Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cái chốn Bắc Kinh này từ xưa đến nay luôn là thủ đô, cũng là nơi quan viên từ tam phẩm trở lên đi đầy đường, quan nhất phẩm đến thành Tứ Cửu chơi có khi còn gặp được hoàng thân quốc thích. Hiện tại tuy xã hội phong kiến đã chấm dứt, nhưng quan viên hùng bá một phương tới Bắc Kinh cũng chỉ là tôm tép. Được điều động từ địa phương như vậy, Thạch Lỗi vốn dĩ cũng là hai lúa, chẳng đáng được chú ý. Song Thạch gia đứng rất vững tại Bắc Kinh, chẳng qua trước kia chủ yếu chú trọng công-kiểm-pháp, hiếm khi liên hệ với giới chính trị, mà sự có mặt của Thạch Lỗi đã góp thêm nguồn máu mới cho giới quân đội.
*thành Tứ Cửu: Hoàng thành/thành Bắc Kinh
Bề ngoài Thạch Lỗi chỉ là sư đoàn trưởng quê mùa, nhưng hắn thực chất là tổng tư lệnh của một tập đoàn quân, đúng là có chút không thể đưa ra ánh sáng. Nếu không phải chức vị của hắn quá quan trọng, nhiệm vụ quá nhiều, thì lúc ở tỉnh Kiến cũng chẳng tới mức cả ngày không về nhà, sư đoàn trưởng của quân dã chiến đâu cần thiết phải xa nhà thường xuyên.
Có vài người soi không thấu sự sâu xa trong đó, nhưng cũng có người nhận thấy Thạch Lỗi đến Bắc Kinh sẽ gia tăng thế lực cho Thạch gia, có tiền đâu bằng có quyền, có quyền chẳng bằng có súng. Người nhạy cảm với chính trị sẽ không bỏ qua điểm này, có điều từ sau khi đến Bắc Kinh, Thạch Lỗi chỉ chuyên tâm theo đuổi vợ và lang thang ở dải đất biên giới thuộc phạm vi Bắc Kinh, khiến người khó lòng tiếp cận. Đỗ gia dĩ nhiên biết rõ điều này, Đỗ Vân luôn thích bò lên cao cũng hiểu sự lợi hại của Thạch Lỗi, thế nên khi dò la được trong nhóm bạn bè có mặt Thạch Nghị, cô ta liền đi theo.
Duyên phận đôi khi kỳ diệu thế đấy, đời này An Thừa Trạch vốn định xem Đỗ Vân là người trong suốt, dầu sao Đỗ gia chỉ là trung lập, không có bất cứ quan hệ gì với Lâm gia và An gia. Đời trước hắn mù mắt nên mới yêu sai người, Đỗ Vân chẳng nợ hắn cái gì, là tự hắn nhìn lầm người, đời này cũng không cần làm phiền cô ta. Nhưng nhiều khi, bạn càng không muốn phản ứng ai, người đó lại càng sáp lên.
Đỗ Vân là con nuôi trên danh nghĩa Đỗ gia, kỳ thực đa số người đều biết cô ta là con riêng. Nhưng thời ấy nếp sống không tốt sẽ ảnh hưởng tới con đường làm quan, tình nhân của Đỗ Lập Phong rất có thủ đoạn, biết bản thân không thể lộ mặt, liền nghĩ mọi cách đẩy Đỗ Vân vào nhà họ Đỗ. Đỗ Vân di truyền từ mẹ mình, nằm mơ cũng muốn trèo cao. An Thừa Trạch với cô ta là bạn học cấp hai, sau này cả hai cùng thi rớt trung học số một, nên tiếp tục làm bạn học với nhau. Đỗ Vân biết thân phận An Thừa Trạch giống mình, nhưng hắn là con trai, tương lai thế nào chưa thể nói trước, thành ra luôn như gần như xa, là tự An Thừa Trạch ngốc nghếch đánh đổi cả con tim.
Kiếp này An Thừa Trạch học cấp hai ở quê, học cấp ba tại trung học số một, hoàn toàn là hai đường thẳng song song với Đỗ Vân, lại càng không phải con thứ hai nhà họ An gì đó, Đỗ Vân và hắn hiển nhiên không thể chạm mặt.
