Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 5: Chúng ta ly hôn đi.
Mong các bạn nghe thử bản audio chương ở dưới rồi đưa ra nhận xét giúp mình có nên đưa thêm audio vào không nhé ♥
Chương 5: Chúng ta ly hôn đi.
“Đủ rồi.”
“Tuyết Nhi, hay là chúng ta đi thôi.”
Cùng lúc bị hai giọng nói cắt ngang, Thẩm Mộ Tuyết tạm dừng động tác.
“Tuyết nhi, đừng vì mình mà quấy rối ngày vui hôm nay của anh Thẩm.” Mạc Thiến Thiến kéo Thẩm Mộ Tuyết còn đang muốn bước tới trút giận cho cô ta, sau đó áy náy nói nhỏ với Thẩm Mục Hàn, “Thật xin lỗi, em không nên đến quấy rối đám cưới của anh. Chỉ là… Chỉ là chuyện như vậy rồi, ngoại trừ anh Thẩm, em cũng không biết nên tìm ai để giúp đỡ em nữa.”
Thẩm Mộ Tuyết lại nóng nảy, “Không được, chuyện này nhất định phải tìm anh trai đòi lại sự công bằng. Nếu không phải vì tham gia đám cưới của anh ấy và hồ ly tinh này, sao cậu lại vội vã chạy được tắt tới đụng trúng đám lưu manh chứ? Thiến Thiến, không sao đâu, mình và anh trai chắc chắn sẽ giúp cậu bắt lại đám cặn bã kia!”
Ha ha, thì ra đây là nguyên nhân khiến kiếp trước Thẩm Mục Hàn vội vàng bỏ cô lại mà đi, đúng là cô ta bị lưu manh bắt nạt?
Nhưng với thủ đoạn của Mạc Thiến Thiến, cô ta gặp lưu manh vào lúc này mới là lạ!
Rõ ràng là cố ý tính toán, cố ý phá hoại đám cưới này!
Dựa theo bản lĩnh nói làm đều tốt của Mạc Thiến Thiến, không vào làng giải trí thật sự rất đáng tiếc… Thật sự muốn vạch trần bộ mặt thật rắn rết của cô ta ngay tại chỗ, nhưng bây giờ cô chỉ biết sự thật của toàn bộ những việc kia, chứ không có chứng cứ, tùy tiện nói ra miệng, không chỉ rút dây động rừng, còn một lần nữa đẩy cô vào cảnh nguy hiểm.
Không còn cách nào, cách tốt nhất trước mắt là lợi dụng cô ta để thoát khỏi sự trói buộc của Thẩm Mục Hàn.
Trong lòng xoay chuyển trăm vòng, lại ngẩng đầu lên, Mạc Thi Ý như bị đả kích đến yếu ớt lung lay sắp đổ, nước mắt muốn rơi lại không được.
“Anh đã sớm có người trong lòng rồi, vậy em tác thành cho anh. Mục Hàn, chúng ta ly hôn đi, áo cưới, còn có chiếc nhẫn kia, trả lại cho anh, anh đưa cho Thiến Thiến của anh là được, cứ coi như em chưa từng xuất hiện trong mạng sống của anh.”
Cô từng mạng sống của nửa đời người để yêu người trước mắt, bây giờ trong lòng nguội lạnh, đã sớm không yêu nổi, lại không dám tiếp tục yêu.
Trong mắt Mạc Thi Ý là sự tuyệt vọng và buồn bã sâu đậm, Thẩm Mục Hàn lập tức xếp chồng vẻ mặt của cô và tình cảnh của Toa Toa trước lúc chết, một lúc sau mới tách hai người ra.
Ngoài dự đoán của cô, Thẩm Mục Hàn kéo tay Mạc Thi Ý đi, đồng thời dặn dò thư ký của mình, “A Kiệt, cậu đi xử lý chuyện còn lại đi, đừng để ai đến quấy rối nữa.”
Mạc Thi Ý luống cuống, dùng sức thoát khỏi sự trói buộc của Thẩm Mục Hàn, “Anh muốn đưa tôi đi đâu, buông ra!”
Bởi vì động tác giãy giụa quá đà của Mạc Thi Ý làm ảnh hưởng đến tốc độ, Thẩm Mục Hàn dứt khoát xoay người bế cô lên, nhanh chóng rời khỏi hội trường đám cưới, đi lên lầu đá văng cửa phòng, lập tức khóa chặt rồi đột nhiên ném người lên trên giường.
“Mạc Thi Ý, đời này ngoại trừ việc ở bên cạnh tôi chuộc tội, tôi không cho cô đi đâu hết. Trừ khi cô bị tôi làm chết trên giường, nếu không cô đừng hòng trốn thoát.”
“Nếu như mang thai thì sao?”
“Không thể nào.” Thẩm Mục Hàn nói rất chắc chắn.
Mạc Thi Ý nghe được câu nói này cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, nhưng không kiềm chế được bản thân cười khẽ một tiếng, đầu tiên cười khẽ, sau đó càng cười càng kích động, hoàn toàn không quan tâm đến sắc mặt u ám của người đàn ông.
Cuối cùng Thẩm Mục Hàn dùng sức bóp cằm của cô, ép cô ngẩng đầu lên nhìn mình, “Cô đang cười cái gì?”
Mạc Thi Ý dần tỉnh táo lại, nhưng vẫn nở một nụ cười xấu xa, “Đương nhiên cười anh ngu ngốc, Thẩm Mục Hàn, có phải anh thật sự cho rằng bản thân đã buộc garo thành công rồi không, sẽ không làm tôi mang thai được sao?”
Đứa bé vô duyên với cô, là sự đau đớn cùng thù hận lớn nhất trong cuộc đời của cô!