Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hàng năm, sĩ quan Trung Quốc đều có thời gian nghỉ phép về thăm gia đình, nếu nhà ở gần nơi đóng quân thì có thể đi làm như bình thường, ngoại trừ bộ đội dã chiến. Vì liên quan tới địa vực tỉnh Kiến, nên đơn vị của Thạch Lỗi thuộc về bộ đội dã chiến, thường xuyên phải vào núi diễn tập, cũng như thực hiện nhiệm vụ. Thân làm lãnh đạo như Thạch Lỗi rất hiếm khi được về nhà.
Năm đó, vợ cũ của Thạch Lỗi cũng từng yêu cầu hắn nhờ quan hệ để được điều khỏi bộ đội dã chiến, làm bộ đội đóng quân bình thường về nhà thường xuyên hơn. Mà Thạch Lỗi khi ấy mới hơn 30 tuổi chưa phải sư đoàn trưởng, sự nghiệp đang trong giai đoạn đỉnh cao, thân thể vẫn gánh vác được, dĩ nhiên không muốn rút khỏi đội dã chiến. Giả như rời đi, hắn chắc chắn không phát triển tốt bằng bây giờ. Đây mới là nguyên nhân cuối cùng khiến quan hệ giữa Thạch Lỗi và vợ cũ tan vỡ, Thạch Lỗi vẫn thấy có lỗi với vợ cũ, mà đấy là hắn chưa truy cứu chuyện vợ cũ ngoại tình đó chứ. Nếu hắn truy cứu, vợ trước và kẻ thứ ba tuyệt đối sẽ bị khép tội phá hoại hôn nhân quân đội, trốn không thoát một hai năm tù.
Mà hiện tại đã khác, Thạch Lỗi bước vào tuổi bốn mươi, thân thể không được như xưa, cảm giác dẫn đội cũng mỗi năm một xuống dốc. Hơn nữa hắn đã là sư đoàn trưởng, muốn tiến thêm một bước lại chưa đủ tuổi, trình độ chuyên môn đã tích lũy đủ, giờ chính là thời điểm chuyển tới nơi đóng quân thông thường. Nhất là mấy năm nay, rõ ràng đã rung động, nhưng lần nào trở về Liễu Như cũng đi vắng, lần nào cũng đi vắng, cũng đi vắng! Cả tâm lẫn lực của sư đoàn trưởng Thạch đều tiều tụy, theo đuổi vợ sao khó quá vậy, ngay cả mặt cũng không gặp được!
Bây giờ còn thảm hơn, bà xã tương lai trực tiếp bay đến Bắc Kinh, hồi trước đến Tết còn có thể ăn chực sủi cảo để gặp mặt, hiện tại sủi cảo cũng chẳng có mà ăn.
Nhất thời cảm thấy sao mà thê lương, cứ tưởng đã quyết định chính xác. Lúc trước sở dĩ vẫn chần chừ, là vì nếu chuyển tới bộ đội bình thường thì không được ở tỉnh Kiến nữa, cả tỉnh chỉ có một sư đoàn, còn tính chuyển đi đâu. Trong lúc hắn đang phân vân không biết chuyển hay ra riêng, thì Liễu Như đã quyết định giúp hắn, mục tiêu — Bắc Kinh.
Lý lịch của Thạch Lỗi dư sức đi Bắc Kinh. Chẳng qua tại một nơi ngẩng đầu toàn cấp tướng như Bắc Kinh, một sư đoàn trưởng chẳng có gì đáng xem, căn bản không thể so với địa vị vua một cõi khi ở tỉnh Kiến. Song vì bà xã, nhất định phải viết đơn xin thuyên chuyển công tác.
“Nhóc con, muốn đi Bắc Kinh không?” Thạch Lỗi thỉnh thoảng vẫn trưng cầu ý kiến con trai trước khi ra quyết định, đương nhiên nếu thằng con không muốn đi, hắn không ngại dùng roi để duy trì “dân chủ”. Được rồi, hắn chỉ thuận miệng hỏi chơi thôi.