Nhưng thành Tứ Cửu bảo lớn không lớn bảo nhỏ không nhỏ, Thạch Lỗi đến Bắc Kinh, Đỗ Vân theo dõi Thạch Nghị sít sao, trông như tình cờ, thực ra là cố ý. Bởi địa vị của Đỗ Vân trong giới không cao, các thiếu gia tiểu thư thực thụ sẽ không để mắt tới cô ta, cũng may cô ta cũng có chút tự trọng, bằng không đã sớm bị mấy tên phá gia chi tử lừa gạt chơi đùa. Đỗ Vân đâu với tới thiếu gia chân chính, nên kiếp trước mới bám sát An Thừa Trạch, kiếp này lại coi trọng Thạch Nghị vừa tiến vào giới.
Ánh mắt cô ta không tồi, đợi thân phận thực sự của Thạch Lỗi được công bố, thế lực Bắc Kinh tất phải nhường một chỗ cho hắn, đến lúc ấy nước đẩy thuyền lên, Thạch Nghị cũng đắt như tôm tươi ngay. Hiện tại Thạch Nghị còn quen biết được mấy anh em thành thật, mai sau đại đa số kẻ nhào lên đều là những tên mang ý đồ riêng.
Đỗ Vân xinh đẹp, dù tại Bắc Kinh chẳng thiếu mỹ nữ, cô ta cũng thuộc hàng nhất nhì. Cô ta còn am hiểu tâm lý nam giới, đối phó với thiếu niên thì dùng bộ dạng nữ thần hoa sen trắng, tình nhân trong mộng của mấy tên nhóc dậy thì; Đối diện với thanh niên hơn hai mươi thì hóa thành cô em tươi tắn nhà bên, như vậy dù các thiếu gia kia có khinh thường cô ta, cũng sẽ sinh ra chút ít thương tiếc, chung quy con riêng là vấn đề của người lớn, bản thân cô vô tội; Mà khi giáp mặt với người trưởng thành hơn ba mươi, cô ta lại ra vẻ biết điều, ngoan ngoãn nghe lời, khiến người ta nhịn không được thương xót đứa nhỏ này.
Thế nên, giới công tử tuy xem thường thân thế Đỗ Vân, nhưng đều rất thích cô ta, dầu gì cũng là cô nàng vừa xinh đẹp lại đáng yêu. Mà trực giác của nữ giới lại nhạy bén hơn đàn ông, nhắc tới Đỗ Vân căn bản chỉ dùng hai chữ “con điếm”, một phát trúng ngay đích.
Thạch Nghị vừa hát một bản tình ca, mỗi lời ca như thổ lộ tâm tình anh dành cho An Thừa Trạch, lúc ấy nhóc ngốc hát đến say mê, nhìn danh sách bài hát tìm một bài nói về anh em, lại cảm giác bài này rất phù hợp với mình và An Thừa Trạch. Thơ ca luôn đại diện cho tình cảm ấp ủ trong lòng thiếu niên, ngay cả Thạch Nghị cũng sẽ uyển chuyển hàm xúc. Đối với quan hệ giữa mình và An Thừa Trạch, anh đã đứng trước cánh cửa khép hờ, chỉ thiếu dũng khí đẩy ra mà thôi.
Đỗ Vân chào Thạch Nghị, dạng từ nhỏ chưa từng chơi với con gái như Thạch Nghị cũng chẳng thấy cô ta đặc biệt, chỉ tùy tiện gật đầu, rồi tiếp tục xem list nhạc. Đỗ Vân cũng không nóng nảy, cứ vậy ngồi kế Thạch Nghị, thỉnh thoảng đáp vài câu, lần nào cũng cười nhẹ nhàng, nụ cười tao nhã thanh tịnh hệt như hoa lan trắng.
