Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc này, lại có người vào phòng.
Vẫn còn chưa thấy người liền nghe được giọng nói.
Từ nơi thật xa, vang đến một tiếng gọi của nữ tử, tất cả mọi người ở trong phòng đều nghe thấy:
– Phụ thân!
– Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến a.
Mộ Dung Lân vuốt râu mép, cười nói.
Chỉ thấy một nữ tử hồng y nhẹ bước qua bậc cửa, vừa nhìn thấy Mộ Dung Lân đang ngồi ở chính giữa, liền bày ra ý cười đầy mặt, dường như làm nũng mà nói:
– Phụ thân. Người đã xuất quan, vì sao lại không kêu hạ nhân báo một tiếng với con a.
– Hiện tại, không phải là con cũng đã biết rồi sao?
Mộ Dung Lân bất đắc dĩ cười, nói.
Nhất thời, chiếc mỏ nhỏ của Mộ Dung Vũ vểnh lên, nhưng ánh mắt lại nhìn về hai người đang phía chính giữa.
– Hai vị này, đều là khách quý của Mộ Dung phủ. Vị này chính là hiền chất Ôn Như Ngọc của Thanh Thành phái. Vị còn lại chính là bằng hữu của Ôn hiền chất.
Mộ Dung Lân mở miệng giới thiệu.
Ánh mắt của Mộ Dung Vũ lưu chuyển, nhìn về phía Ôn Như Ngọc.
Ôn Như Ngọc khẽ mỉm cười, nhìn ả ta, nói:
– Tại hạ là Ôn Như Ngọc. Bái kiến Mộ Dung tiểu thư.
Ánh mắt của Mộ Dung Vũ lại lưu chuyển, sắc mặt liền ửng hồng lên, nhất thời, uyển chuyển xoay mặt lại, nhìn về phía Mộ Dung Lân.
Xem ra, Mộ Dung Lân đã sớm thông báo cho Mộ Dung Vũ biết, mà Mộ Dung Vũ cũng đã xem Ôn Như Ngọc là vị hôn phu tương lai của ả ta rồi đi.
Ôn Như Ngọc chỉ có thể bất đắc dĩ nở nụ cười.
– Nữ nhi này của ta, cái gì cũng đều tốt, chỉ là có chút không biết lễ nghi a.
Mộ Dung Lân cười, mở miệng hóa giải sự lúng túng.
– Phụ thân!
Sắc mặt của Mộ Dung Vũ vẫn còn ửng hồng, làm nũng hô lên.
Ôn Như Ngọc chỉ đành nở nụ cười bất đắc dĩ.
Lúc này, hai nha hoàn dìu một nữ nhân phúc hậu được cài đầy châu ngọc ở trên đỉnh đầu bước vào.
Thoát nhìn, vị nữ nhân phúc hậu này, mặc một thân gấm vóc sặc sỡ vô cùng hoa quý, khoảng chừng trên dưới năm mươi tuổi.
– Mẫu thân!
Mộ Dung Vũ vừa thấy vị nữ nhân phúc hậu này đi vào, liền tiến lên tiếp đón.
– Vị này chính là đại phu nhân của ta.
Mộ Dung Lân nhìn về phía đại phu nhân của gã, gật gật đầu, tiếp theo, quay đầu nhìn về phía Ôn Như Ngọc mà lên tiếng giới thiệu.
Ôn Như Ngọc lại lên tiếng chào hỏi, được vị đại phu nhân Mộ Dung này, cũng lên tiếng đáp lại. Sau đó, bà liền được Mộ Dung Vũ dìu xuống chiếc ghế bên cạnh Mộ Dung Lân mà ngồi xuống. Mộ Dung Vũ đứng cạnh đại phu nhân Mộ Dung, thỉnh thoảng, lại liếc mắt nhìn thoáng qua Ôn Như Ngọc.
Ôn Như Ngọc đang có chút lúng túng. Thì, Mộ Dung Lân liền mở miệng mời bọn họ ngồi xuống.
Ôn Như Ngọc cùng Phó Kinh Hồng chưa ngồi được bao lâu.
Lại có người đến rồi.
Một nam tử bạch y đi vào.