“Đi được hả ba!” Giọng Thạch Nghị cũng run rẩy, anh thực sự rất nhớ Tiểu Trạch, nằm mơ cũng nhớ! Nhưng mỗi lần thức dậy đều tương đối xấu hổ.
“Muốn đi không?”
“Muốn!”
“Vậy đi thôi, sự do người làm mà.” Thạch Lỗi rờ rờ cằm, bắt đầu nghiên cứu đại nghiệp theo đuổi vợ.
…..
Sau khai giảng chính là học quân sự, trung học thời ấy không sướng như hiện tại, huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, từ nội vụ đến đội ngũ đều dựa theo tiêu chuẩn, nhất thời làm khổ rất nhiều người. Tuy nhiên, học sinh lớp mười An Thừa Trạch lại chả thèm quan tâm, so với kiếp trước vừa gặp phản ứng cai nghiện vừa phục dịch, cộng thêm có kẻ âm thầm giở trò sau lưng, học quân sự ở trung học phải nói là vừa dễ vừa vui vẻ, hoàn toàn có thể ngâm nga một bài.
Chỉ khổ những đứa nhóc lớn lên trong mật ngọt, Bắc Kinh là thủ đô đất nước, kế hoạch hoá gia đình cũng nghiêm khắc nhất, gần như mỗi nhà chỉ có một đứa con, thành ra cưng chiều vô cùng. Thêm nữa, mức sống ở Bắc Kinh cũng cao hơn tỉnh Kiến rất nhiều, bọn nhỏ đều được nuông chiều từ bé tới lớn, mới ngày đầu tiên đã có đứa ngất xỉu. Đáng tiếc, trung học số một là trung học tốt nhất Bắc Kinh, huấn luyện quân sự nổi tiếng nghiêm ngặt, phàm là học sinh trong trường thì không ai được phép trốn, xỉu thì kéo xuống nghỉ ngơi, mai lại tiếp tục, trình độ của bác sĩ trường cũng thuộc hàng top.
Do học quân sự, nên dù đa số học sinh đều là dân bản địa Bắc Kinh, nhà cũng gần, nhưng vẫn phải ở ký túc xá. An Thừa Trạch vốn đang ung dung vui vẻ ôm hành lý tìm phòng, nhưng trông thấy danh sách và chỗ nằm dán trên cửa, biểu tình lập tức thay đổi.
Hắn số 8 nằm giường dưới, số 7 nằm giường trên tên Lâm Đức Cửu.
Mẹ Lâm Đức Tuệ là người dân tộc thiểu số, có thể sinh hai con, thế nên mới có Lâm Đức Lâm Đức Cửu nhỏ hơn Lâm Đức Tuệ năm tuổi, vừa vặn bằng tuổi hắn. Trước hôm thi cấp ba kiếp trước, An Thừa Trạch cả ngày bị An Chí Hằng dẫn ra ngoài chơi, hết vũ trường đến uống rượu, một ngày trước khi thi mà còn say xỉn, tới lúc làm bài thì bị chóng mặt, căn bản không thi đậu trung học số một. Kiếp này, hắn dùng thành tích xuất sắc nhất tiến vào ngôi trường này, nào ngờ Lâm Đức Cửu cũng ở đây, lại còn đúng lúc được phân vào cùng phòng mới đau.
Về phần Lâm Đức Cửu, kỳ thật An Thừa Trạch vẫn luôn ghét tên này. Đương nhiên hắn ta cũng từng có ý đồ mê gian An Thừa Trạch, ai ngờ An Thừa Trạch vì ma túy mà có tính kháng thuốc rất mạnh, đã tỉnh lại trước khi Lâm Đức Cửu vào khách sạn. Lâm Đức Cửu vào phòng còn ngâm nga đi tắm, tới hồi khoác áo choàng tắm đi ra, An Thừa Trạch đã tỉnh từ lâu, hơn nữa còn dùng các loại đạo cụ điều giáo chuẩn bị sẵn trong phòng hung hăng giáo huấn Lâm Đức Cửu một phen. Bản thân hắn rất phản cảm với hành vi này, hiển nhiên chẳng làm gì Lâm Đức Cửu, chỉ giữ lại nhược điểm đề phòng Lâm Đức Cửu trả thù, thành ra mới quay đoạn clip và chụp một ít ảnh, khiến Lâm Đức Cửu hận mà chả dám hó hé gì.