Trong suy nghĩ của Thạch Nghị, con gái là sinh vật phiền phức chỉ biết khóc sướt mướt, hơn nữa ngày xưa mẹ còn bỏ lại anh và Thạch Lỗi mà bỏ chạy, toàn bộ ấn tượng của anh về phụ nữ đều đến từ Liễu Như. Trong lớp, những nữ sinh có thể nói chuyện với Thạch Nghị toàn là tomboy, có lẽ trong đó cũng có người thầm mến Thạch Nghị, hiềm nỗi anh làm từ đá, làn thu thủy lại ném cho gấu mù. Cô gái tốt phải biết làm điểm tâm, chống chọi được hoàn cảnh, biết lái máy kéo, kiếm được tiền, đánh được Dương Phong, còn người như Đỗ Vân, Thạch Nghị quả thật lần đầu tiên mới gặp.
Không đáng ghét, nhưng chẳng có gì thú vị.
Thạch Nghị là mục tiêu của Đỗ Vân trong vòng người này, mấy cậu trai bên cạnh đến bắt chuyện cô ta cũng lịch sự đáp lại, chẳng qua không thân cận với ai, ngược lại càng khiến mấy nam sinh sốt ruột muốn thử tán, nhất thời cô ta trở thành tâm điểm chú ý của mọi nam sinh, khiến cô bạn thân dẫn cô ta tới suýt nữa nghẹn khí đến vẹo mũi. Dẫu tất cả nam sinh trong phòng đều thích cô ta, nhưng Thạch Nghị mà chướng mắt thì cũng uổng công. Đỗ Vân học hỏi mẹ mình nhiều năm, nên không sốt ruột, chỉ thỉnh thoảng trò chuyện với Thạch Nghị.
Bấy giờ, Thạch Thành đã biết được gia cảnh Đỗ Vân từ cô nàng mang cô ta tới, hắn nhăn mày, song không ngăn cản Đỗ Vân tiếp cận Thạch Nghị. Rõ ràng Đỗ Vân chẳng phải lựa chọn tốt, nhưng vẫn tốt hơn đi đường cong. Thạch Thành nhớ tới An Thừa Trạch, lắc đầu, cái thằng em họ ngốc trước đây bị người ta sỉ nhục cũng không biết cáo trạng chỉ biết dùng nắm đấm này, có thích con trai cũng đừng thích Tiểu Trạch chứ.
Quá thông minh, đa trí tắc yêu. Nếu là em trai, hắn rất thích tính cách An Thừa Trạch, còn em dâu thì… Nói thật, thậm chí An Thừa Trạch có là con gái, hắn cũng không ủng hộ hai đứa bên nhau. Thạch Nghị quá đơn thuần, rất dễ bị tổn thương.
*đa trí tắc yêu: thông minh quá nhất định gian xảo
Tuy Đỗ Vân chẳng tốt lành gì, nhưng nếu thực sự có thể khiến Thạch Nghị hứng thú với con gái thì cũng tạm chấp nhận, về sau giới thiệu người thích hợp hơn.
Thạch Thành tới cạnh Thạch Nghị, khéo léo giúp Đỗ Vân tiếp lời, qua một hai lần, Thạch Nghị cũng quen biết Đỗ Vân, đại khái xem như bạn bè. Mà Đỗ Vân rất giỏi tính toán, cô ta không gấp gáp, chiếm được sự yêu thích của một người đâu phải dễ, vả lại Thạch Nghị có vẻ vẫn chậm tiêu lắm.
Vì An Thừa Trạch rất ít đi cùng, nên không rõ chuyện về Đỗ Vân, nhưng hắn cảm giác được sự thay đổi của Thạch Nghị, cục đá kia đang tìm mọi cách lảng tránh mình, nhưng lại chẳng nỡ tách quá xa. Hàng đêm vẫn ngủ chung trên giường, nhưng không dán sát hắn như dĩ vãng, bảo Thạch Nghị chuyển sang giường khác, anh lại không muốn. Thích thân thiết với An Thừa Trạch, đôi khi để lộ nét mặt mê đắm, mà khi An Thừa Trạch xích tới quá gần khiến Thạch Nghị nổi phản ứng, anh sẽ tận lực kéo giãn cự ly.