Nam tử bạch y này khoảng chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Tướng mạo đường hoàng, cả khuôn mặt đều hiện lên vẻ kiên nghị. Sau khi hắn thỉnh an Mộ Dung Lân xong, tiếp theo lại thỉnh an đại phu nhân Mộ Dung.
Mộ Dung Lân liền giới thiệu với Ôn Như Ngọc:
– Đây là trưởng tử của ta, Mộ Dung Ý.
– Hóa ra là Kinh Phong Kiếm – Mộ Dung Ý. Tại hạ ngưỡng mộ đã lâu. Ngưỡng mộ đã lâu.
Ôn Như Ngọc lộ ra dáng vẻ cung kính, chắp tay chào hỏi.
Kinh Phong Kiếm là danh xưng vũ khí của Mộ Dung. Có người nói, thanh kiếm này có thể chém sắt thành bùn, cực kỳ sắc bén. Mà, từ lúc Mộ Dung Ý khoảng chừng hai mươi tuổi, đã sát phạt hơn hai trăm sơn tặc ở trên Hắc Phong trại vốn vang danh là không có việc xấu nào mà bọn chúng không dám làm ra.
Chuyển tầm mắt, Phó Kinh Hồng thoáng nhìn qua Mộ Dung Ý.
Y nhớ tới, Mộ Dung Ý cũng tham gia võ lâm minh hội, chỉ là đến cuối cùng, tựa hồ như là hắn đã bại dưới tay của một tên tiểu bối vô danh.
Y lại lặng lẽ liếc mắt nhìn Ôn Như Ngọc ở bên cạnh.
Lúc này, trên mặt của Ôn Như Ngọc vẫn mang theo vẻ kính cẩn.
Người này vốn luôn ôn hòa, vô hại, nhưng lại ngoài dự đoán của mọi người, trong võ lâm minh hội lần này, sẽ tạo nên một sự kiện gây kinh động giang hồ.
Ôn Như Ngọc vốn cũng sử dụng kiếm, danh kiếm của hắn là Lăng Vân Kiếm.
Thanh Thành phái vốn là một phái dùng kiếm. Nghe nói, danh kiếm mà sư phụ Tạ Ngôn Viễn của Ôn Như Ngọc dùng, chính là Xuân Vân Kiếm, mà Ôn Như Ngọc dùng danh kiếm là Lăng Vân Kiếm…
Đều có thêm một chữ ‘Vân’.
Nhưng mà so với từ ‘Lăng’ này, thì tiên đồ của chủ nhân nó còn vượt xa hơn từ ‘Lăng’ này nhiều đi.
– Ý nhi là trưởng tử của ta. Ta còn có một đứa nhi tử vô dụng khác, Mộ Dung Nhị – Nhị nhi. Suốt ngày, chỉ biết lưu luyến trong chốn khói hoa lầu xanh. Quả thật là gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh a…
Mộ Dung Lân thở dài một tiếng, lắc đầu.
Phó Kinh Hồng thầm nghĩ. Đây là do Mộ Dung Lân đã xem Ôn Như Ngọc thành giai tế của gã, cho nên, không sợ chuyện xấu trong nhà đồn đãi ra bên ngoài đi.
Chỉ đáng tiếc là…
Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Mộ Dung Vũ vừa nhỏ giọng trò chuyện cùng với đại phu nhân Mộ Dung, vừa lén lút liếc nhìn Ôn Như Ngọc. Tiếp theo là đại phu nhân Mộ Dung cũng thường xuyên hiện lên vẻ mặt đánh giá giai tế tương lai mà nhìn Ôn Như Ngọc.
Mà, Ôn Như Ngọc cũng bị nhìn đến mức đứng ngồi không yên.
Từ đầu đến giờ, Mộ Dung Ý vẫn không để ý đến chuyện đang xảy ra ở xung quanh, nghiêm túc ngồi yên ở đó.
Lúc này, đã đến giờ dùng bữa, Mộ Dung Lân liền vẫy tay ra hiệu cho hạ nhân dọn đồ ăn lên.
Đám hạ nhân đều tay chân lanh lẹ mà bưng lên từng dĩa thức ăn một lên, bày lên trên bàn, thấy món ăn đã bưng lên gần đủ rồi, đại phu nhân Mộ Dung liền sai người đi gọi hai vị gồm nhị phu nhân, tam phu nhân vào để dùng cơm.