Lâm Đức Cửu đáng thương chưa từng bị ai chạm vào cúc nhỏ, cả đêm bị đủ loại đạo cụ dằn vặt đến suýt tàn phế, đã thế còn bị An Thừa Trạch bắt uống thuốc do chính mình chuẩn bị, một đêm xoay eo rõ tiêu hồn, đây cũng là một trong những lịch sử đen tối nhất của Lâm Đức Cửu. Xong việc, Lâm Đức Cửu vừa hận vừa sợ An Thừa Trạch, ai biết An Thừa Trạch chẳng rụng sợi tóc nào mà vẫn chán ghét hắn như vậy.
Bởi đối tượng Lâm Đức Cửu mua chuộc là Đỗ Vân, hủy mất điều tốt đẹp duy nhất trong lòng An Thừa Trạch. Thực ra, bản chất Đỗ Vân vốn vậy, sớm muộn gì cũng lộ mặt thật. Nhưng người xé rách màn che lại là Lâm Đức Cửu, An Thừa Trạch lòng dạ hẹp hòi dĩ nhiên hận hắn. Nếu không phải vì mắc nợ Lâm Đức Tuệ, hắn đã sớm khiến Lâm Đức Cửu nghèo mạt rệp rồi, làm gì có chuyện giữ lại chút cổ phần kia cho hắn, giúp hắn dựa vào tiền chia hoa hồng hậu hĩnh an dưỡng tuổi già.
Đời này gặp lại tên đó, An Thừa Trạch không thấy ghét đủ đường như kiếp trước, suy cho cùng trúc mã kiếp này của hắn cũng là Thạch Nghị, hắn tin tưởng Thạch Nghị, người này giống như cái tên của anh, là một tảng đá cứng rắn vĩnh viễn không dao động. Chán ghét giảm bớt, phản cảm vẫn như trước, hết cách rồi, cả đời trước đều không ưa, giờ dậy không nổi cảm tình.
Nhưng người nào đó lại cố tình tìm ngược.
Giường trên giường dưới mãi mãi là vấn đề gây mâu thuẫn trong ký túc xá, Lâm Đức Cửu vốn đâu muốn học quân sự, tiếc rằng kết quả thi phổ thông quá kém nên người nhà phải lo lót tiền cho hắn vào trung học số một, khoảng thời gian này tuyệt đối không thể trái lời gia đình, bắt buộc phải học quân sự. Phải học quân sự còn chưa tính, chỗ nằm còn ở giường trên, Lâm Đức Cửu bực bội hết sức, vừa vào cửa liền sai tài xế đặt hành lý lên giường An Thừa Trạch, chảnh chọe nói: “Tao muốn giường này.”
Bấy giờ, An Thừa Trạch đang vừa trải giường vừa tự nhủ kiếp này không chấp nhặt với Lâm Đức Cửu nữa, dù sao qua nửa tháng quân sự là có thể về nhà rồi, tiếp tục bắt nạt một người đã bị mình bắt nạt cả một đời để làm gì. Ai ngờ có kẻ mắc bệnh thích tìm đường chết, đã vậy còn thường xuyên quên uống thuốc, mới vào đã đâm đầu vào đây.
An Thừa Trạch híp mắt nhìn hắn chốc lát, chẳng ừ hử gì, chỉ im lặng cuộn chăn đệm lên. Tài xế giúp Lâm Đức Cửu trải giường xong thì truyền đạt lời của vợ chồng Lâm thị, tiền, điện thoại di động và máy nhắn tin cũng bị tịch thu, trong vòng nửa tháng cấm ra khỏi trường và sử dụng mấy thứ này, lo mà học quân sự cho nghiêm túc đi. Nếu quân sự không đạt yêu cầu, thì từ nay về sau cấm tiệt luôn. Lâm Đức Cửu lầm bầm đáp ứng, An Thừa Trạch thấy tài xế vừa đi, lập tức bê chăn đệm của Lâm Đức Cửu vào phòng tắm, đặt dưới vòi nước, mở cho nước chảy mạnh nhất.
