Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phó Kinh Hồng vung lên ống tay áo, ngay lập tức, ngọn nến đều đã bị diệt tắt. Sau đó, y mới bò lên giường, nằm xuống.
Bạch Luyện Hoa chậm rãi cọ lại đây.
Phó Kinh Hồng cũng không nhúc nhích.
Nhưng, Bạch Luyện Hoa lại tiếp tục dụi dụi lên trên người của y, chậm rãi đưa tay ra, vòng qua từ phía sau lưng, ôm choàng lấy chiếc eo của Phó Kinh Hồng.
Phó Kinh Hồng vẫn cứ nằm yên, không nhúc nhích.
– Sư huynh…
Bạch Luyện Hoa khẽ khàng gọi lên.
Phó Kinh Hồng nhắm mắt lại, không hề đáp lại.
– Sư huynh.
Trong bóng tối, Bạch Luyện Hoa lại khẽ gọi thêm một tiếng nữa.
– … Làm sao vậy?
Phó Kinh Hồng nhắm mắt lại có chút không kiên nhẫn, hỏi lại.
Mấy ngày nay, y vốn là không thể nào mà được nghỉ ngơi tốt cả. Hiện tại, nhất thời vừa mới được yên tĩnh, mọi chuyện đều đã lắng lại, y chỉ cảm thấy cả người lẫn tinh thần đều cực kì khốn đốn.
– Sư huynh…
Tựa hồ như nhận ra được sự không kiên nhẫn ở trong giọng nói của Phó Kinh Hồng, Bạch Luyện Hoa lại càng nhỏ giọng thêm chút nữa,
– Sư huynh. Chờ chuyện lần này vừa được giải quyết xong, chúng ta lập tức liền quay trở về Đoạn Tụ cốc, có được không…
Phó Kinh Hồng có chút kỳ quái. Tại sao Bạch Luyện Hoa cứ luôn nhắc lời này mãi. Nhưng mà, y vẫn chỉ phát ra một tiếng “ân”.
– Chờ đến sau khi chúng ta quay về Đoạn Tụ cốc… Liền không cần phải trở ra ngoài nữa, có được không,
Bạch Luyện Hoa phát ra giọng nói rất nhẹ,
– Đệ cùng với sư huynh… Còn có cả nhị sư huynh nữa. Ba người chúng ta, đều luôn cùng nhau ở trong Đoạn Tụ cốc. Không bị ràng buộc. Nhàn vân dã hạc. Một đời không lo…
– … Cũng không cần phải tiếp tục hỏi tới chuyện của giang hồ nữa… Sư huynh, có được không?
Bạch Luyện Hoa nhẹ nhàng hỏi.
Phó Kinh Hồng vẫn không đáp lại.
Nhưng, Bạch Luyện Hoa vẫn đợi một hồi lâu, nhìn đến, mới phát hiện ra đại sư huynh của hắn đã ngủ mất.
Ở trong trong bóng tối, quai hàm của Bạch Luyện Hoa đều banh chặt. Đến cuối cùng, hắn chỉ là chậm rãi dựa đến gần sát với Phó Kinh Hồng. Tự vùi đầu mình lên trên lưng của Phó Kinh Hồng, sau đó, hắn cũng lẳng lặng nhắm hai mắt lại.
Lại giống hệt như khi cả hai vẫn còn bé vậy.
*
Ngày thứ hai.
Khi Phó Kinh Hồng vừa mở mắt ra, thì mặt trời cũng đã nhô cao.
Phó Kinh Hồng chỉ cảm thấy trong bụng của mình bị đói đến cồn cào, đang muốn ngồi dậy để kiếm chút đồ ăn, lại phát hiện ra, có cánh tay đang ôm choàng lấy vòng eo của y, siết rất chặt.
Y không khỏi có chút bất đắc dĩ.
Dù hai lần trước, y đang gỡ tay của Bạch Luyện Hoa ra, thì một lần là y có gỡ bỏ cũng tránh được, một lần là hắn liền thức dậy. Mà lần nay, khi y gỡ ra cánh tay này xuống, thì ngay lập tức, Bạch Luyện Hoa cũng đã bị đánh thức như trước.
– … Ân…
Bạch Luyện Hoa phát ra một tiếng than nhẹ đầy lười biếng, mở ra hai mắt vẫn còn mê man, tựa hồ như vẫn còn chưa từng tỉnh ngủ.
Mái tóc đen, dài của hắn xõa ra, tán loạn ở trên giường, có vài sợi tóc rơi xuống trên xương quai xanh tinh xảo, uốn lượn, trượt theo đường cong da thịt trắng nõn như sứ mà rũ xuống.