Điều này nào liên quan tới Đỗ Vân, Thạch Nghị chỉ cảm thấy tình cảm của mình với An Thừa Trạch quá bất thường, đang cố gắng cân bằng quan hệ cả hai đến quan hệ anh em bình thường. Cố tình chính mình lại thích An Thừa Trạch, kìm lòng không đậu muốn gần gũi, luyến tiếc rời xa, một ngày không gặp liền bứt rứt, vì vậy mới tạo thành cục diện mâu thuẫn này.
An Thừa Trạch biết Thạch Nghị đang lang thang ở ranh giới thẳng và cong, lúc này nhất định phải xử lý tốt cảm xúc của mình, không thể quá mức liều lĩnh, bằng không sẽ gây ảnh hướng xấu tới Thạch Nghị, dẫu sao tuổi dậy thì cũng là giai đoạn hết sức quan trọng. Thời kỳ trưởng thành kiếp trước, Thạch Nghị chỉ nhìn chằm chằm gương mặt bị hủy, lúc gặp lại không hề thoải mái tự tại và vui vẻ như hiện giờ. An Thừa Trạch phải nắm chắc Thạch Nghị, nhưng quan trọng hơn là, hắn muốn bảo hộ Thạch Nghị, lẳng lặng chờ đợi anh lớn lên thành một người đàn ông xuất chúng. Nếu hắn đoán đúng, đời trước Thạch Nghị vì hắn mà trả giá rất nhiều, còn nhiều hơn hắn nghĩ, đời này để hắn che chở Thạch Nghị đi.
Muốn Thạch Nghị vượt qua cửa ải một cách thuận lợi, cần một cơ hội, An Thừa Trạch từng bỉ ổi nghĩ tới việc lợi dụng sự mập mờ với Lâm Đức Tuệ để khiến Thạch Nghị ghen tuông, rồi từ đó thông suốt, giờ hắn lại buông tay. Trong hai người, một là người thân, một là người yêu, hắn làm sao có thể lợi dụng hai người mình quan tâm nhất.
Giờ mà lưu hành tư vấn tâm lý thì hay biết mấy, ngặt nỗi cuối thập niên 90, đi khám bác sĩ tâm lý sẽ bị xem là tâm thần, trong trường cũng không mở phòng tư vấn. Tóm lại, quan tâm quá sẽ loạn, An Thừa Trạch rõ ràng có vô số biện pháp khiến Thạch Nghị tiếp nhận, nhưng vì sợ nội tâm thô ráp kia chịu chút xíu thương tổn mà đâm ra ném chuột ngại vỡ đồ, cuối cùng chẳng cách nào xuống tay.
Thôi, trước tiên cứ thuận theo tự nhiên đi, thực sự không được thì thổ lộ trước, nhưng đây là thủ đoạn cuối cùng.
Tâm trạng mâu thuẫn làm Thạch Nghị bức thiết tìm đến một cô bé, dù có yêu sớm cũng tốt hơn ôm hôn An Thừa Trạch trong mộng. An Thừa Trạch tính sai một điểm, Thạch Nghị đến giờ chưa từng sợ bản thân khác loài, anh chỉ sợ mình nhịn không được mà vượt quá giới hạn, phá vỡ quan hệ thân mật khăng khít giữa mình với Tiểu Trạch, sợ Tiểu Trạch dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn mình. Tại thứ cảm xúc không được người đời chấp nhận, Thạch Nghị chưa bao giờ nghĩ đến mình, mà chỉ nghĩ cho An Thừa Trạch.
Đỗ Vân xuất hiện vừa đúng lúc, lên lớp mười một Thạch Nghị vẫn đi chơi vào cuối tuần, lần lượt cho Đỗ Vân cơ hội tiếp xúc, dần dà quen thuộc với Thạch Nghị. Hoàn cảnh trưởng thành của Đỗ Vân giúp cô gái này nắm rõ cách tùy mặt gửi lời, Thạch Nghị là người dễ hiểu, sau vài lần thân cận, Đỗ Vân đã biết Thạch Nghị thích gì ghét gì, đề tài nào có thể khiến hai người trò chuyện thân thiện hơn.
