Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ
  3. Chương 27: Dâʍ ɭσạи cung đình
Trước /145 Sau

Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Chương 27: Dâʍ ɭσạи cung đình

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Câm miệng!"

Cung Dĩ Mạt nhíu mày đánh gãy lời hắn, nàng cũng không liếc mắt nhìn hắn một cái, nhanh chóng hướng về phía Đế Vương đang bạo nộ.

Lúc này, sắc mặt Hoàng Đế thập phần khó coi, trong lòng nàng âm thầm cảnh giác, tay nhỏ vỗ ngực hắn, trên mặt tức giận thở phì phì. "Phụ hoàng bớt giận, ai chọc ngài sinh khí như thế, nhi thần giúp Ngài nguôi giận!"

"Còn ai vào đây nữa?" Cung Thịnh hơi hơi híp mắt, đánh giá nữ nhi trước mắt này, đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngữ khí hơi chút hòa hoãn, nhưng vẫn trừng mắt tức giận nhìn Cung Quyết! Lúc trước hắn làm sao lại không phát hiện ra, tiểu tử thường ngày trầm mặc ít nói, lại có thể nói những lời kinh người đến như vậy!

Cung Dĩ Mạt lại cười hì hì trấn an Hoàng Đế một hồi lâu, cuối cùng an ủi hắn ngồi xuống, lúc này nàng mới hướng mặt về phía mọi người, biểu tình nghiêm túc lạnh lùng mở miệng.

"Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Từng người một nói rõ lý do!"

Mọi người đang quỳ ngầm quay mặt nhìn nhau, cuối cùng, một người mặc phục trang màu xanh lục của thái giám tiến lên phía trước bẩm tấu. "Bẩm Công chúa, nô tài hầu hạ bên người Thập tứ Điện hạ, thỉnh Công chúa vì Điện hạ làm chủ!"

Cung Dĩ Mạt lúc này mới khẽ đưa mắt nhìn về phía Cung Quyết, cắn răng. "Ngươi nói!"

Cung nhân kia cúi đầu nức nở. "Thập tứ Điện hạ tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, thấy Cửu điện hạ đang khắc một bức tượng gỗ, liền nói vài câu vui đùa, ai ngờ Cửu điện hạ đột nhiên thẹn quá hóa giận, đem Thập tứ Điện hạ đánh đến trọng thương!"

P/s: ghét nhất là câu trẻ con không hiểu chuyện, hừ, gặp mình, mình cũng oánh nó sưng mỏ lên ấy chứ không hiểu gì à. ლಠ益ಠ)ლ

"Vậy sao?" Cung Dĩ Mạt liếc mắt nhìn Cung Quyết gương mặt xanh mét, như nhận ra điều gì, nhưng quyết tâm không đề cập, chỉ cắn răng nói. "Không biết Thập tứ hoàng tử đã nói điều gì?"

Lời nàng hỏi làm mọi người ở đây đều yên lặng, không ai dám nói tiếp, hiển nhiên Hoàng Đế tức giận chính là vì điều này đi.

Thái giám kia thân mình khẽ run, thấp giọng nói. " Cửu Điện hạ khắc một bức tượng gỗ trông rất giống Công chúa, cho nên Thập tứ Điện hạ, Thập tứ Điện hạ liền nói.....nói......"

Lúc này, tiểu thái giám vẫn luôn đi theo Cung Quyết quỳ phịch trước mặt Cung Dĩ Mạt.

"Công chúa thứ tội, việc này hoàn toàn là do Thập tứ Điện hạ nói năng lỗ mãng buông lời nhục mạ Công chúa gây ra! Cửu điện hạ chỉ là quá tức giận!"

"Quá tức giận liền đánh Hoàng đệ của mình trọng thương? Chảy nhiều máu như vậy, nói gì là huynh đệ ruột thịt đâu! Xuống tay cũng quá độc ác!"

"Nếu không phải bởi vì Thập tứ Điện hạ mở miệng hàm hồ vu khống Điện hạ nhà chúng ta ái mộ Dương Quang Công chúa, lại không nói, Công chúa dâʍ ɭσạи cung đình, Cửu điện hạ làm gì đến nỗi này!"

Lời hắn nói làm mọi người lại trở nên yên lặng, Cung Dĩ Mạt cũng thật sự không thể tưởng tượng được, một hài tử, lại có thể nói ra lời ác độc đến như thế!

Không, đây không thể là điều một hài tử có thể nghĩ đến, đây là một cái bẫy, một cái bẫy tính toán nhằm vào nàng!

