Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trọng Sinh 80 Chi Ngọt Thê Liêu Nhân
  3. Chương 35: Chương 35
Trước /40 Sau

Trọng Sinh 80 Chi Ngọt Thê Liêu Nhân

Chương 35: Chương 35

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lần này, nếu không phải anh ta lôi kéo Tiểu Duyệt cùng đi tỉnh thành, sợ rằng sẽ không thuận lợi như vậy.- “Tiểu Duyệt, số tiền này cháu nhất định phải cầm, bằng không, chính là ghét bỏ chú nhỏ.”Đường Minh Lễ nói, còn cố ý trêu ghẹo nói:- “Chẳng lẽ Tiểu Duyệt định đợi đến khi bán hết số quần áo còn lại rồi mới chia tiền sao?”Số quần áo còn dư lại cũng chỉ là hàng lử size, số lượng rất ít.- “Chú nhỏ, số tiền này cháu nhận, nhưng mà......”Đường Duyệt thấy Đường Minh Lễ là thiệt tình, cũng cảm thấy ánh mắt của mình không có sai, chú nhỏ là một người thông minh, nhưng đồng thời, nhân phẩm cũng không tệ.Một người tốt như vậy, nếu như không nhanh chóng bắt lấy cơ hội kiếm tiền thì cô cũng quá ngu xuẩn rồi.- “Chú nhỏ, số tiền này coi như vốn góp cổ phần của cháu.”Đường Duyệt giải thích:- “Mặc dù số tiền này có chút thiếu, nhưng là sau này, mỗi một lần nhập hàng cháu đều cùng theo đi, còn có cuối tuần cháu đều sẽ đến giúp bán quần áo, sau này lợi nhuận cháu lấy 30%.”Xuất lực thì vẫn là Đường Minh Lễ, cô chỉ là dính một chút ánh sáng, uống một chút canh thịt là được.- “Tiểu Duyệt, như vậy tốt, nhưng mà, chúng ta chia năm năm.”Đối với vấn đề này thì Đường Minh Lễ hết sức kiên trì, theo quan điểm của anh ta, nhập hàng là một việc cần có tầm nhìn xa.- “Nhưng mà, cháu vẫn còn là học sinh đâu.”Đường Minh Lễ có chút lo lắng nhìn về phía Đường Duyệt, hỏi:- “Một tuần không quay về nhà còn dễ nói, nhưng mỗi tuần cũng không trở về, cháu làm được sao?”- “Ai nói mỗi tuần đều phải đi nhập hàng chứ?”Đường Duyệt cười khanh khách nhìn Đường Minh Lễ, nói:- “Chú nhỏ, cuối tuần này lại đi nhập hàng, nhập nhiều một chút, lần tới nhập hàng thì phải chờ sau quốc khánh.

Cho nên, chú không cần lo lắng vấn đề nhập hàng đâu.”- “Chỉ là chú là người đóng góp công sức nhiều nhất, chú nhỏ, cháu nhiều nhất chỉ lấy 40% thôi, nếu không cháu sẽ không làm.”Đường Duyệt kiên định giữ vững lập trường của mình, cô tiếp nhận lòng tốt của Đường Minh Lễ, nhưng mà, không có công lao thì không nhận lợi lộc.Hơn nữa, bây giờ chú nhỏ vừa mới lập nghiệp, lại càng cần nhiều tiền vốn, cô cũng không bỏ ra nổi một phân tiền, chỉ có thể nghĩ sau này nhất định phải nghĩ cách để chú nhỏ ngày càng kiếm được nhiều tiền.- “Vậy được.”Thấy ánh mắt kiên định của cô, Đường Minh Lễ cũng không có kiên trì nữa, anh ta đi gọi hai món rau, lại thêm một tô canh, hai chú cháu đều ăn thật no.- “Đúng, Tiểu Duyệt, chú sẽ không làm ở tiệm cơm nữa.”Đường Minh Lễ nói thẳng, sau đó tiếp tục nói:- “Chú dự định thuê một cái sạp hàng tạm thời, như vậy sau này khi chúng ta nhập hàng có thể trực tiếp đưa tới trong gian hàng bán là được.

Hơn nữa, chú phải thuê một căn nhà gần đó.”- “Có một quầy hàng cũng tốt, chúng ta một ngày - hai ngày bán như vậy chắc chắn không có vấn đề, nhưng nếu mỗi ngày muốn bán thì nhất định là không được.”Đối với những việc này Đường Duyệt không hiểu nhiều, cô chỉ nói:- “Chú nhỏ, chú đi tìm nhân viên liên quan xem có thể làm thủ tục chính thức hay không, bây giờ tiền vốn của chúng ta không nhiều, nhất định còn phải bày sạp hàng một đoạn thời gian rất dài .”Đối với quyết định của Đường Minh Lễ thì cô rất coi trọng, có bỏ ra mới có vào.- “Cháu cứ yên tâm trở về trường học ngủ đi, việc này chú nhỏ của cháu có thể làm được.”Đường Minh Lễ vỗ bộ ngực bảo đảm.

Trời cũng đã tối, Đường Minh Lễ kiên trì đưa cô đến cửa trường học rồi mới trở về tiệm cơm.Sau khi Đường Minh Lễ sửa sang quần áo lại xong, giấu trong mình hơn một trăm tệ, điều đầu tiên anh ta nghĩ đến là tìm một căn nhà để thuê, tiếp đó mở một sạp hàng.

Cho dù sau này buôn bán coi như không hot như hôm nay, nhưng cũng đủ khiến cho anh ta tốt hơn so với làm việc trong tiệm cơm.Ngày hôm sau, sau khi Đường Minh Lễ làm xong công việc ở tiệm cơm, anh bắt đầu nói chuyện với ông chủ về việc xin nghỉ việc.

Sau khi ông chủ nghe xong thì hết sức kinh ngạc, không ngừng ra sức thuyết phục anh ở lại.Đường Minh Lễ trung thực lại chịu làm việc, lại có thể chịu đựng gian khổ, cũng không trộm dùng mánh lới, so với nhiều nhân viên trong tiệm cơm đều tốt hơn nhiều.- “Ông chủ, ông cũng biết tình huống trong nhà của tôi là gì, cha tôi mất sớm, mẹ tôi nuôi lớn mấy anh em chúng tôi cũng không dễ dàng gì, tôi muốn cưới vợ thì phải tự mình phấn đấu, tiết kiệm tiền.”Đường Minh Lễ lời nói hết sức minh bạch, cũng không hề vòng vo mà nói:- “Tôi vẫn luôn muốn tự mình làm một chút chuyện, mấy ngày trước tôi thử mở một gian hàng, mặc dù kiếm không được bao nhiêu, nhưng tốt xấu là......”Đường Minh Lễ còn chưa nói hết câu, ông chủ cũng hiểu được ý của anh ta, ông ấy thở dài nói:- “Minh Lễ, lấy năng lực của cậu, nếu tự mình lập nghiệp, tuy rằng ban đầu sẽ rất khó khăn, nhưng ta tin tưởng, cậu nhất định có thể làm tốt.”.

Quảng cáo
Trước /40 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Những Ngày Gió Thổi

Copyright © 2022 - MTruyện.net