Không lâu lắm, lại có hai nữ nhân dìu nhau đi tới.
Một nữ nhân khoảng chừng ba mươi, bốn mươi tuổi, mặc một thân trang phục kém hơn Mộ Dung phu nhân một chút, nhưng kiểu dáng lại vô cùng tinh tế.
Còn lại là một nữ tử khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, mặc một thân trang phục xanh biếc. Tướng mạo cực kỳ thanh tú. Chỉ thấy đôi chân mày của nàng, đen mảnh như một nét bút vẽ nên, đôi mắt đen láy như huyền châu, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, trên mặt chỉ trang điểm sơ sài, nhưng lại càng không thua kém Mộ Dung Vũ mấy phần đi.
Mộ Dung Vũ vừa thấy nữ tử lục y kia, sắc mặt của ả lập tức lạnh xuống.
Mộ Dung Lân cũng hiện lên sắc mặt lạnh nhạt mà hờ hững giới thiệu:
– Vị này, chính là ta nhị phu nhân của ta. Còn vị này, chính là Lục nữ nhi của ta, Mộ Dung liễu.
Nghe lời này của gã, tựa hồ như cũng không phải là rất vui vẻ gì khi thấy vị nhị phu nhân cùng nữ nhi này của gã.
Mà, nghĩ đến cũng phải. Đương nhiên là do Mộ Dung Lân một lòng muốn cầu tử, cho nên, mới nạp thêm nhị thiếp để sinh ra nhi tử mà khai chi tán diệp. Nhưng, vị nhị thiếp này lại có thân thể không tốt để sinh đẻ, chỉ sinh ra được nữ nhi, kết quả là càng cực kì không được sủng ái.
Vị nhị phu nhân này cũng chỉ cúi đầu cụp mắt, lặng lẽ ngồi vào trong một góc.
Mộ Dung Liễu lại làm như có chút không muốn, nhưng vẫn theo nương của nàng mà ngồi xuống ở bên cạnh. Mà, ánh mắt của nàng vẫn luôn liếc nhìn về phía Ôn Như Ngọc.
Sắc mặt của Mộ Dung Vũ càng thêm khó coi, đôi mày liễu lập tức thẳng tắp.
Vị Lục muội này của ả, cư nhiên lại trắng trợn muốn tranh cướp vị hôn phu tương lai này của ả hay sao!
Nhận ra được sóng gió ngầm đang ầm ầm đổ bộ ở trên bàn cơm này, thì sắc mặt của Ôn Như Ngọc lại càng thêm lúng túng.
Nhưng mà trong lúc này, Phó Kinh Hồng lại hứng thú dạt dào mà đánh giá Mộ Dung Vũ cùng Mộ Dung Liễu.
Hai nữ tử này, khá là…
Đương nhiên, chỉ là y đang lén lút đánh giá cực kì âm thầm đi.
Nếu không, để cho người của Mộ Dung gia phát hiện ra, còn tự cho rằng, y có lòng yêu thích đối với hai ả tiểu thư này, vậy thì coi như phiền phức lớn rồi đi.
Nhị phu nhân cùng Mộ Dung Liễu vừa ngồi xuống không bao lâu, thì Tam phu nhân cũng tới.
Mà nữ tử đi theo bên cạnh của Tam phu nhân chính là nữ tử hoàng y mà hai người Phó Kinh Hồng đã thấy qua ở trong ngôi đình giữa hồ kia. Trang phục đang mặc ở trên thân của nữ tử hoàng y lúc này, tựa hồ như có chút khác với y phục đã mặc ở trong ngôi đình vừa nãy.
Nữ tử hoàng y ngẩng đầu vấn an Mộ Dung Lân liền cúi đầu xuống, tiếp theo, ngồi xuống cũng vẫn cúi đầu.
Mộ Dung Vũ vừa nhìn thấy nàng, từ trong lỗ mũi chỉ “hừ” lên một tiếng, rất là xem thường.
Mộ Dung Lân cũng nhàn nhạt giới thiệu một câu:
– Vị này chính là Tam phu nhân. Còn vị này chính là Tứ nữ nhi của ta, Mộ Dung Tư.
Có vẻ như mọi người đều đã đến đông đủ, cho nên, Mộ Dung Lân mời mọi người bắt đầu dùng cơm.