*máy nhắn tin (BP)
Lâm Đức Cửu quay đầu lại: “Mẹ nó, chăn đệm đâu rồi!”
An Thừa Trạch không chút khách khí trở về, trải cho xong chăn đệm của mình. Lúc ấy, trong phòng chỉ có hai người họ, những người còn lại đứa thì chưa tới, đứa đi ăn cơm, đứa đi múc nước, đứa đi làm quen sân trường, An Thừa Trạch vẫn luôn chờ cơ hội “ở chung đơn độc” này.
Mang hành lý Lâm Đức Cửu đi ngâm nước hết, An Thừa Trạch tiếp tục trải chăn đệm lên giường trên, làm ra vẻ ngoan ngoãn lắm, cứ như hoàn toàn không phản kháng mà cam chịu số phận. Lâm Đức Cửu ngờ vực nhìn An Thừa Trạch một lúc rồi ra ngoài, chẳng mấy chốc đã trở lại, trèo lên giường trên tóm cổ An Thừa Trạch: “Dám đùa giỡn thiếu gia tao hả!”
An Thừa Trạch lúc này đã 1m72, không chênh bao nhiêu với Lâm Đức Cửu, điều này làm hắn rất đắc ý. Hắn biết rõ gia giáo nhà họ Lâm, đối phó Lâm Đức Cửu không cần thủ tục ngoằn ngoèo, bèn nắm cổ tay Lâm Đức Cửu, lực cánh tay rất lớn, xách tay hắn ta khỏi quần áo mình, bình tĩnh nói: “Cậu chiếm chỗ nằm của tôi, tôi còn giúp cậu giặt chăn, cậu tức cái gì?”
Lâm Đức Cửu thường ngày đã quen kiêu ngạo, làm gì có ai dám trả treo với hắn, cực có bản lãnh phô trương thanh thế cáo mượn oai hùm, hiềm nỗi tới lúc cãi nhau thật, ngoại trừ “Dám giỡn mặt với thiếu gia tao”, “Không muốn lăn lộn nữa đúng không”, “Bắt ba mày phải phá sản thất nghiệp” linh tinh lang tang, thì chẳng còn gì khác, sao xứng làm đối thủ của An Thừa Trạch miệng mồm lanh lợi, chưa được bao câu đã nổi hỏa, vung quyền muốn đấm hắn. Thôi đi, đời nào đấu lại An Thừa Trạch được?
Vì thế, chỉ thấy Lâm Đức Cửu liều mạng đánh, mà mãi vẫn chưa đấm trúng An Thừa Trạch cái nào, ngược lại còn bị đánh cho hết đau chỗ này đến đau chỗ khác. Quả nhiên là cọp giấy, chưa bị đánh bao nhiêu mà đã đau tới suýt khóc, may mà còn có chút khí phách thiếu niên, từ đầu chí cuối không hề rơi nước mắt, nhưng vẻ mặt nhăn nhó vì đau vẫn khiến An Thừa Trạch hớn hở không thôi. Thù hận giữa hắn và Lâm Đức Cửu không lớn, chỉ cần thấy hắn ta khó chịu, trong lòng liền thoải mái. Cho nên lúc đối mặt với người này, hắn không chọn né tránh nhẫn nhịn mà trực tiếp đánh trả. Còn chuyện Lâm Đức Cửu có bảo người nhà tìm Liễu Như gây chuyện hay không… Ha ha, nếu hắn ta có sức ảnh hưởng đến thế, vậy cần gì bị nhốt trong trường, tới cái di động cũng bị tịch thu.
Trong trường hợp xấu nhất, dù hắn ta thực sự sai người đi gây sự với Liễu Như, An Thừa Trạch cũng biết cách chống lại uy hiếp. Yêu ghét của Lâm Đức Tuệ, cái gì có thể đả động cô, khiến cô vươn tay trợ giúp, An Thừa Trạch đều biết rõ, hắn hiểu người phụ nữ này đến tận xương tủy, hắn biết làm thế nào khiến quan hệ giữa Lâm Đức Tuệ và Liễu Như trở nên tốt đẹp, và làm Lâm Đức Cửu không thể đối phó gia đình mình.