Nàng cùng Hoàng Đế trong lòng biết rõ, nàng không phải do Hoàng Đế thân sinh, cho nên đối phương buông một câu dâʍ ɭσạи cung đình, đối với Công chúa do Hoàng Đế thân sinh mà nói, không đáng giá nhắc tới, Hoàng Đế thậm chí còn nghiêm trị người nói chuyện.

Nhưng nếu là nàng, Hoàng Đế không thể không nghĩ nhiều. Khó trách, thời điểm nàng mới tiến vào, Hoàng Đế tức giận như vậy!

Nhìn tượng gỗ nằm lăn lóc trên mặt đất, Cung Dĩ Mạt trong lòng khe khẽ thở dài, người biết chuyện này, trong hậu cung không có quá năm người, cũng không biết là ai nghĩ ra độc kế, thậm chí không tiếc dùng Thập tứ Hoàng tử tung sát chiêu.

"Quả thực là cái gì cũng dám nói!"

Cung Dĩ Mạt tận lực làm ra vẻ cực kì phẫn nộ! Nàng chỉ vào người ở dưới, mỗi ngón tay đều run rẩy. "Còn có cái gì, còn có cái gì nữa, mau nói hết cho bản Công chúa, để ta nghe xem các ngươi còn dám có cái gì quá phận!"

Thấy nàng tức giận, tất cả mọi người vội phủ phục ở dưới chân nàng, sợ hãi nói. "Công chúa bớt giận, công chúa bớt giận!"

Lúc này, Cung Dĩ Mạt đột nhiên trừng mắt tức giận nhìn về phía Hoàng Đế, tay chỉ vào trên tượng gỗ trên đất. "Phụ hoàng! Vừa rồi, Người dùng tượng gỗ kia ném nhi thần, chính là bởi vì tin lời gièm pha hoài nghi nhi thần sao?!"

Nàng ánh mắt cực kỳ thất vọng, khuôn mặt cũng bởi vì nổi giận mà trở nên đỏ bừng!

Hoàng Đế bị nàng nhìn có chút chột dạ, nhưng nói hắn hoài nghi không sai, Cung Dĩ Mạt vốn là không phải hài tử của hắn, ai biết Tuyết Phi trước khi lâm chung có nói điều gì với nàng hay không?

Nhìn hắn như vậy, ánh mắt Cung Dĩ Mạt phảng phất đau thương, lúc này, cả người nàng khẽ run rẩy, cười lạnh nói. "Nực cười, thật là nực cười, nói ta cùng với Cung Quyết? Thật là nực cười!"

Tiếng cười nhạt vừa dứt, biểu tình nàng trở nên âm trầm, lạnh lẽo nói. "Phụ hoàng, Ngài có biết, cái gì gọi là lãnh cung không?"

Cung Thịnh sửng sốt, không rõ vì sao nàng lại đột nhiên hỏi như vậy.

"Lãnh cung...... Suy cho cùng chính là một nơi giam cầm cả đời, hủy hoại cả đời một người. Khi ta mới ba tuổi, vô duyên vô cớ bị biếm vào lãnh cung, lại ở lãnh cung triền miên trên giường bệnh liền bốn năm, không một khắc nào ta không tự hỏi, rốt cuộc, ta đã làm sai điều gì? Vì sao, vì cái gì mà Phụ hoàng đang yêu thương ta như vậy, chỉ sau một đêm lại nhẫn tâm biếm ta vào lãnh cung?

Có rất nhiều lần ta cảm giác mình sắp chết, ta bệnh sắp chết, ta đói khát sắp chết, ta lạnh giá sắp chết. Nhưng không có một người nào tới chăm sóc ta, không một người nào dám chăm sóc ta, càng nên nói là không một người nào thèm bõ công chăm sóc cho một Công chúa không thân thế, không địa vị, không Mẫu phi, lại còn bị thất sủng, bị lãng quên là ta."

Đối diện với Cung Dĩ Mạt đang thẳng mặt lên án, thanh âm lạnh lùng tuyệt vọng, ẩn sâu là đau lòng và tự ti, cũng không biết, một hài tử làm cách nào sống qua bốn năm bệnh tật yếu ớt như vậy, Cung Thịnh không đành lòng quay đầu, hắn cũng không biết phải giải thích như thế nào về quyết định năm đó của mình.

Cung Dĩ Mạt lại lần nữa cười nhạt, ánh mắt lạnh băng đảo qua đại điện, tất cả mọi người đều cúi đầu trầm mặc. Sau đó, nàng mới quay đầu nhìn Cung Quyết đang phảng phất bởi vì lời nàng nói mà càng thêm trầm mặc, chậm rãi nói.

