Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiểu Cung Quyết mở đôi mắt to thẳng tắp nhìn chằm chằm gói giấy mơ hồ tản ra mùi thịt, cái miệng nhỏ còn ở cậy mạnh
"Ta...... đã ăn no rồi...... A! Hoàng tỷ!"
Ăn no rồi còn nhặt đồ ăn trên mặt đất? Tưởng nàng ngốc?
Cung Dĩ Mạt quyết đoán cho hắn một cái dúi ót thật mạnh, nhìn hắn lại ôm đầu non nớt kêu hoàng tỷ, trong lòng thập phần hưởng thụ.
"Tiểu hài tử thành thật nói cho ta nghe một chút, bọn chúng lại đánh ngươi phải không? Đau không hả?"
Tiểu Cung Quyết vốn muốn nói là không đau, nhưng lại thấy tiểu nữ hài đối diện trừng mắt nghiêm khắc nhìn hắn, tay nàng thậm chí còn dương sẵn sau ót hắn, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống, rầu rĩ gật đầu. "...... Đau."
Làm sao có thể không đâu? Chẳng qua, hắn bị đánh đã quá nhiều, nhiều thêm chút có thấm tháp vào đâu!
Cung Dĩ Mạt trong mắt hiện lên một tia không đành lòng, hắn hiện giờ là nhỏ như vậy, lại ẩn nhẫn mà hiểu chuyện, hài tử như vậy thật đúng là làm người ta không cách nào ghét bỏ được.....
Nàng đem giấy bao mở ra, giấy dầu mở ra từng chút từng chút, mùi hương mê người kia càng thêm rõ ràng, tiểu Cung Quyết bất giác hít hít cái mũi đến mấy lần.
Hắn gầy như vậy, hoàn toàn nhìn không ra một chút xíu đáng yêu nào, càng nhìn không ra phong thái ngày sau, thậm chí cặp mắt to đen láy kia,còn có vài phần dọa người.
Cũng không biết hai tháng này đã trải qua những gì, gầy đi nhiều đến vậy, mà còn cậy mạnh lo nàng không có ăn.
Cung Dĩ Mạt càng xem càng không đành lòng, hai tay nắm chắc lấy bả vai hắn, nghiến răng ken két uy hiếp. "Chúng ta cùng nhau ăn! Ngươi dám nói một câu không, ta liền đi cho ngươi xem!"
Lời nói hung dữ đem lời tiểu Cung Quyết định nói ra liền nuốt trở về. Cung Dĩ Mạt thấy hắn ngoan ngoãn, gật gật đầu.
Cũng may, đùi gà này rất lớn, Cung Dĩ Mạt xé một miếng, thịt đã lạnh, trực tiếp nhét vào trong miệng tiểu Cung Quyết. "Ăn!"
"Ngô......"
Tiểu Cung Quyết đưa mắt nhìn nàng, trong lòng rối rắm, ăn cũng không phải, mà nhổ ra cũng không phải, hoàng tỷ thân thể vừa vặn, đúng là thời điểm cần ăn nhiều thịt ╮(╯∀╰)╭ ( Umi: cạn lời với tiểu Quyết)
Đang nghĩ ngợi lung tung, Cung Dĩ Mạt lại xé một thêm một miếng nhét vào trong miệng hắn, đánh gãy suy nghĩ của hắn.
" Lúc ăn cơm không nghĩ đông nghĩ tây!"
Tiểu Cung Quyết theo bản năng gật đầu, thấy đùi gà nhanh chóng vơi đi phân nửa, vội vàng nói. "Ngươi... Cũng ăn."
Cung Dĩ Mạt nhe răng cười. " Ừ! Ta cũng ăn!"
Liền xé một miếng nho nhỏ đưa vào miệng...... Đùi gà này ướp muối quá mặn, nếu là ngày thường, nàng nhất định sẽ chẳng để mắt tới.