Song đời này, hắn sẽ không phát triển mối quan hệ vượt quá giới hạn với Lâm Đức Tuệ, mà chỉ thầm lặng chúc phúc cô, giúp cô tìm được hạnh phúc đích thực.
Đánh được một lúc thì nghe có tiếng bước chân ngoài cửa, An Thừa Trạch lập tức thả lỏng tay, Lâm Đức Cửu theo quán tính đẩy hắn lên giường, rốt cuộc cũng thành công được một chiêu nên Lâm thiếu gia chẳng rảnh suy nghĩ nhiều, liền nhào lên đánh tiếp, kết quả bị bạn học mới vào ký túc xá ngăn cản. Hiện tại, học sinh cấp ba vẫn khá trọng chính nghĩa, mà dù không chính nghĩa, nhưng thấy hai người đánh nhau trong ký túc xá, người ngoài cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Lâm Đức Cửu hùng hùng hổ hổ bị kéo dậy, đang tính lao lên giường thì thấy An Thừa Trạch đỏ mắt bò dậy, phần thái dương bị đập nhẹ ban nãy hơi xanh tím.
Chưa đợi hắn chửi rủa, An Thừa Trạch đã đánh đòn phủ đầu: “Chỉ không muốn đổi chỗ nằm với cậu thôi mà, sao lại quăng hành lý của tôi vào phòng tắm, tối nay tôi ngủ thế nào đây!”
Lâm Đức Cửu: “…”
Một người bạn cùng phòng vọt vào phòng tắm, chỉ thấy một bộ chăn đệm ướt đẫm dưới vòi nước, có bằng cotton cũng bết thành một đống, không thể đắp nữa. An Thừa Trạch canh đúng lúc phòng tắm vắng người mới vào, trên chăn đệm lại chẳng viết tên, trừ hai người họ, thị phi trắng đen toàn xuất phát từ mồm miệng. Mọi người chỉ thấy Lâm Đức Cửu đè An Thừa Trạch lên giường đánh, An Thừa Trạch thì đỏ mắt, biểu tình cực kỳ khuất nhục.
Chung quy vẫn là học sinh cấp ba, lại còn là bé cưng trong nhà được chiều chuộng tới tận bây giờ, làm sao biết cái gì gọi là đổi trắng thay đen. Trên thực tế, Lâm Đức Cửu kiếp trước luôn là thằng nhóc bị chiều hư đến tận lúc chết, trước đó thì được cha mẹ cưng nựng, sau này An Thừa Trạch tuy ngấm ngầm hại hắn, nhưng vẫn nể mặt Lâm Đức Tuệ mà giúp hắn áo cơm không lo. Hắn là người hiểu Lâm Đức Cửu nhất, trong tình huống bị cô lập hoàn toàn, tên này sẽ chẳng thèm giải thích với đứa coi thường mình, cho rằng chỉ lãng phí miệng lưỡi. Mà trong lòng Lâm Đức Cửu, ngoài cha mẹ và chị ra, tất cả những người còn lại đều chả là cái thá gì.
Quả nhiên, dưới ánh mắt chỉ trích của những người lục tục vào phòng, Lâm Đức Cửu bị chọc điên, trực tiếp leo lên giường trên đã được An Thừa Trạch trải xong xuôi, thầm nghĩ bố mày bây giờ còn có cả đứa hầu hạ trải giường cho. Hắn ngồi trên giường chỉ vào An Thừa Trạch: “Tao làm ướt chăn của mày rồi, sao trả được bây giờ!”
Nói xong, tự dưng thấy mình sao mà thông minh nhanh nhạy linh hoạt dễ thích ứng quá chừng, cái này xem như ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo nhỉ, xem tối nay mày ngủ ở đâu, không biết làm vậy là tự hắt nước bẩn vào người à.
An Thừa Trạch hiểu hắn, nhưng hiểu là hiểu một Lâm thiếu gia đã thành niên và có chút đầu óc, ai ngờ thiếu gia thời dậy thì lại ngu tới mức khiến người ta chẳng nỡ bắt nạt thế này!