Phó Kinh Hồng hơi nghiêng thân tiến về phía trước muốn bước xuống giường, lại bị Bạch Luyện Hoa ôm chặt lấy vòng eo, khiến cả người của y khó có thể nào mà nhúc nhích nổi.
Bạch Luyện Hoa mờ mịt nhìn người ở trước mắt, mở miệng ra lại nói nên lời không rõ:
– Sư huynh… Thức rồi sao …
– … Đến lúc phải thức dậy thôi.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng khựng lại một chút, rồi nói.
– … Lại ngủ thêm một chút đi… mà…
Bạch Luyện Hoa mê man, lên tiếng làm nũng, cánh tay lại tiếp tục quấn chặt lấy vòng eo của Phó Kinh Hồng, càng dựa cả nửa người trên vào phía sau lưng của Phó Kinh Hồng.
Phó Kinh Hồng khá là bất đắc dĩ, đang muốn kéo tay của Bạch Luyện Hoa ra, lại bị xúc cảm truyền đến từ phía sau lưng, khiến cho kinh ngạc, hoang mang.
Một vật vừa thô to lại cứng nóng, tựa hồ như đang cách lớp quần áo của y, mà chỉa thẳng đến, dựa sát vào lưng của y.
Trong lúc này, ở trên người của y chỉ mặc mỗi lớp áo nội y cực kì đơn bạc, mà cái vật cứng rắn kia lại truyền đến từng trận từng nóng rực cùng với chút ướt át.
Nhưng mà thủ phạm vẫn cứ không biết, lại còn tiếp tục vô tư dựa cả người lên mà dụi đến cọ đi ở trên thân của y.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng nhíu nhíu mày.
Tuy rằng, cũng không phải lần đầu tiên, y nhìn thấy tiểu sư đệ ấy ấy…
Nhưng mà trong lòng của y vẫn còn có chút khó hiểu kì quái lại vi diệu.
Kiếp trước, ở trong Đoạn Tụ cốc, vốn luôn rất cởi mở, đám đệ tử cũng thường xuyên truyền tay nhau mà đọc một cuốn diễm thư, cũng không hề lén lén lút lút…
Y đã xem qua, thì tất nhiên, tiểu sư đệ cũng đã xem qua…
Sau khi y đã xem qua đống diễm thư kia, y mới tự phát hiện ra tâm tư của bản thân mình đối với tiểu sư đệ vốn không hề đơn thuần…
Nhưng mà, vào lúc ấy, tiểu sư đệ vốn chưa từng giống bây giờ, tự bại lộ ra dục vọng của bản thân hắn ở ngay trước mặt y.
Kiếp trước, ở trong mắt của y, tiểu sư đệ, vốn luôn là kẻ cao cao tại thượng, vẫn không thể nào mà với tới nổi, cũng chỉ có thể từ xa mà phóng tầm mắt đến nhìn ngắm, vốn không thể khinh nhờn…
Chẳng khác nào như bạch liên hoa cả.
Mà hiện tại, vị tiểu sư đệ này…
Nói ra sao đây…
Khiến cho Phó Kinh Hồng cảm giác, kiểu giống như là một vị thần nữ trong cổ họa, đột ngột từ trên chín tầng mây, rơi xuống phàm trần, lại mắc đọa bị biến thành một nữ tử tầm thường trong một nhà bình thường ở trong thiên hạ này vậy….
Đại khái, chính là cái cảm giác này đi.
Trong khi Phó Kinh Hồng xuất thần, thì Bạch Luyện Hoa đã tựa sát đến sau lưng của y, lại dụi dụi không ngừng, thậm chí, từ trong miệng còn phát ra vài tiếng than nhẹ không kiên nhẫn:
– … Ưm…
– Sư huynh… Ừm…
Nhất thời, Phó Kinh Hồng liền phục hồi tinh thần lại, định đưa tay đến đẩy Bạch Luyện Hoa ra.
Nhưng mới ít ngày không gặp, hình như nội lực của Bạch Luyện Hoa lại có tiến bộ rồi đi. Trong thời gian ngắn, Phó Kinh Hồng lại không thể nào tránh thoát khỏi cánh tay của hắn được.
– … Sư huynh…
Ở sau lưng, Bạch Luyện Hoa đang thở dốc càng lúc càng nặng, cái vật cứng ngắc đang đâm vào ở phía sau lưng của Phó Kinh Hồng cũng càng lúc càng nóng rực lên.
– … Sư huynh…
Bất chợt, Phó Kinh Hồng sững người lại một chút.