Nhưng nhìn sang tiểu Cung Quyết bên cạnh đang nhai thịt đến híp mắt vẻ mặt thỏa mãn, nàng trong lòng đau xót, nảy sinh ác độc liền một ngụm nhét cả cái đùi gà còn lại vào miệng, hung hăng nói.
"Đi! Tỷ tỷ mang ngươi đi ăn đồ ngon!"
Tối hôm ấy......
Cung Dĩ Mạt cùng Cung Quyết, hai cái thân ảnh nho nhỏ ghé sát vào nóc nhà, nhìn trước mắt một cung nữ đang bưng hộp đồ ăn đi vào một gian phòng đèn đuốc sáng trưng , hai cái tiểu nhân sôi nổi nuốt nuốt nước miếng. (ㆆᴗㆆ)
Nghe nói nơi này là chỗ ở của một vị Chu tần, đã hơi lớn tuổi, hiện giờ cũng không được sủng ái, nhưng mấy năm thái bình thịnh thế, hậu cung đãi ngộ cung không tồi, liền nói, một vị phi tần mỗi ngày được phân liền sáu cân thịt, các nữ nhân các nàng còn đang lo giữ gìn vóc dáng, sao có thể nuốt trôi?
Lúc này, hộp cơm thượng hạng đặt trong hộp gỗ thếp vàng, tản ra mùi hương mê người, mà nữ chủ nhân ngồi soi gương thoa phấn, vốn đang hòa hảo, lại đột nhiên một chút đập vỡ gương đồng!
Nhìn Chu tần tức giận, cung nữ trong phòng ào ào quỳ xuống,vị chủ tử này tính tình không tốt, các nàng cũng không dám làm nàng phật lòng.
"Đúng là một đám phế vật! Ta nói là muốn phấn thơm thoa mặt, đồ đưa tới nhìn xem là thứ gì! Thấy ta không được sủng ái, các ngươi cứ như vậy muốn làm cho có lệ với ta?!"
Nữ tử tuổi chừng song thập, môi còn đỏ, tóc hãy còn đen nhánh, tức giận quát mắng, đến cuối cùng lại uất nghẹn nhào vào bàn trang điểm khóc rống lên. Vào cung đã 5 năm, nàng đã không người thăm hỏi, đừng nói Long Quý phi thịnh sủng không suy, Liễu Hiền phi thân phận hiển hách, ngay cả Lệ tần mới nhập cung năm ngoái cũng địa vị đều trên nàng, hậu cung ba vạn, đế vương sủng ái thế nào cũng không đủ phân đều.
Cung Dĩ Mạt chứng kiến mà thổn thức không thôi, nàng cảm thấy Chu tần này đã phi thường xinh đẹp, không nghĩ tới cũng là phận đời cô đọc, thật không biết như thế nào mới là thiên tiên, mới có thể được Cung Thịnh, cũng chính là Đại Dục đại đế sủng ái.
Nàng nhỏ giọng nói với Cung Quyết. " Nhìn thấy không, ba vạn nữ nhân bên người Hoàng thượng đều mang oán hận, một đời bất hạnh, mẫu phi của cả ngươi và ta cũng là một trong số đó, ngươi lớn lên,nhất định không thể như vậy!"
Nàng chính là biết rõ hậu cung của Nhiếp Chính vương Cung Quyết cũng không thể khinh thường, tuy rằng hắn đối với Tô Diệu Lan si tâm như một, nhưng nữ nhân hậu cung thiên tư quốc sắc, cũng không rảnh rang đâu.
Nhìn nhân nhi nho nhỏ trước mắt, lúc này hắn đang ghé vào nóc nhà, bởi vì trên người vừa đau lại sợ, động cũng không dám động, rõ ràng thập phần ngoan ngoãn lại đáng thương, nếu dạy dỗ đúng cách không chừng có thể thay đổi, Cung Dĩ Mạt nghiêm túc nói.
