Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tô Tình sửng sốt một chút, chợt mặt đen: “Đầu óc cậu có bệnh sao? Mẹ tôi là vô giá.”
Nói xong Tô Tình muốn đi, Lâm Bất Phàm chặn đường đi của cậu ấy: “Tuy tớ nói như vậy tuyệt không lễ phép, thế nhưng tớ muốn nói cho cậu biết, ngày mai mẹ cậu sẽ chết.”
“Mẹ cậu mới chết, cả nhà cậu đều sẽ chết.” Tô Tình nổi giận.
Lâm Bất Phàm biết mình nóng lòng, lúc Tô Tình đi ra mấy bước, anh nói: “Sáng hôm nay có phải cậu đưa thư tình cho thầy vương hay không?”
Thầy Vương là thầy thực tập Âm nhạc học đại học Sư phạm năm thứ tư, dáng dấp đẹp trai, hát lại hay, chính là loại hình những cô gái nhỏ yêu thích.
“Cậu biến thái, vậy mà theo đuôi tôi?” Tô Tình càng thêm nổi giận.
Đời trước ờ hành lang, một màn Tô Tình đưa thư tình cho thầy Vương kia anh trùng hợp thấy
được, buổi chiều tan học, một giáo viên khác kêu anh mang cái mang đến phòng học Âm nhạc, một màn Tô Tình tỏ tình bị cự kia, anh cũng nhìn thấy, chẳng qua là anh ở ngoài cửa phòng học, thật ngại đi vào, cho nên thầy Vương cùng Tô Tình cũng không biết ngoài cửa còn có một người đang đứng.
“Tớ không có theo đuôi cậu, chỉ là tớ có năng lực biết trước tương lai.”
“Vớ vẩn, về sau cách xa tôi một chút, nếu không… tôi sẽ không khách khí đối với cậu.” Tô Tình
hùng hùng hổ hổ nói.
“Đợi ta tóc dài tới eo, thiếu niên vừa vặn cưới ta? Trong thư tình của cậu có những lời này!” Lâm Bất Phàm nói.
Tô Tình đứng vững, cô có chút khó hiểu, thư tình được viết trong phòng cô nhà cô, sau đó viết xong vẫn giấu trong lòng, sao Lâm Bất Phàm biết. Chẳng lẽ là thầy Vương đưa thư tình của cô cho cậu ta nhìn? Không có khả năng, thầy Vương sẽ không làm như vậy.
Câu thơ này nổi danh như vậy,
nhất định là cậu ta đoán mò.
Tô Tình không để ý tới Lâm Bất Phàm đi về phía toà dạy học.
“Thầy Vương nói với cậu “tình này đãi thành hồi ức, tiếc rằng lão sư đã có thê”.’’ Lâm Bất Phàm hô về phía Tô Tình.
“Bệnh tâm thần, thầy Vương mới bao nhiêu tuổ? Sao có thề có vợ rồi.” Tô Tình nổi trận lôi đình nói.
“Sinh viên kết hôn cũng rất nhiều nha.”
“Cút!” Tô Tình thở phì phò lên toà
dạy học.
Buổi chiều sau khi tan học, các học sinh lục tục đi, cuối cùng chỉ còn lại có một minh Lâm Bất Phàm ngồi trong phòng học trống.
Anh biết nhất định sẽ có một người tới tìm anh.
“Cạch” một tiếng, cửa phòng học bị mờ ra hung hăng.
1 nhân dân tệ ~ 3,500 VNĐ, vậy 50 vạn tầm 1 tỷ 750 triệu.
“Lâm Bất Phàm…” Tới chính là Tô Tình, cậu ấy vội vả đi tới trước mặt Lâm Phàm, vẻ mặt không thể tin được hỏi: “Cậu nói đi, làm sao mà cậu biết được?”
“Tớ nói rồi, tớ có năng lực biết trước tương lai.”
“Thối lắm, có loại năng lực kia,
cậu đã sớm phát tài.”
“Cậu nói rất đúng, năng lực biết tước tương lai của tớ rất quái lạ, không phải tớ muốn biết cái gì thì biết cái đó, mỗi lần đều là tới cái gì biết cái đó, lúc này đây, biết mẹ cậu gặp nguy hiểm, cho nên nói cho cậu biết.”
Tô Tình nhíu mày, nghĩ đến vừa rồi thầy Vương cự tuyệt – tình này đãi thành hồi ức, tiếc rằng lão sư đã có thê, bạn học Tô Tình, cảm ơn em đã thích, nhưng thầy đã có vợ rồi, về sau em sẽ tìm được một bạch mã hoàng tử thuộc về
em.
“Cậu nói đi. Ngày mai mẹ tôi sẽ gặp phải nguy hiểm gì?”
“Nghe qua câu thiên cơ không thể tiết lộ chưa, tớ tiết lộ thiên cơ là phải tổn thọ, có phải cậu nên cho tớ một chút bồi thường hay không?” Lâm Bất Phàm ngưng trọng nói.
“Muốn bao nhiêu tiền?” Tô Tình là một người thông minh.
“Ngay từ đầu không phải tớ đã nói rồi sao, 50 vạn.”
“Tốt, tôi đồng ý với cậu, bây giờ cậu có thể nói.”
Lâm Bất Phàm sờ cằm một cái, suy nghĩ một chút nói: “Lời cậu nói có thể định đoạt?”
“Nhà của chúng tôi không thiếu 50 vạn này, nói mau.”
“Ngày mai mẹ cậu tới đón cậu tan học, sẽ chết ở cổng trường học.” Dù sao linh hồn của Lâm Bất Phàm cũng là người trưởng thành, cho nên cũng không nói toàn bộ, ẩn khúc xi mãng đụng trúng xe.