Kiếp trước, Bạch Luyện Hoa không thể nào lại dùng giọng điệu triền miên thế này mà gọi lên tên của y.
Kiếp trước, Bạch Luyện Hoa cũng càng không thể nào, đồng giường cộng chẩm với y cả….
Mà, đời này, Bạch Luyện Hoa hiện tại đây, vốn cũng không phải là người ở kiếp trước nữa, càng không còn là tiểu sư đệ mà y đã từng móc tim móc phổi ra mà yêu đến cuồng si nữ.
Đột nhiên, Phó Kinh Hồng nở nụ cười.
Y hơi nghiêng người ra sau, đưa tay nắm chặt lấy cái vật cứng nóng kia.
– Ừm…
Đột ngột, Bạch Luyện Hoa phải chịu một chút kích thích, đến cả hai mắt đều đã bị ẩm ướt, trong đôi mắt đang nửa mở nửa khép, đều đã hiện lên nước mắt.
– Sư huynh…
Hắn lẩm bẩm gọi lên, giọng điệu đều rất mềm, rất nhu.
– Ân.
Phó Kinh Hồng khẽ mỉm cười.
Ngay thời khắc, dưới mí mắt đang khép hờ, Bạch Luyện Hoa lại trợn tròn, hiện ra một mảng mê ly. Thì, đột ngột, lòng bàn tay của Phó Kinh Hồng vẫn đang nắm vật kia, bắt đầu khẽ khàng xoa nắn lên.
Trong đôi mắt của Bạch Luyện Hoa lại càng thêm mê ly, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm Phó Kinh Hồng, hai tay đang ôm choàng lấy vòng eo của Phó Kinh Hồng cũng dần dần thả lỏng ra.
Mà, dần dà, Phó Kinh Hồng càng xoa càng nặng, tiếp theo, y liền trở mình lại, đè lên trên thân thể của Bạch Luyện Hoa.
– Sư huynh…
Bạch Luyện Hoa mê man vua gọi lên, vừa tầng tầng thở hổn hển.
– … Tiểu sư đệ.
Phó Kinh Hồng đáp một tiếng, nhưng động tác ở trong tay lại không hề đình chỉ.
– Sư huynh…
Bạch Luyện Hoa lại tiếp tục gọi, bỗng nhiên, cả người của hắn run rẩy lên, dường như là sắp sửa muốn cao trào vậy.
Chợt, Phó Kinh Hồng khẽ mỉm cười.
Đột ngột, y buông lỏng tay ra. Tiếp theo, hai tay chống xuống ván giường liền bật người ngồi dậy.
Đầu tiên là y dùng một bên góc chăn xoa xoa lòng tay, tiếp theo lại bắt đầu mặc quần áo lên người.
Mà, trong lúc Bạch Luyện Hoa vẫn chưa được phóng thích, tâm tình đang không khỏi có chút bất mãn, từ trong miệng rầm rì hai tiếng, nhưng hai mắt vẫn mê man.
Phó Kinh Hồng lại đang ung dung, thong thả, vừa cẩn thận, tỉ mỉ mặc vào quần áo.
Bạch Luyện Hoa lại “hừ” lên hai tiếng. Vật ở phía dưới đều vẫn thẳng tắp đến rất khó chịu. Hắn mê ly nhìn tấm lưng của Phó Kinh Hồng.
Nhưng, phảng phất như Phó Kinh Hồng vô tư không biết, cũng chưa từng liếc mắt đến phía sau một cái nào cả. Thẳng đến sau khi mặc trang phục, chờ đến lúc cũng y đã buộc chặt đai lưng xong. Ngay khi định đứng lên, đột ngột, y bị một luồng quái lực kéo trở về, té lên trên giường.
Ngay lập tức, lưng của y tầng tầng ngã về trên giường, sau đó, liền có một thân thể nóng hừng hực liền ập tới.
Bạch Luyện Hoa đè lên trên người đã được mặc trang phục chỉnh tề của y. Hắn liền cúi đầu, gặm mút loạn xạ một mạch lên trên cần cổ của y, không hề theo bất kì quy luật. Từ cổ họng của hắn phát ra tiếng thở hổn hển “ồ ồ”, cùng một lúc, hai tay cũng đang sờ soạng lung tung lên trên người của y. Khi thì ở trước ngực, lúc thì tấm lưng, rồi lại đến cái mông…
Lúc này, Phó Kinh Hồng lại nhíu nhíu mày.
Rốt cục, ngay khi Bạch Luyện Hoa đang thăm dò thăm dò vào nơi tư mật ở phía sau của y, thì Phó Kinh Hồng lập tức vươn ra ngón tay điểm vào huyệt đạo của Bạch Luyện Hoa.
