Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 2: Anh tưởng đang đuổi bắt tội phạm trốn trại à.
Chương 2: Anh tưởng đang đuổi bắt tội phạm trốn trại à.
Nghĩa trang phía Tây.
Mạc Thi Ý ăn mặc đơn giản, trên tay còn cầm theo một túi bánh quy.
Rẽ trái rẽ phải đi vào góc xa nhất của nghĩa trang, cuối cùng cô đứng trước một ý mộ.
Người phụ nữ trên bia mộ cười nhẹ, khuôn mặt vẫn còn trẻ trung, có thể thấy lúc còn sống cũng là một người phụ nữ dịu dàng.
Mở túi bánh bích quy trong tay ra đặt ở trước mộ, Mạc Thi Ý chậm rãi ngồi xuống, dựa đầu vào cạnh bức ảnh của người phụ nữ trên bia mộ, ánh mắt dần mơ màng.
“Mẹ, con đến thăm mẹ đây.”
Mạc Thi Ý có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng vừa mới mở miệng, khóe mắt đã trào ra nước mắt.
“Mẹ, nếu con có thể quay lại sớm một chút, có phải mẹ vẫn còn sống tốt không?”
Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng cô hiểu rõ, trời xanh có thể cho cô phép màu quay lại một lần, sẽ không còn lần thứ hai nữa.
Từng hình ảnh trong kiếp trước thoáng qua trước mắt, chỉ có ở trước mộ phần của mẹ mình là Cổ Ấu Vi, Mạc Thi Ý mới có thể quên đi tất cả cảnh giác, lẩm bẩm lải nhải kể hết sự mềm yếu trong lòng.
“Mẹ, mẹ luôn nói người còn sống chắc chắn sẽ có hi vọng, mẹ luôn nói nếu khó chịu hãy hát một bài cổ vũ bản thân. Thế nhưng con luôn không xứng với sự kỳ vọng của mẹ, con biết rõ là ai lật đổ địa vị của mẹ, nhưng con không có cách nào tự tay giết chết kẻ thù của mình…”
“Em muốn báo thù, tại sao không tìm anh giúp đỡ?”
Nghe được giọng nói này, Mạc Thi Ý giật mình, lập tức đưa tay lau sạch sẽ nước mắt ở khóe mắt, khuôn mặt lạnh lùng quay sang, trong khoảnh khắc nhìn thấy người tới, trong lòng hiện ra sự căm giận.
“Nào dám chứ? Chỉ sợ cuối cùng tôi cũng sẽ mất mạng.” Mạc Thi Ý nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy đám vệ sĩ đi theo Thẩm Mục Hàn ở xa xa, không nhịn được lạnh lùng hừ một tiếng, “Huy động nhiều người để tìm kiếm như thế, anh tưởng đang đuổi bắt tội phạm trốn tại à.”
Thẩm Mục Hàn chỉ cho rằng Mạc Thi Ý cáu giận làm loạn, vung tay lên để người phía sau đi xa một chút, “Thi Ý, đừng làm loạn, muộn thêm chút nữa sẽ không đến kịp đám cưới của chúng ta rồi.
“Chúng ta?” Mạc Thi Ý như nghe được một câu chuyện rất buồn cười, ngửa mặt lên trời trợn mắt một cái, “Trong lòng anh chỉ có một người vợ là Mạc Toa Toa thôi, tôi nhiều nhất cũng chỉ là một quân cờ và thế thân của anh. Quay về tổ chức đám cưới? Đừng có nghĩ về điều đó!”
Vẻ mặt Thẩm Mục Hàn lập tức thay đổi mấy lần, “Sao em biết Toa Toa…”
Nhận ra sự luống cuống của mình, Thẩm Mục Hàn lập tức quay lại dáng vẻ đầy tình cảm, nhưng tất cả sự thay đổi cảm xúc này đã lọt vào trong mắt Mạc Thi Ý, cô chỉ cảm thấy trái tim lạnh lẽo và nực cười.
“Nếu muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng làm.”
Mạc Thi Ý chậm rãi lau đi lớp bụi trên bức ảnh của mẹ, trong mắt có vẻ buồn bã.
Tại sao đường tình cảm của hai mẹ con cô đều không thuận lợi chứ, gặp không đúng người, hủy hoại cả đời…
“Thẩm Mục Hàn, tôi không yêu anh, chúng ta cứ đến thẳng Cục dân chính để ly hôn đi. Anh cũng không cần phải đứng ở đây giả vờ, tránh làm phiền đến giấc ngủ của mẹ tôi.”
Thẩm Mục Hàn nặng nề nhìn người phụ nữ trong vòng một đêm từ say đắm anh đến hận thù anh, luôn cảm thấy trong đó có điều gì không thích hợp, nhưng trước mắt còn có một chuyện khác cần phải giải quyết.
“Thi Ý, có phải em nghe ai nói linh tinh không? Anh là chồng của em, có chuyện gì quay về từ từ nói.” Anh kìm nén tính tình dùng lời nói ngon ngọt để dỗ dành.
“Anh thật sự muốn biết?” Mạc Thi Ý nhíu mày, trong lòng cảm thấy ghê tởm, “Anh đã tin tưởng chị em bọn họ như vậy, không bằng quay về hỏi Mạc Thiến Thiến cho rõ ràng, rốt cuộc vào lúc tôi không hề biết, không ở chỗ đó, không có năng lực, sao lại có mánh khóe tài giỏi đứng ở bên này đại dương cũng có thể giết, Mạc, Toa, Toa!”