Phó Kinh Hồng có chút kỳ quái.
Trưởng tử là Mộ Dung Ý.
Nhị nhi tử là Mộ Dung Nhị.
Tứ nữ nhi là Mộ Dung Tư.
Ngũ nữ nhi là Mộ Dung Vũ.
Lục nữ nhi là Mộ Dung Liễu…
Theo thứ tự này, vẫn nên còn có một người con thứ ba mới đúng đi…
Chẳng lẽ là đã chết yểu rồi sao?
Chỉ có điều thấy những người khác đều đã bắt đầu cầm đôi đũa lên bắt đầu ăn cơm, Phó Kinh Hồng liền cũng cầm đôi đũa mà bắt đầu ăn.
Trôi qua một bữa cơm, Mộ Dung Lân cùng Ôn Như Ngọc lại hàn huyên vài câu, liền cáo từ muốn trở về phòng nghỉ ngơi. Do gã đã bế quan nghiên cứu võ đạo liên tục mấy ngày, cho nên, thân thể cũng đã vô cùng mệt mỏi.
Chỉ có điều, trước khi đi nghỉ, gã cũng đã tận tình kể lại tình trạng bị giết của mười mấy hạ nhân đã chết kia cho Ôn Như Ngọc nghe, để Ôn Như Ngọc trở lại suy nghĩ một chút xem, có thể nhìn ra được manh mối gì hay không.
Mà, tựa hồ như mười mấy hạ nhân kia đều là bị trúng phải một chưởng liền mất mạng, hoàn toàn không hề có bất kì dấu vết của vũ khí nào để lại, để có thể giúp cho bọn họ xác nhận được thân phận của hung thủ cả. Cho nên, Mộ Dung gia khó mà truy ra hung thủ. Bởi vì ở trong chốn giang hồ, kẻ vốn sử dụng chưởng pháp vốn là bao la đi!
Mà, mỗi một địa điểm mà những người kia bị giết chết cũng đều không đồng nhất.
Có kẻ chết ở trong phòng mình. Có kẻ chết là ở trên hành lang. Có kẻ lại chết ở trong phòng bếp…
Trong khoảng thời gian ngắn này, lòng người ở trong Mộ Dung phủ đều bàng hoàng, nơm nớp lo sợ. Chỉ là từ đó đến nay đã qua mười ngày, vốn không hề xảy bất cứ việc người hầu chết đi đột ngột nào nữa. Cho nên, người ở trong Mộ Dung phủ mới bình tĩnh lại một chút. Tuy rằng, vẫn phải ở tăng mạnh cảnh giác cùng với giới nghiêm.
Chỉ là hung thủ có thể ra vào nơi này, tùy tiện ra tay giết người, mà không bị người phát giác, như chốn không người. Vậy thì xem ra là hung thủ vốn hết sức quen thuộc địa hình ở trong Mộ Dung phủ, hơn nữa, còn nắm cả mỗi đoạn thời gian khi thị vệ tuần tra ngang qua bất cứ nơi nào trong Mộ Dung phủ.
– Mộ Dung tiền bối nói, tiền bối đã từng điều tra tất cả mọi người ở bên trong phủ, nhưng vốn không phát hiện ra ai khả nghi cả.
Ôn Như Ngọc nhíu nhíu mày.
– Có thể giết người liền lại lẩn trốn đến không ai phát hiện ra sao?
Phó Kinh Hồng sờ sờ cằm.
– Nhưng, Mộ Dung tiền bối cũng đã từng nói, ngoại trừ những người bị giết ra, thì trong danh sách hạ nhân vốn luôn hầu hạ ở trong Mộ Dung phủ cũng không hề thiếu mất một ai cả.
– Điều này, không chừng là tìm một bộ thi thể mà giả mạo ra đi? Dịch dung thi thể thành hắn ta, sao đó, hắn lại giả thành tướng mạo của người đó, sau đó, hắn liền dễ dàng trốn thoát rồi a.
– Nếu là dịch dung, thì khi ngỗ tác nghiệm thi là nhất định sẽ bị phát hiện.
Ôn Như Ngọc lắc đầu, đáp.
