Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lâm Diệu Đường giống như nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Tô Thấm Nhiễm, chỉ cảm thấy giọng nói của nữ thanh niên trí thức trước mặt này giống như một cái bàn chải nhỏ mỏng manh không ngừng lướt qua trong lòng, khiến lòng anh trở nên ngứa ngáy“Lâm đồng chí, đồng chí Tô là một cô gái, thật sự không tiện đi một mình, hay là anh đưa đồng chí Phó đi trước đi, để đồng chí Tô ngồi xe bò đi sau, anh thấy thế nào?” Lý Đông Mai tiến lên trước, che chở Tô Thấm Nhiễm ở phía sau, ngăn cản ánh mắt càn rỡ của Lâm Diệu Đường.
Vị đồng chí Lâm này có tâm tư gì đó thì cũng đã viết hết cả lên mặt, mình nhất định phải che chở cho a Nhiễm thật tốt, trước khi xuống nông thôn mình cũng đã nghe nói không ít chuyện các cô gái xinh đẹp bị người ta nhớ thương rồi.
“Cô…”Lâm Diệu Đường bị chặn, nháy mắt mặt mày liền trở nên biến sắc, nhìn Lý Đông Mai một cách hằn học khó chịu, bất ngờ lại nhìn thấy ánh mắt của cô gái phía sau, nháy mắt, bầu trời như muốn tỏa muôn ngàn ánh sao, còn anh thì chẳng khác gì chàng trai mới lớn ngây ngô nhà bên mà mỉm cười với cô.
Tận mắt nhìn thấy tốc độ thay đổi sắc mặt của Lâm Diêu Đường, Lý Đông Mai không kìm được trợn mắt, người này nếu mà đi diễn kịch thì khẳng định sẽ trở thành một đại minh tinh.
“Cũng đúng, con chở về đi” Lâm Đại Sơn cũng cảm thấy Lý Đông Mai nói có lý, sao có thể để Lâm Diệu Đường đưa một đồng chí nữ trở về được chứ.
“ Con…”Lâm Diệu Đường chưa cần nghĩ đã muốn từ chối, chỉ là khi đối mặt với đôi mắt long lanh phảng phất như có thể đem người khác hãm sâu vào đó của cô, bao nhiêu lời thô tục cũng không có cách nào phát ra miệng được.
“Cảm ơn Lâm đồng chí nhé!” Phó Hưng Quốc cũng chẳng thèm khách khí mà nhảy từ xe bò xuống luôn, còn hướng đến Lâm Diệu Đường mà nói lời cảm ơn.
Lý Đông Mai thuận thế đưa Tô Thấm Nhiễm lên xe bò.
“Đa tạ” Tô Thấm Nhiễm cũng gật gật đầu, tự hỏi kiếp trước không rõ đã từng gặp Lâm Diệu Đường ở trên đường như thế này chưa, mà sao cô chẳng có ấn tượng gìBởi vì kiếp trước khi cô vừa tỉnh lại thì đã ở trong nhà của đồng hương rồi, ngày hôm sau trực tiếp bắt đầu làm việc, mà trong trí nhớ của cô lúc đấy Lâm Diệu Đường đã bắt đầu quấn lấy cô luôn.
“Không cần cảm ơn đâu”.
Lâm Diệu Đường thấy Tô Thấm Nhiễm nhìn qua thì ngay lập tức cảm thấy bản thân như gặp được Cửu Thiên Huyền Nữ, chẳng còn biết mình đang ở nơi nào.
“Còn không mau đưa thanh niên trí thức Phó về thôn trước đi”.
Lâm Đại Sơn nhìn bộ dạng ngu ngốc của con trai, chỉ cảm thấy thật là mất mặt, hận không thể đá vào hai chân anh mấy cái.
“Gấp gì chứ, cùng nhau đi đi, nếu như vị thanh niên trí thức này mệt mỏi con còn có thể đổi người hoặc mang thêm nữa đấy”.
Để Lâm Diệu Đường này đi trước á?Nói giỡn! Sao có thể chứ, đây chính là cô gái đầu tiên anh thích hơn 23 năm qua đấy, nói gì thì nói, nhất định phải để người ta quen thuộc với mình đã, tìm hiểu nhau, đợi đến lúc thời cơ chín muồi, thì cưới luôn người ta vào nhà.
Đến lúc đó để xem bọn họ còn dám chê cười mình không dám chạm qua nữ nhân không, chẳng qua anh không phải người tùy tiện, ai đến cũng không chối từ, cái gì mà xấu đẹp gì cũng là nữ nhân chứ, cô gái anh muốn, phải là người đẹp nhất.
Hơn nữa không phải cổ nhân từng nói sao, anh hùng phải xứng với mỹ nhân!Lâm Đại Sơn mắt không thấy tim không đau, dứt khoát chuyên tâm đánh xe bò.
“Tên gọi của đồng chí Tô là gì vậy, bây giờ đều là tình hữu nghị cách mạng rộng lớn, tôi tên là Lâm Diệu Đường, người này chính là ba tôi, chúng ta đều là thanh niên tri thức cũng có khá nhiều điểm tương đồng, hay là đồng chí Tô đến nhà tôi tá túc đi, nhà tôi có 3 người chị, nhưng bọn họ đều đã lập gia đình hết rồi, trong nhà vẫn còn có một gian phòng trống, thế nào?”Lâm Diệu Đường chở Phó Hưng Quốc đi chậm rì rì bên cạnh, đôi mắt chỉ hận không thể dán lên người Tô Thấm Nhiễm, hoàn toàn không để ý đến đường.
“Lâm, đồng chí Lâm, anh, anh nhìn đường đi có được không? Nếu không, vậy để tôi chở anh nhé?” Phó Hưng Quốc chỉ cảm thấy tim gan phổi thận của mình muốn văng ra ngoài mất rồi.
.