Trong ánh nhìn thương hại của bạn cùng phòng, An Thừa Trạch oán hận nhìn Lâm Đức Cửu, khẽ cắn môi nói: “Giờ mới giữa trưa, để tôi đi mua bộ chăn đệm khác, nhưng cậu phải trả tiền!”
Lâm Đức Cửu: “…”
Chăn đệm của bố bị mày làm ướt, giờ mày còn bắt bố mua mới cho mày là thế đéo nào?
Hắn chẳng đời nào chịu bỏ tiền, hơn nữa cũng chả có tiền mà bỏ, hai người đều dùng bộ dạng nổi giận đùng đùng trừng nhau. Lát sau, có người trong phòng cảm thấy thế là không được, vậy tối nay An Thừa Trạch ngủ bằng cách nào, ngay chính họ cũng chẳng ngủ yên. Mai bắt đầu học quân sự rồi, mất ngủ thì chỉ có thảm.
Thế giới luôn có người chịu ra mặt, An Thừa Trạch chưa cần làm gì, quản lý ký túc xá đã được gọi tới, chủ nhiệm lớp được gọi tới, tài xế nhà họ Lâm mới đi tức thì cũng được gọi tới…
Tài xế là nhân viên lão làng của Lâm gia, là người nhìn Lâm Đức Cửu lớn lên, tuy chiều nhưng không sợ hắn. Một cú điện thoại đánh tới chỗ Lâm Viễn Sơn, Lâm Đức Cửu tức khắc bị mắng đến máu chó xối đầu, tài xế chẳng những bỏ tiền mua chăn đệm cho An Thừa Trạch [chăn đệm khi học quân sự đều thống nhất, nhưng phải tự mua], mà còn làm hết mọi chuyện giúp hắn, bao gồm dùng xe mang chăn đệm về, trải giường cho An Thừa Trạch, còn cho thằng nhóc mấy trăm đồng mua đồ ăn, bảo đừng để bụng chuyện này.
Lúc này, Lâm Đức Cửu được ba mình nhắn gửi rằng từ nay về sau, tiền xài một năm và điện thoại di động đều bị cắt giảm, còn bị bắt trọ ở trường, trước tết không được về nhà, phải ngoan ngoãn học tập! Nếu thành tích không tốt, lên lớp mười một sẽ áp dụng hình thức giáo dục phong bế.
“Thật ngại quá, là em sai trước.” An Thừa Trạch lễ phép thưa trước mặt chủ nhiệm và tài xế Lâm gia, “Đáng lẽ em nên đồng ý đổi chỗ nằm với bạn học, nhưng vì tư tâm nhất thời mà không đồng ý. Thực ra đây là lần đầu tiên em xa nhà đi sống tập thể, phải chi biết nhường nhịn một chút là được rồi. Em thực sự không nên làm thế, sao lại không chịu đổi chỗ với bạn học Lâm chứ, ngàn vạn lần đều là em sai. Chú Triệu [tài xế], chú cầm lại số tiền này đi, cả tiền mua chăn đệm nữa, con không nhận được đâu ạ.”
Ngay sau đó, các người lớn đều lần lượt gật đầu, thằng bé ngoan thế mà. Còn chủ nhiệm lớp thì, ồ, thủ khoa kỳ thi lên lớp mười toàn thành phố, đại biểu học sinh mới đây mà! Nom phẩm chất mà xem, thật rộng lượng biết bao, ánh mắt tài xế Triệu nhìn Lâm Đức Cửu tràn ngập ý tứ “sao cậu không lo mà học tập người ta ấy”, nói gì thì nói cũng không thể lấy lại tiền được, cứ nhét vào dưới gối An Thừa Trạch vậy.
Chẳng may, Lâm Đức Cửu lại vừa nhận được tin dữ là lệnh cấm của ông ba, hắn gào một tiếng, lao tới chỗ An Thừa Trạch: “Tao liều mạng với mày!!”
…..
Thế giới tốt đẹp biết mấy, thế mà lại sinh ra kẻ táo bạo như vậy, không ổn, không ổn chút nào.