– Vậy thì. Nếu như, trước đó, hung thủ đã giả mạo thành tướng mạo của hạ nhân kia, sau đó, giấu hạ nhân kia vào một chỗ. Hắn đã giả thành tướng mạo của hạ nhân kia mà đi giết người. Mà dạo gần đây, hắn cũng đã ra tay giết chết hạ nhân mà hắn đã giả mạo, sau đó, lưu lại thi thể của hạ nhân kia, tự tạo nên cái chết giả của chính hắn thì sao đây?
– … Nếu là như vậy, hung thủ đã ở trong Mộ Dung phủ giết mười mấy người, cần phải lưu lại ở trong Mộ Dung phủ một khoảng thời gian, thì phải bị người xung quanh nhận ra được sự khác thường, không giống như ngày thường của hắn ta đi.
– Điều này không đúng. Điều kia cũng không đúng. Vậy huynh nói xem phải làm sao đây?
Phó Kinh Hồng nhíu mày.
– … Ta cũng không biết.
Ôn Như Ngọc cười khổ, lắc đầu một cái.
Hung thủ hoàn toàn không hề lưu lại bất cứ dấu vết gì ở hiện trường. Mà, thi thể cũng đã sớm bị người của Mộ Dung phủ xử lý xong. Người của Mộ Dung phủ cũng bồi thường rất nhiều tiền tài cho đám thân thuộc của những hạ nhân kia.
Mấy nơi ở đám hạ nhân kia đã chết cũng đã được người của Mộ Dung phủ thu dọn qua, đến những dấu vết của đám người kia đã từng ở lại đây cũng không thấy được nữa là.
Mà, mười mấy mạng người kia, đã biến mất khỏi cõi đời này, giống như là chưa từng tồn tại vậy.
Đám hạ nhân còn lại ở trong Mộ Dung phủ cũng không hề hiện lên vẻ mặt chia buồn, lại cũng như, chưa bao giờ từng làm việc chung với đám người đã chết đi kia.
Mà, Mộ Dung Lân cũng chỉ hời hợt trò chuyện cũng với Ôn Như Ngọc để cho qua.
Xem ra, gã vốn không để chuyện này ở trong lòng.
Người chết như đèn tắt.
Huống chi, xem ra, những hạ nhân kia ở trong mắt của người ở trong Mộ Dung phủ vốn chỉ là đám người hèn hạ, cho dù chết rồi, cũng sẽ không có người hỏi đến.
Sau khi, Ôn Như Ngọc đã trở về phòng mình, Phó Kinh Hồng ngồi ở trước cửa sổ đến phát ngốc, khi đang muốn xoay người lên giường, chợt thấy, trong ngôi đình ở giữa hồ, lóe lên bóng người vừa chạy qua.
Phó Kinh Hồng sững sờ.
Lúc này, trời đã tối.
Mà, y chỉ thấy được bóng lưng màu vàng nhạt, lúc ẩn lúc hiện.
Nhưng mà, giữa lúc y đang tập trung suy nghĩ, đến khi nhìn kỹ lại, cái bóng lưng màu vàng nhạt bỗng không thấy đâu nữa.
Mộ Dung Tư!
Lẽ nào, nàng ta muốn nhảy hồ tự tử sao?
Phó Kinh Hồng sững sờ, vội vã vận khinh công, từ trong cửa sổ, nhất thời bật nhảy, phi ra, mũi bàn chân đáp xuống, hai, ba lần điểm xuống mặt đất đã phi thân, lao về phía ngôi đình giữa hồ.
Chỉ là tốn hai phần công phu, Phó Kinh Hồng cũng đã đáp người xuống trong ngôi đình ở giữa hồ.
Trong ngôi đình giữa hồ, vốn chỉ có mỗi một mình Phó Kinh Hồng.
Y nhíu mày.
Y tin chắc, mới vừa rồi, y vốn không có hoa mắt.
Quả thật là Mộ Dung Tư đã đến nơi này…
Nhưng mà trước mắt, nơi này, ngoại trừ y ra lại không có một bóng người nào cả.
Chỉ có mặt hồ bình tĩnh như nước, cũng không hề gợn sóng. Nếu vừa có người rơi xuống hồ, thì chắc chắn hồ này sẽ không thể nào không gợn sóng lên được đi.
Phó Kinh Hồng lại quan sát xung quanh một lượt. Nhưng lại không hề thu được kết quả gì, y chỉ đành xoay người quay trở về phòng mình.