Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 7: Em không có cơ hội sử dụng nó.
Mong các bạn nghe thử bản audio chương ở dưới rồi đưa ra nhận xét giúp mình có nên đưa thêm audio vào không nhé ♥
Chương 7: Em không có cơ hội sử dụng nó.
Vẫn là một bức thư thật mỏng giống kiếp trước, màu trắng mạ vàng ở mép thư, thậm chí không cần mở ra, cô cũng có thể nhớ ra được thứ ở trong đó.
“Cảm ơn.”
Mạc Thi Ý không hề do dự nhận lấy, trước khi mẹ chồng Cung Linh Lan đưa tay ra tóm lấy, đã đưa bức thư ra phía sau trước.
“Thứ gì lại không thể cho ai thấy như thế, còn vội vàng giấu đi?”
“Không có gì, là món quà cưới của một người bạn tốt mà thôi.” Cô thờ ơ nói.
Cô ở nhớ kỹ ở kiếp trước, mẹ chồng cũng nhìn thấy thứ ở bên trong bức thư này trước, kết quả mượn chuyện này để nói việc của mình, nói ra rất nhiều việc có lẽ có, làm hại đến mối quan hệ của cô và Thẩm Mục Hàn…
“Quà cưới? Bí mật như thế.”
Ai ngờ, Thẩm Mục Hàn lại đứng cách đó không xa, ánh mắt vẫn dừng trên người cô chưa hề nhúc nhích, cũng nhìn thấy tình hình giữa bọn họ.
“Một căn biệt thự thuộc về con.”
Mạc Thi Ý biết có một số việc sẽ không thể né tránh được, liền chậm rãi bóc bức thư ra, đúng như dự đoán, một chuỗi chìa khóa và một tấm thiệp chúc mừng rơi ra.”
“Triển Tín Duyệt: Tân hôn hạnh phúc! Hãy nhớ luôn có một người đứng sau ủng hộ cô, cô không chỉ có một mình.”
Chỗ kí tên là một chữ “Bùi” rồng bay phượng múa, cũng thoải mái không bị trói buộc như con người anh ta vậy.
Chỉ có điều với câu nói trong thư này, rất lâu sau này, cô mới hiểu được bản thân đã nợ người này bao nhiêu.
Bởi vì Mạc Thi Ý không cố gắng che giấu, cho nên Thẩm Mục Hàn đứng bên cạnh cô và Cung Linh Lan đều dễ dàng nhìn thấy được nội dung của bức thiệp chúc mừng trong tay Mạc Thi Ý.
Cung Linh Lan vẫn bùng nổ như kiếp trước, “Mạc Thi Ý, con tôi cưới cô vào cửa, không phải để cô đi dụ dỗ đàn ông, không tuân thủ đạo làm vợ!”
Mạc Thi Ý nghe vậy cười lạnh trong lòng, ngay sau đó giơ chìa khóa trong tay về phía Thẩm Mục Hàn, “Anh thì sao? Cũng cho rằng như vậy sao?”
Ở kiếp trước, lúc này Thẩm Mục Hàn đã bị một cuộc điện thoại của Mạc Thiến Thiến gọi đi rồi, bỏ mặc một mình cô đối mặt với đủ loại làm khó dễ, không biết đời này Thẩm Mục Hàn sẽ nói như thế nào đây?
Thẩm Mục Hàn lạnh nhạt nhìn thoáng qua, giơ tay cầm ly rượu lên đáp lễ người đi đến chúc mừng.
“Em không có cơ hội sử dụng nó.”
“Chỉ cần chúng ta ly hôn, tất nhiên căn nhà này sẽ có tác dụng của nó. Tôi không thể mặt dày ở mãi trong nhà anh.”
“Xem ra em thật sự muốn đổi một nơi an nghỉ cho mẹ em.”
Luôn bị người ta dùng lý do này để uy hiếp, Mạc Thi Ý cũng bị anh chọc giận, “Thẩm Mục Hàn, sao anh không chịu buông tha cho một người đã chết hả? Vậy thì được, tôi cũng không quan tâm hôm nay liều mạng cá chết lưới rách với anh đâu!”
“Em không có bản lĩnh này.”
Ánh mắt Thẩm Mục Hàn đầy vẻ khinh thường, trong khoảng khắc, Mạc Thi Ý ghép anh lại với Thẩm Mục Hàn luôn thờ ơ lạnh nhạt với sự sống chết của cô ở kiếp trước, kích thích cô nói không ra lời.
“Vâng, bây giờ tôi không có bản lĩnh như Tổng giám đốc Thẩm. Thế nhưng, nếu anh có thể cho tôi một triệu, anh có tin trong vòng ba năm tôi sẽ trở thành một chướng ngại vật cho toàn bộ tập đoàn Thẩm thị của anh không!”
“Được.”
Hả?
Mạc Thi Ý lập tức tịt ngòi, hoàn toàn không ngờ Thẩm Mục Hàn sẽ phản ứng như vậy. Điều khiến cô bất ngờ hơn là sau đó anh còn nói.
“A Kiệt, lập tức lấy một triệu ra làm quà cưới cho bà chủ.”
“Mẹ không đồng ý.” Cung Linh Lan là người đầu tiên phản đối, “Con trai, con đang làm loạn cái gì đó. Muốn cho thì con cũng không nên cho một hồ ly tinh như thế.”
“Bây giờ Thẩm thị do con khống chế, mẹ, mẹ không cần hỏi đến chuyện này.”
Đưa tay qua, Thẩm Mục Hàn cầm chi phiếu do Viên Thành Kiệt đưa tới đặt vào trong tay Mạc Thi Ý, “Nếu hi vọng biến thành tuyệt vọng, có lẽ sẽ rất thú vị.”
Đây là chuyện gì thế?
Mạc Thi Ý cầm tờ chi phiếu cực lớn vừa ra lò, ngây ngẩn đứng tại chỗ.
Dường như chỉ cần cô không nhắc tới việc ly hôn, không suy nghĩ tìm cách chạy trốn, Thẩm Mục Hàn sẽ lập tức ngoan ngoãn nghe theo cô?
Có rất nhiều khách khứa nhìn thấy tình cảnh này. Mạc Thiến Thiến dùng sức cắm móng tay vào lòng bàn tay, không một tiếng động nguyền rủa, “Tiện nhân đáng chết này, tôi chắc chắn sẽ không cho cô luôn may mắn như thế…”