Lâm Đức Cửu mới nhập học đã bị thông báo phê bình một lần, tài xế Triệu về nhà liền thuật lại toàn bộ “chân tướng” từ đầu tới cuối không hề thêm mắm dặm muối, đồng thời hết sức tán dương An Thừa Trạch, hơn nữa còn bày tỏ nếu thiếu gia được học tập và sinh hoạt chung với một đứa trẻ vậy, nhất định sẽ học tốt.
Do vậy, Lâm Đức Cửu lại nhận thêm một cuộc điện thoại của ba mình, bảo về sau phải tích cực cùng bạn học An học tập, cả thành tích lẫn nhân phẩm đều chẳng bằng người ta.
Con nhà người ta vĩnh viễn là chủ đề kéo cừu hận nhiều nhất, mới hôm đầu tiên mà đã hết thù mới đến hận cũ. Trước khi ngủ, Lâm Đức Cửu hung tợn nhìn chằm chằm An Thừa Trạch trèo lên giường, hung hăng cắn chăn đệm vốn-là-của-An Thừa Trạch một lúc, cào cào hai phát, rồi nằm xuống ngủ. An Thừa Trạch thì có một đêm ngon giấc, trong mộng Thạch Nghị dần Lâm Đức Cửu một trận nên thân, hắn đứng bên cạnh cười hí hửng.
Kỳ thật hắn cũng đánh được, song hắn luôn là người nhã nhặn, thích tính kế hơn là tự mình ra tay, thường thì hắn thích Thạch Nghị động thủ hơn.
Sáng sớm hôm sau, từng lớp được dẫn tới địa điểm cố định gặp gỡ huấn luyện viên trong mười lăm ngày sắp tới. An Thừa Trạch nhìn anh lính trẻ thân hình thẳng tắp cao lớn, mặt mày anh tuấn trước mặt mà trợn tròn mắt, chỉ nghe vị huấn luyện viên kia nói: “Tôi tên Dương Phong, từ hôm nay chính là huấn luyện viên của các bạn.”
Dương Phong! Người kia lớn hơn họ bốn tuổi, bốn năm trước đã lên cấp ba, vậy mà giờ lại đến huấn luyện cho họ! Lại nói, hàng năm trường đều mời binh lính đóng quân gần đây tới dạy, Dương Phong có mặt ở đây đại khái vì hai khả năng, một là thành tích bết bát không đậu nổi trường quân đội phải đi làm lính, trùng hợp tới nơi này; hai là trường vũ cảnh hàng đầu Bắc Kinh đã bắt đầu cho sinh viên năm hai đi thực tập. Thực tập nghĩa là, có lúc đi huấn luyện đặc chủng, khi thì diễn tập thực chiến, thi thoảng cũng đi giao lưu học hỏi kiểu này. Chung quy muốn rèn luyện năng lực lãnh đạo thì bắt đầu từ việc làm huấn luyện viên cũng không sai.
*vũ cảnh: viết tắt của Lực lượng Cảnh sát Vũ trang Nhân dân Trung Quốc
An Thừa Trạch cảm thấy khả năng thứ hai khá lớn.
Đột nhiên cảm giác lần đi học này rất thú vị, vốn rời xa Thạch Nghị một mình đến Bắc Kinh, ai ngờ lên trung học lại giống như đoàn tụ với người quen cũ, hai ngày nay gặp được bao nhiêu người. Nhưng Dương Phong không như Lâm Đức Cửu, hắn rất coi trọng người thiếu niên – hiện tại là thanh niên – này, phẩm chất ưu tú, tính cách kiên nghị, mai sau chắc chắn có tiền đồ. Dương Phong với Thạch Nghị là đồng loại, đều là quân nhân kiên cường bất khuất, tính An Thừa Trạch lại thiên về u ám, thế nên luôn hướng tới cũng như thưởng thức những người có tính cách như bọn họ.
Trong ánh nhìn hoa si của đám nữ sinh, Dương Phong quét mắt qua An Thừa Trạch đứng hàng đầu, khóe miệng khẽ cong lên, đổi lấy những câu đối thoại sặc mùi mê giai như “đẹp trai quá đi à”, “huấn luyện viên lớp mình ngầu nhất”. Nhưng lại bị tầm mắt sắc bén của Dương Phong đảo qua: “Phía sau trật tự đi, hôm nay bắt đầu học tư thế quân đội!”