Nghe Cung Dĩ Mạt nói như vậy, tiểu Cung Quyết mới sáu tuổi đỏ bừng mặt, lẩm bẩm nói, "Ta về sau sẽ không như thế đâu!"
Năm đó lúc mẫu phi hắn được sủng ái, Phụ hoàng một tháng cũng qua lại có hai ba ngày, hắn sẽ không cần giống phụ hoàng có nhiều nữ nhân như vậy đâu!
Nghĩ đến phụ hoàng, tiểu Cung Quyết đôi mắt ảm đạm chớp mắt một cái, không chỉ có nhiều nữ nhân, phụ hoàng càng là có tới hai mươi mấy hoàng tử, sợ là đã sớm không còn nhớ đến hắn.
Hiện giờ bên người người đều tránh xa hắn, coi hắn là tiểu tai họa, tiểu Cung Quyết âm thầm ngó sang vị hoàng tỷ "sâu không lường được" bên cạnh, trong lòng hơi hơi mất mát, điều hắn muốn duy nhất bây giờ, chỉ là hy vọng hoàng tỷ có thể ở lại, làm một người ở bên cạnh hắn.
Câu trả lời của tiểu Cung Quyết vẫn chưa làm Cung Dĩ Mạt hài lòng,nghiêm mặt nói. " Nam nhân tốt là nam nhân cả đời này là chỉ cưới một nữ nhân, đừng nói cái gì trắc phi thiếp thất, phải là một đời, một kiếp một đôi!"
Tiểu Cung Quyết trừng mắt thập phần khó hiểu. "Nhàn nông thương hộ cũng có thể cưới vợ nạp thiếp...... Vì sao chỉ được cưới một nữ nhân?"
Cung Dĩ Mạt mắt trợn trắng, "Ngươi nhìn nàng xem."
Tiểu Cung Quyết ngoan ngoãn ngó xem, vị Chu tần kia vẫn đang rấm rứt khóc, trong không gian vắng lặng, tiếng khóc nỉ non đậm vẻ tang thương.
"Ngươi nhớ lại mẫu phi ngươi xem!"
Tiểu Cung Quyết không khỏi nghĩ đến lúc trước mẫu phi thường khêu đèn thâu đêm, lâu lâu lại vang từng tiếng thở dài, đến khi bình minh lên, nàng sẽ như có như không nhìn về phía ngoài điện, lại thường xuyên không đợi được thân ảnh thái giám truyền tin, ẩn giấu mất mát.
Thấy hắn suy nghĩ nghiêm túc, đôi mắt to nhiễm vài phần bi ai,Cung Dĩ Mạt thở dài, vuốt đầu của hắn chậm rãi mở miệng. " Chỉ vì nhất thời vui thích, ngày sau cạnh ngươi sẽ xuất hiện nhiều ít nữ nhân không vui như mẫu phi ngươi. Các nàng không vui, ngươi cùng các nàng ở chung cũng sẽ không suиɠ sướиɠ."
Thấy tiểu nam hài đang suy tư,Cung Dĩ Mạt cười xấu xa liền rèn sắt khi còn nóng.
"Ngươi nên ngẫm lại, nếu phụ hoàng chỉ có một mình mẫu phi người, mẫu phi ngươi liền có bao nhiêu hạnh phúc, mà ngươi......cũng sẽ không rơi xuống kết cục như thế này."
Nàng nhẹ giọng chốt hạ một câu, làm tiểu Cung Quyết trong mắt nhất thời tràn ngập lạnh lẽo! Hắn nắm bàn tay nhỏ, giọng trẻ con non nớt kiên định gằn từng chữ.
" Được, về sau ta nhất định sẽ chỉ cưới một người, không bao giờ phải có người giống mẫu phi như vậy!"
Cung Dĩ Mạt cười híp đôi mắt. "Trẻ ngoan dễ dạy."