Ngay lập tức, mọi cử động của Bạch Luyện Hoa liền đều bị khựng lại, toàn thân thể đều cứng ngắc, duy trì ở một tư thế.
– Sư, sư huynh…
Phó Kinh Hồng không chút lưu tình đẩy Bạch Luyện Hoa ra.
Bạch Luyện Hoa liền ngã xuống phía sau, nằm ngửa lên trên giường. Lớp áo nội y của hắn bán mở, để lộ ra cảnh xuân vô hạn.
Đôi mắt đẹp của hắn đang mở to, hiện lên đầy vẻ mờ mịt, ướt át.
Dưới lớp áo nội y của hắn, lại lộ ra rõ rệt một mảng da thịt trắng trẻo…
Mà, chiếc quần nội y ở phía dưới, ở trước đũng quần đang che chắn nơi nào đó, đột ngột, đang nổi cộm lên, lớp vải của nơi đó cũng đã hơi bị thấm ướt.
Hắn mờ mịt nhìn đại sư huynh của hắn.
– Vừa rồi, đệ muốn làm gì.
Phó Kinh Hồng nhìn hắn, mỉm cười hỏi.
Bạch Luyện Hoa chỉ mờ mịt nhìn y.
– … Ân?
Phó Kinh Hồng nhíu mày.
Bạch Luyện Hoa vẫn hiện ra cả
một mặt mờ mịt.
– Muốn phạm thượng?
Phó Kinh Hồng vẫn đang nhìn hắn.
Rốt cuộc, lúc này, hai mắt của Bạch Luyện Hoa cũng đã thanh minh hơn đôi chút. Hắn nhìn Phó Kinh Hồng. Đôi chân mày của hắn đều nhăn nhíu lại, ủy ủy khuất khuất giải thích:
– … Sư, sư huynh, vừa rồi… Đệ cho rằng… Đệ còn đang nằm mộng…
– Nằm mộng. Là đệ có thể làm loại chuyện đó với sư huynh sao?
Phó Kinh Hồng liền nhíu mày, hỏi.
– Nhưng mà trước kia…
Bạch Luyện Hoa khiếp khiếp định nói, trước kia, sư huynh đã từng làm như vậy…
Tuy rằng…
Bạch Luyện Hoa nhớ lại, hành vi đùa giỡn lần trước của Phó Kinh Hồng đã làm ra với hắn, thì ngay lập tức, thân thể nhỏ bé bất chợt run rẩy lên.
– Lần trước, chỉ là niệm tình đệ, lần đầu phạm lỗi, thì huynh nương tay cho qua. Bất quá, lần này, đệ đã biết sai mà còn cố ý tái phạm sao.
Phó Kinh Hồng nhìn hắn nói.
Bạch Luyện Hoa sợ sệt nhìn y.
Lẽ nào…
Chẳng lẽ, y còn muốn trừng phạt hắn như lần trước nữa sao?
– Cho nên, lần này, đệ cứ ở lại đây, yên tĩnh mà cố gắng hối lỗi đi.
Phó Kinh Hồng lạnh nhạt nói.
Bạch Luyện Hoa lại thở phào nhẹ nhõm.
Phó Kinh Hồng nhìn dáng dấp sợ sệt của Bạch Luyện Hoa. Y khẽ mỉm cười, đột ngột, tiến lại gần hắn, nói:
– … Xem ra, đệ vẫn còn chưa hối lỗi đủ sâu sắc đi. Chỗ này, vẫn còn đang tinh thần đến vậy a.
Y liền đưa tay đến, nắm chặt lấy nam căn vẫn còn đang cứng rắn của Bạch Luyện Hoa.
– Không… Đệ…
Ngay lập tức, hai gò má của Bạch Luyện Hoa đều ửng hồng lên, lại có chút thở dồn dập.
– Chỉ là, trong độ tuổi bây giờ của đệ, cũng đã đến lúc nên tập quen dần với chuyện này thôi,
Phó Kinh Hồng cười cười, nói:
– Lần sau… Sư huynh tìm mỹ nhân về giúp cho đệ giải quyết vấn đề sinh lí này đi.
– Sư huynh, đệ không…
Bạch Luyện Hoa liền lắc đầu mở miệng từ chối, đột ngột, bị động tác xoa nắn của Phó Kinh Hồng đánh gãy, hắn không khỏi thở lên,
– … Muốn…
– Tiểu sư đệ lại đang cơ khát đến thế này. Vậy huynh nhất định sẽ lưu ý tìm mỹ nhân giúp cho đệ…
Phó Kinh Hồng dừng lại một chút, nói:
– Mà, đệ yêu thích… Dạng mỹ nhân ôn nhu như Ôn Như Ngọc, hay là… Dạng băng sơn mỹ nhân như nhị sư huynh của đệ đây?