Hai chân đứng thẳng tách ra sáu mươi độ, ngón cái dán vào đốt thứ hai ngón trỏ, hai tay kề sát cụp xuống một cách tự nhiên. Hóp bụng, ưỡn ngực, ngẩng đầu, mắt nhìn phía trước, hai vai căng ra sau. Để khí trong cơ thể khí phối hợp với cơ bắp trên người, điều hòa cân bằng khung xương, mở rộng khí và lực một cách hoàn mỹ.
Mọi người đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, Dương Phong chỉnh sửa cho từng người, yêu cầu các học sinh giữ nguyên như thế, Bắc Kinh khác tỉnh Kiến, thời tiết tháng chín còn nóng hơn giữa hè, mồ hôi từ trượt xuống từ nón của lũ học trò, không ít nữ sinh bắt đầu lung lay. Nhưng quân sự của trường trung học số một đề cao sự nghiêm khắc, giáo viên chủ nhiệm chỉ đứng một bên quan sát, không cho phép ai tụt lại, bắt buộc phải kiên trì. Dương Phong cũng đặc biệt nghiêm nghị, hoàn toàn chẳng thương hương tiếc ngọc với thiếu nữ như hoa, ai không đúng chuẩn là khiển trách, nhất thời chẳng đứa nào dám nói chuyện nữa, ráng chịu đựng dưới ánh nắng chói chang.
Giữa đám học sinh xiêu vẹo, An Thừa Trạch nổi trội nhất, tựa như một cây tùng cứng cáp cao ngất, thẳng tắp kiên cố, thế đứng cực kỳ ra dáng đội trời đạp đất.
Dương Phong cúi đầu cười một tiếng, nói với An Thừa Trạch: “Bạn thứ ba hàng đầu ra khỏi hàng!”
Để An Thừa Trạch đứng đối diện mọi người, nói: “Đây chính là tư thế chuẩn mực nhất, nhìn theo bạn này mà đứng.”
An Thừa Trạch: “…”
Biết ngay Dương Phong sẽ tìm cơ hội chèn ép hắn mà, hắn đây không phải là nằm cũng trúng đạn, mà bị bắt đi làm bia ngắm, bị hàng loạt đường nhìn đâm thành cái sàng chưa nói, đứng mẫu cũng đồng nghĩa với việc đứng lâu nhất, đứng trong đội còn có thể hoạt động chút chút, hắn lại phải đứng suốt dưới ánh mắt chú mục của mọi người!
Chẳng qua, gần như hè năm nào cũng vào quân doanh tham gia huấn luyện với Thạch Nghị, nên An Thừa Trạch chẳng hề để tâm, chỉ học quân sự thôi mà, có thể nghiêm khắc tới mức nào chứ. Hắn có thể đứng một tiếng không nhúc nhích, đám học sinh làm được chắc?
Quả nhiên nửa tiếng sau, không đứa nào chịu nổi nữa, Dương Phong cho An Thừa Trạch về đội, mọi người hoạt động tại chỗ một lát, tí nữa đứng tiếp.
Bạn học bên cạnh chọc chọc An Thừa Trạch: “Sao cậu đứng được hay vậy?”
“Hồi trước có tham gia huấn luyện hướng đạo trong quân doanh một tháng, nên có chút ăn bản ấy mà.” An Thừa Trạch khiêm tốn trả lời.
Huấn luyện khoảng hai tiếng sau, Dương Phong cho nhóm học sinh giải tán hoạt động tự do, các nữ sinh rối rít tới gần chẳng dám cất lời, dè đâu Dương Phong lại tới chỗ An Thừa Trạch, cúi đầu ghé sát tai hắn: “Hồi trước tập cùng nhau, giờ tôi là huấn luyện viên của cậu rồi. Không lấy được giải thưởng cá nhân tiên tiến thì đừng khoe từng huấn luyện chung với tôi.”
An Thừa Trạch cười với hắn, Dương Phong vỗ vai thằng nhóc, thở dài nói:
“Cao lên rồi.”