Thạch Nghị thích quân đội, dù huấn luyện gian khổ, nhưng nhắc tới luôn vô cùng hào hứng. Nhưng trong lúc đối thoại, anh không hề khoe mình từng huấn luyện thế này thế kia, hay lợi hại ra làm sao, mà chỉ thường tán gẫu về bố trí trong quân đội, nội dung huấn luyện hằng ngày, cũng tỏ ra vô cùng hứng thú với quân nhân tại ngũ. Để trò chuyện được với anh, Đỗ Vân cố ý đến thư viện tham khảo các tình huống liên quan tới quân đội Trung Hoa, còn đọc một ít Binh pháp Tôn Tử. Đương nhiên chẳng việc gì phải hiểu quá rõ, chỉ cần có thể khơi gợi đề tài từ điều mình biết, như thế sẽ khiến người ta cảm thấy cô ta hiểu biết và có tiếng nói chung với mình.
*Binh pháp Tôn Tử: sách chiến lược chiến thuật tiếng Hoa do Tôn Vũ soạn thảo vào năm 512 TCN đời Xuân Thu, không chỉ đặt nền móng cho binh học truyền thống, mà còn sáng tạo nên một hệ thống lý luận quân sự hoàn chỉnh đầu tiên trong lịch sử nhân loại. Đây được xem là một trong những binh thư kinh điển trong lịch sử quân sự thế giới
Trong quá trình tiếp cận, Đỗ Vân từ từ phát hiện Thạch Nghị thích Tiểu Trạch, một cậu bé tên gọi An Thừa Trạch. Dù cô ta vĩnh viễn không hiểu cái gọi là tình nghĩa anh em của tụi con trai, bởi cô ta với nhỏ bạn thân chỉ biết tị nạnh nhau, nhỏ bạn cần một cô nàng làm nền cho sự cao quý của nhỏ, mà cô ta cần một con nhóc ngu xuẩn phụ trợ cho trí tuệ của mình. Sự mù mờ này không cản trở Đỗ Vân khen ngợi An Thừa Trạch trước mặt Thạch Nghị, vừa đề cập tới Tiểu Trạch mắt Thạch Nghị liền sáng rỡ, nhưng lập tức lại uể oải, biến thành bộ dạng nửa sống nửa chết.
Trên thực tế, từ lúc Đỗ Vân gặp Thạch Nghị, anh vẫn giữ bộ dạng này, lần nào ra ngoài cũng ỉu xìu. Rõ ràng game offline vui như vậy, chơi KOF căn bản không có địch thủ, nhưng ngay cả thời điểm chơi game, Thạch Nghị vẫn cực kỳ ủ rũ. Nhưng Đỗ Vân nhìn ra, Thạch Nghị tuy đơn giản, nhưng có một sức hấp dẫn bẩm sinh, tại nơi có anh, chẳng cần Thạch Nghị khoe khoang chính mình, chẳng cần kéo bè kéo cánh, tất cả mọi người sẽ vô thức đi theo anh, nghe lời anh. Điều này khiến Đỗ Vân hưng phấn, cô ta cho rằng mình nhắm đúng người rồi, nhất định phải tóm chặt cậu trai này.
*KOF: viết tắt của game đối kháng The King of Fighters
Cô ta thấy mình rất thành công, Thạch Nghị không hứng thú với nhỏ khác, song lần nào cũng trò chuyện với mình chốc lát. Dần dà Đỗ Vân bắt đầu hẹn riêng Thạch Nghị, Thạch Nghị thấy chỉ có mình mình nên chẳng muốn đi lắm, nhưng vẫn cùng Đỗ Vân đi dạo phố, chung quy bỏ mặc nữ sinh một mình trên đường cũng không hay. Tuy nhiên, kể từ đấy, mỗi lần Đỗ Vân hẹn Thạch Nghị ra ngoài, anh đều hỏi còn ai nữa không, tránh cho chỉ có hai người, nhưng Đỗ Vân luôn có cách để người khác hẹn Thạch Nghị rồi xua người đó đi, chỉ chừa lại mỗi hai người.
Đỗ Vân cảm giác thời cơ chín muồi, Thạch Nghị là loại con trai hiếm khi chú ý đến nữ sinh, làm được tới nước này chắc chắn đã thích mình. Cô ta phải giữ chắc cơ hội này, tương lai Thạch Nghị tuyệt đối sẽ có tiền đồ, đến lúc ấy cô ta sẽ thành dân thượng lưu chân chính, xem ai dám khinh thường cô ta nữa.