– Không…
Bạch Luyện Hoa vội lắc lắc đầu, lại đang không ngừng được thở dốc.
Phó Kinh Hồng cảm nhận được nam căn ở trong tay đã cứng đến mức gần đủ rồi, liền buông tay ra. Y nhìn vào hai mắt ửng hồng của Bạch Luyện Hoa, lại là khẽ mỉm cười nói:
– Tiểu sư đệ. Đệ yên tâm. Huynh sẽ cẩn thận lưu ý giúp đệ… Bây giờ, đệ vẫn nên ở lại đây, mà cẩn thận suy nghĩ kĩ đi.
Vừa dứt lời, y vươn tay đến, chùi lòng tay đang dính phải ít thứ ẩm ướt do đỉnh của vật kia lây dính phải, lên trên lớp vải áo nội y trắng như tuyết của Bạch Luyện Hoa đến khi tay sạch sẽ thì thôi.
Hai mắt của Bạch Luyện Hoa đều đã ửng hồng mà nhìn chằm chằm y, đột ngột, vật ở phía dưới lớp vải quần lại đứng lên thẳng tắp, không thể nào che lấp nổi.
Phó Kinh Hồng lại chùi tay một lúc lâu ở trên trang phục của hắn, tiếp theo, y liền đứng dậy, từ trên cao dùng ánh mắt ngắm nghía dáng dấp bây giờ của tiểu sư.
Hai mắt của hắn đều đang mê ly, mái tóc dài ngổn ngang, tản mát ở trên giường, nội y đều mở rộng, phảng phất dường giống như là vừa mới bị người chà đạp xong vậy.
Lúc này, Phó Kinh Hồng mới thoả mãn mà gật gù, xoay người, cất bước đi ra ngoài cửa phòng.
– Sư huynh…
Đột ngột, truyền đến giọng nói cực kì ủy khuất của Bạch Luyện Hoa từ phía sau.
Cả người của hắn đều vẫn công đang khô nóng, bứt rứt. Thật khó chịu…
Nhưng mà huyệt đạo đã bị điểm, làm sao cũng không động được…
– Qua một canh giờ. Huynh lại trở về giải huyệt đạo cho đệ.
Phó Kinh Hồng nói.
Nghĩ đến đây, không biết, qua một canh giờ nữa, Bạch Luyện Hoa…
Có còn ổn nữa không đây?
Nhưng, Phó Kinh Hồng chỉ xoay người đi, vừa đóng cửa lại, liền nhìn thấy Lãnh Tề Hiên đã xông đến ở trước mặt mình.
Lãnh Tề Hiên lạnh lùng vẫn duy trì dáng vẻ hờ hững như có như không.
Hắn vẫn mặc một thân hắc y, trên trang phục cũng không có bất kì hoa văn gì, luôn đơn điệu như cũ. Nhưng mà, bản thân hắn, phảng phất như là một người nổi bật, chỉ cần đứng yên lặng ở một chỗ, cũng sẽ khiến cho người nhìn không thể phớt lờ nổi đi.
Hắn nhìn thấy Phó Kinh Hồng, nhàn nhạt gọi lên một tiếng:
– Sư huynh.
Tâm tình không tên của đêm qua, tận đến bây giờ, cũng đã biến mất hầu như không còn thấy đâu nữa.
Phó Kinh Hồng gật gật đầu, đáp lại một tiếng.
– Chúng ta đi đến tiền thính thôi.
Phó Kinh Hồng nói, liền đi về phía tiền thính.
Lãnh Tề Hiên im lặng một chút, lại nói:
– Sư huynh…
Hắn chần chừ một lúc, lại tiếp lời:
– … Tiểu sư đệ, hắn…
– Đệ ấy thì làm sao?
Phó Kinh Hồng nhíu mày.
– Tại sao hắn lại không cùng chúng ta đi…
Lãnh Tề Hiên nhìn về phía cửa phòng đã được đóng kín của Phó Kinh Hồng, trong đôi con ngươi lại lóe tia sáng không rõ.
– Đệ ấy vừa phạm lỗi. Bây giờ, vẫn còn đang bị huynh phạt quay mặt vào tường để hối lỗi.
Phó Kinh Hồng khẽ mỉm cười.
– … Nha.
Lãnh Tề Hiên không lạnh không nhạt đáp lại một tiếng.
Phó Kinh Hồng liếc mắt nhìn hắn, liền đi về tiền thính trước.