"Phụ hoàng, Người cho rằng, Cung Quyết trong lòng ta có địa vị như thế nào đâu?"

Hoàng Đế nghe vậy, ánh mắt sáng quắc nhìn qua, Cung Dĩ Mạt lại tự giễu cười.

"Lúc ấy, ta mắc bệnh ho lao, tất cả cung nhân vừa nhìn thấy ta khạc ra máu, liền chán ghét ta truyền nhiễm sang bọn họ, nhìn cũng không nhìn liền giam lỏng cách ly ta, bọn họ còn mong ta chết bệnh đỡ một miệng ăn của bọn họ đâu! Bao nhiêu người như vậy, đại nhân trưởng thành như vậy, lại chỉ có một mình Cung Quyết mới sáu tuổi, chịu ân ta từng cho hắn một miếng ăn, không sợ lây bệnh liền chuyển đến cạnh ta, lúc ta sắp chết đói, cũng chỉ có Cung Quyết đi ăn trộm thức ăn đưa tới cho ta! Hắn còn vì chút thức ăn ấy mà bị người ta nhục nhã, đánh đập tàn nhẫn!.... Lãnh cung to như vậy lạnh lẽo như vậy, hắn là người duy nhất đối xử tốt với ta."

Ánh mắt nàng cực kỳ ôn nhu, làm Cung Quyết không khỏi ngẩng đầu cùng đối diện với nàng, nhưng thực mau lại ảm đạm nhắm mắt. Cung Dĩ Mạt khẽ nhíu mày, nhưng cái gì cũng không nói.

"Sau khi ta chuyển biến tốt dần, ngẫu nhiên một lần, ở trong giếng cạn tìm được một bộ nội công tâm pháp cùng kiếm pháp, ta và Cung Quyết hai người chậm rãi sờ soạng học tập, ở lãnh cung mới không đến nỗi bị khi dễ.

Cho nên, Cung Quyết đối với ta mà nói, không chỉ là đệ đệ, người thân, hắn càng là bằng hữu, tri kỷ! Bởi vì lãnh cung cô tịch, hắn phải cùng lúc sắm vai ba người ở bên cạnh ta! Ở lãnh cung, ta còn từng giúp hắn tắm rửa. Khi trời mưa, phòng hắn ở bị dột, giường đệm ướt đẫm, chúng ta còn cùng nhau ngủ trên một giường. Chúng ta ăn cùng nhau một bát cơm lạnh, dùng cùng một chiếc khăn rách, như thế nào, các ngươi muốn bắt ta đi dìm lồng heo sao?!"

"Hoàng tỷ!"

Cung Quyết đột nhiên thanh âm khàn khàn hô một tiếng, hóa ra, bất tri bất giác, hai người bọn họ đã quấn quit, ràng buộc lẫn nhau sâu đậm đến như vậy.

Nhưng Cung Dĩ Mạt không để ý đến hắn, chỉ lạnh lùng nhìn Hoàng Đế vừa kinh ngạc vừa hổ thẹn, lớn tiếng nói. "Là ta dạy Cung Quyết hiểu lý lẽ, là ta đốc thúc hắn luyện võ, là ta ở thời điểm hắn sinh bệnh canh giữ bên người hắn, đối với hắn mà nói, ta vừa là đại tỷ, vừa là bạn, vừa là thầy vừa là mẫu của hắn!

Lần này, sắp đến sinh nhật của ta, hắn hỏi ta muốn được tặng cái gì, ta nói chỉ cần dụng tâm, ta đều thích!"

"Nhưng thâm tình như thế, lại bị người ngoài vặn vẹo như vậy, Phụ hoàng, ta ngược lại muốn hỏi một chút. Ai là người đã biếm ta vào lãnh cung? Ai hại ta không có Mẫu phi chăm sóc? Ta không có bạn chơi cũng không có người thân yêu thương, là ta nguyện ý sao? Ta coi trọng hắn hơn người có gì không đúng?"

Nàng mạnh mẽ đứng chắn trước mặt Cung Quyết, làn váy thật dài vừa động, tơ vàng lụa gấm chiếu rọi quang mang! Nàng trực tiếp đối mặt với Hoàng Đế, lớn tiếng nói.

"Hôm nay, đừng nói là Cung Quyết chỉ đánh trọng thương người, kể cả là hắn gϊếŧ chết Thập tứ, Cung Dĩ Mạt ta cũng sẽ đứng ra bênh vực thiên vị cho hắn!"

Quảng cáo
Trước /145 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Công Chúa Lưu Manh

Copyright © 2022 - MTruyện.net