Phải sớm bắt lấy Thạch Nghị, xác định quan hệ yêu đương với anh. Đỗ Vân làm việc rất có kế hoạch, cô ta biết giờ chưa tới lúc hiến thân, đàn ông đều xem thứ không chiếm được mới là thứ tốt nhất. Thế nhưng, có thể tiếp xúc gần gũi một cách vừa phải, hai người ở bên nhau làm vài chuyện, yêu sớm cũng đâu có sao, dầu gì Thạch Nghị cũng chưa nghiêm túc nhìn con gái bao giờ.
Trước hết phải đến nhà Thạch Nghị. Như thế vừa có thể rút ngắn khoảng cách, vừa có cơ hội gặp ba Thạch Nghị, thậm chí là bác cả và bác hai, họ mới là nhân vật quan trọng trong giới quân cảnh Bắc Kinh. Dù không gặp được cũng chẳng sao, vì như vậy đồng nghĩa với việc chỉ có hai bọn họ, tới lúc ấy cho Thạch Nghị ôm ôm hôn hôn sờ sờ là có thể chiếm được người này.
Bởi thế, vào một lần xem phim xong, Thạch Nghị căn bản chưa nghĩ ra muốn đi đâu, mỗi lần đều do Đỗ Vân chủ động. Đỗ Vân nói: “Hay đến nhà cậu chơi đi, tôi chưa từng thấy phòng con trai bao giờ, mấy anh em ở nhà lúc nào cũng đóng chặt cửa hết.”
“Tiểu Trạch ở nhà.” Thạch Nghị đáp ngắn gọn, anh cực kỳ không muốn Đỗ Vân trông thấy Tiểu Trạch. Trong mắt anh, Đỗ Vân là sinh vật thuộc về thế kỷ khác, sạch sẽ xinh đẹp, còn biết ăn nói và trang điểm, ở chung không phiền. Anh sợ Đỗ Vân gặp An Thừa Trạch, rồi An Thừa Trạch phải lòng Đỗ Vân, muốn yêu sớm thì mình biết làm sao, có lẽ mình sẽ điên lên rồi đập chết tươi Đỗ Vân không chừng… Tóm lại Thạch Nghị chẳng biết mình sẽ gây ra chuyện gì đâu.
Thạch Nghị thậm chí còn hối hận vì hành vi đi gặp Đỗ Vân do bị Thạch Thành ép thời gian qua, anh sợ Tiểu Trạch biết mình đi chơi với con gái, dù ngay cả đi đâu cũng chả nhớ.
Sau này không đi với Đỗ Vân nữa, kỳ thực ngay từ đầu anh đã chẳng tình nguyện, nhưng trừ lần đầu tiên Đỗ Vân mở lời hẹn, hai lần còn lại đều là mấy người bạn nam quen biết, cuối cùng đến chỉ thấy mỗi Đỗ Vân. Thạch Nghị có vui vẻ gì đâu, gần như bị lừa ra ngoài mà, lần sau nhất định phải hỏi thật kỹ mới được.
“Tôi đây càng muốn gặp bạn cậu, tôi nghe cậu kể mà đến giờ vẫn tò mò đây này.” Đỗ Vân cười rạng rỡ, An Thừa Trạch là nhân tài của trung học số một, tuy gia thế không có gì đặc biệt, nhưng tương lai chí ít cũng là nhân trung tuấn kiệt, nếu nhìn thuận mắt, biết đâu có thể phát triển thành lốp dự phòng.
Thạch Nghị càng mất kiên nhẫn, chẳng hề muốn dẫn Đỗ Vân đi. Song Đỗ Vân biết nhà anh ở đâu, lúc đi dạo phố luôn cố đi về hướng ấy. Khi tới cửa hàng bách hóa gần trung học số một, Đỗ Vân “bất cẩn” làm đổ thức uống lên quần áo, cần tìm một chỗ lau rửa, bằng không không tiện đi đường.
Thạch Nghị: “…”