không ngờ rằng đối phương sẽ đẩy mình vào đám tang thi!!!

Nếu không phải hiện tại pháp luật nghiêm minh, nói không chừng Đường Á sẽ khiến cho Lý Lâm ngay cả trong mơ cũng không vui vẻ. Cậu nắm bàn tay lại tự nói với chính mình, ngày mai sẽ trở về nhà, không vì việc này việc nọ mà quấy rầy kế hoạch của mình. Không đáng!! Vì một người như thế mà hi sinh là không đáng, vả lại còn nhiều thời gian không phải sao?

Đường Á ngồi xe khách về nhà, 5 giờ sau thì đến. Cậu là một cô nhi. Khi cậu còn học tiểu học, ba mẹ ra ngoài làm công, do thiết bị công trình có vấn đề mà mất mạng.

Lúc đó báo chí đưa tin ầm ĩ, công trường không thể không bỏ ra một khoản tiền lớn để giải quyết riêng. Đường Á khi ấy chỉ mới 11 tuổi, cái gì cũng không biết, chỉ biết đứng trước bàn thờ ba mẹ khóc rống. Cho nên bác của cậu ra mặt hòa giải, nhận của bọn họ tổng cộng năm mươi vạn tiền bồi thường, nói là quản lý thay, sợ trẻ con không biết sẽ tiêu tiền lung tung, đồng thời sẽ nuôi nấng Đường Á.

Đường Á sau khi biết thì khóc nháo, nhưng ai lại đi quan tâm một đứa trẻ nhỏ sẽ như thế nào? Ba mẹ cậu chung quy sẽ không quay trở lại. Bác trai bác gái đã từng thương cậu, lúc này liền trở thành người xa lạ. Trẻ con có thể không hiểu lý lẽ, nhưng bọn chúng đều có trực giác của thú con —- có thể nhận ra ai là thật lòng, ai là giả dối.

Theo thời gian trôi qua, cậu dần trưởng thành, càng nhìn càng hiểu rõ: hai bác có ba đứa con, trong đó có một người là con gái. Học trung học, đại học, cái nào lại không tốn tiền. Có lẽ bọn họ từng thương cậu, nhưng dù sao cậu cũng là người ngoài, thân sơ có khác, tất nhiên hai bác sẽ không muốn con mình chịu khổ.

Nhưng đây là tiền đánh đổi bằng sinh mạng của ba mẹ cậu, tại sao bọn họ có thể sử dụng một cách thoải mái như vậy? Đường Á không phải thánh nhân, trong lòng dần có ngăn cách, cảm thấy ở nhà của người bác này càng thêm khó chịu, đành chuyển về nhà của mình. Không nghĩ tới hai năm sau, bác gái dẫn theo em họ Đường Huy đến muốn ở cùng, nói cậu ở một mình bọn họ không an tâm, nên đến giúp cậu nấu cơm. Còn Huy Huy ấy hả? Là cho cậu có người bầu bạn.

Không an tâm? Sao hai năm trước không thấy các người tới quan tâm. Về phần Huy Huy…… Ha, cậu không cần một thằng nhóc tiểu học còn chảy nước mũi tới làm bạn! Nếu lúc đầu cậu còn mong chờ thì sau vài năm cậu đã hoàn toàn hiểu rõ, sẽ không bị lời nói dối lừa gạt nữa.

Con lớn của bác là Đường Lượng, đã tốt nghiệp đại học, nói năm nay muốn dẫn bạn gái về ra mắt ba mẹ. Nghe nói ba mẹ đối phương là bác sĩ lâu năm ở bệnh viện X thị. Nếu kết hôn, Đường Lượng khi tìm việc sẽ không còn khổ cực nữa, dù sao Đường Lượng tốt nghiệp là đại học y loại hai, cơ hội tìm việc làm khó khăn hơn rất nhiều.

Gia đình bác của Đường Á ở một căn phòng bình thường, rộng 100m2, ba phòng ngủ một phòng khách. Trước đây hai bác một phòng, Đường Lượng, Đường Huy một phòng, con gái Đường Na một phòng. Năm người vốn cũng xem như an an ổn ổn, nhưng khi Đường Lượng đưa bạn gái về thì lại không có phòng, cho nên họ mới nghĩ tới việc đến nhà cậu ở.

Nhà của Đường Á ở ngoại ô thành phố, cũng đã tồn tại mười mấy năm nên nhiều chỗ đã trở nên cũ kỹ, nhưng diện tích lại rất rộng, nhà hai tầng và một mảnh sân 80m2 ở phía sau.

Chìa khóa là do Đường Á giữ. Ban đầu bác trai muốn cậu giao lại cho ông ta, nhưng lúc ấy cậu đang giận nên không chịu đưa, lúc này… Đường Á cảm thấy may mắn, nếu giao đi rồi, về sau hết thảy đều không do cậu quyết định. Giống như hiện tại, nếu không phải cậu còn giữ chìa khóa phòng, gia đình bác còn dùng giọng điệu thương lượng, hòa nhã để nói chuyện với cậu sao?

Mặc dù có chút phiền phức, nhưng bà ta dù sao cũng là bác gái của cậu, là người thân, Đường Á vẫn cho họ vào. Đường Á cũng không ngốc. Cậu đã sớm sửa sang lại một lần, tất cả đồ vật quý giá đều được cất trong phòng của ba mẹ. Hơn nữa ngoại trừ nhà bếp, các phòng khác đều khóa kín. Phòng cậu ở lầu hai, lầu một trừ nhà bếp và phòng khách thì không còn gì khác.

Khi bác gái vào ở, tất nhiên cậu sẽ không giao phòng của ba mẹ cho bà ấy, mà là ở lầu một ngăn thành hai phòng. Còn giường thì cậu không cần phải quan tâm. Quả nhiên, bác gái cái gì cũng không nói gì, một lần liền ở tới khi Đường Á lên đại học, còn bảo là giữ phòng giúp cậu.

Về phần Đường Á, vào kì nghỉ hè đầu tiên khi cậu phát hiện bác trai và Đường Na tới ở, cậu đã không giận mà còn nở nụ cười. Bởi vì Đường Lượng muốn kết hôn cho nên họ mới mặt dày kéo tới. May là không ai đụng đến phòng của cậu ở lầu hai, nếu không cậu sẽ không chịu được.

Đường Á biết Đường Na đã có bạn trai và hai bên đang bàn về chuyện hôn nhân. Cậu vốn định đợi đến khi Đường Na kết hôn sẽ nói rõ với hai bác, bọn họ không thể ở căn nhà mà ba mẹ đã để lại cho cậu cả đời được, cậu cũng sẽ không ngu ngốc để bị tống ra khỏi nhà —- để rồi cuối cùng cậu liền chết trong tay tang thi .

____

Quảng cáo
Trước /69 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hợp Đồng Hôn Nhân: Vợ Ơi, Anh Yêu Em

Copyright © 2022 - MTruyện.net