Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 41. KHAI TRƯƠNG
“Tiệm cơm Cố gia” khai trương vô cùng náo nhiệt.
Giờ ăn trưa, học sinh trung học gần đó rộn ràng nhốn nháo chạy tới phố ăn vặt. Phố ăn vặt, danh như ý nghĩa, cả con phố đầy những cửa hàng to nhỏ bán hàng rong, cửa hàng Hứa gia đã có thâm niên, mặt tiền cửa hàng từ lâu mất đi màu xanh vốn có, bị khói nám đen, mặc dù điều kiện vệ sinh không thể bằng trường học, nhưng đối với căn tin thiếu muối ít thịt mà nói, cũng đủ hấp dẫn cả đám học sinh tham ăn.
“Tiệm cơm Cố gia” ở phố ăn vặt có vẻ như hạc giữa bầy gà, không chỉ vị trí ngay đầu phố vô cùng tiện lợi, mặt tiền cửa hàng còn có thiết kế đặc biệt, tuy không bằng nhà hàng năm sao, nhưng cũng không phải bình thường đơn điệu, rất có mùi vị gia đình, sạch sẽ thoải mái ấm áp, trong không khí mơ hồ lan tỏa mùi vị thức ăn hấp dẫn.
Nhiều học sinh đi ngang qua không khỏi dừng bước, ai cũng hướng đầu nhìn vào quán, muốn vào xem thử, rồi lại len lén tính toán túi tiền.
Đúng lúc này, từ trong tiệm chạy ra 1 búp bê đáng yêu béo tròn, gương mặt tròn trĩnh như gốm sứ cùng với 1 đôi mắt đen như ngọc.
“Anh ơi, anh ơi, anh muốn vào ăn sao? Bà ngoại làm đồ ăn rất ngon a.”
Tần Gia Bảo cong môi mỉm cười, hiện ra một đôi má lúm đồng tiền nhỏ xinh, giống như một tiểu thiên sứ, khiến người yêu thích. Cậu học sinh trung học bị nắm tay xấu hổ cười cười, sờ sờ đầu, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn hơi đỏ lên, nhưng 1 tháng tới chi phí sinh hoạt của cậu chỉ có 300 đồng, đây là tiệm mới, trong có vẻ khá sang trọng, 1 bữa ăn giá chắc cũng không rẻ, liền muốn mở miệng cự tuyệt, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt chờ mong của tiểu thiên sứ, cắn chặt môi, làm lời muốn nói nuốt trở xuống bụng, ngây ngốc bị người kéo vào quán, chờ khi ngồi xuống mới phản ứng lại được, tiểu thiên sứ đã chủ động đưa thực đơn.
“Anh gấu lớn, có đại ca ca(*) muốn ăn cơm.” Tần Gia Bảo hét to về phía Cố Thanh đang bận việc phía sau.
“Anh đến ngay.” Cố Thanh đem đơn đặt hàng giao cho nhà bếp phía sau, dặn nhân viên phát truyền đơn bên ngoài, lấy 1 bình trà và 1 ấm nước nóng xoay người đi tới bàn của cậu học sinh, cười hỏi: “Cậu muốn ăn món gì?”
Cậu học sinh mở to mắt nhìn giá trên thực đơn, giá như vậy không phải quá rẻ sao? Lo lắng trong lòng đã mất đi phân nửa, nên cũng tỉ mỉ xem thực đơn.
Trên thực tế, “Tiệm cơm Cố gia” giá cả chỉ hơn những hàng ăn vặt khoảng 2, 3 đồng, nhưng bởi vì trang trí của mặt tiền và cửa hàng, nên làm cho mọi người cảm thấy tiện nghi.
Cậu học sinh nhìn một hồi, trong lòng tính toán, nhưng cũng lo lắng mình làm lỡ thời gian người khác, liền mở miệng muốn 1 phần cơm thịt xào, “Tôi muốn…”
“Thịt bò hầm, thịt kho tàu, đậu hũ xào tiêu xanh, canh sườn, rau trộn phu thê phế phiến, được rồi, thêm 4 bát cơm tẻ.”(*)
Lời của cậu học sinh còn chưa dứt, ngoài cửa đã bị một … nam sinh khác cắt ngang, thiếu niên cao to cũng không quản Cố Thanh, trực tiếp ngồi xuống đối diện cậu học sinh kia, gọi xong còn nhìn thoáng qua cậu học sinh thanh tú, hỏi, “Những … món này đã đủ chưa? Thiếu thì gọi thêm. Nhìn cậu gầy như vậy, cả người giống gậy trúc, đừng để té xỉu trong giờ thể dục giống lần trước, tôi cũng không muốn mất mặt đi ôm cậu đâu.”
Cậu học sinh bị nam sinh cao to nói khiến mặt đỏ bừng, run run khóe môi, muốn phản bác, lại không mở miệng được, cuối cùng nghẹn đủ rồi mới phun ra 1 câu, “Ai nhờ cậu chứ!”
Nam sinh cao to trêu tức nhìn thoáng qua cậu học sinh, cầm lấy chén trà của cậu ta lên uống uống một ngụm, hoàn toàn không để ý đối phương đang “trợn mắt” .
Nghe hai người con trai đối thoại, Cố Thanh không biết vì sao trong lòng có 1 cảm giác mơ hồ, rồi lại rất nhanh lắc đầu, ghi lại thực đơn, còn săn sóc giúp cậu học sinh kia rót thêm chén trà.
Một lúc sau.
“Tiệm cơm Cố gia” vô cùng náo nhiệt, cũng nhờ Cố Thanh trước đó đã chuẩn bị truyền đơn, không ít học sinh thấy giá cả không đắt nên cũng muốn ăn thử. Bởi vì mới khai trương, Cố Thanh còn đặc biệt chuẩn bị đồ chua độc quyền để biếu tặng, nhìn bộ dáng thoả mãn của những học sinh này, mẹ Cố và Cố Thanh cuối cùng cũng yên tâm.
Tần Gia Bảo chơi đến quên trời đất, học Cố Thanh bắt chuyện với khách, cũng rất ra dáng, diện mạo lại đáng yêu, miệng thì ngọt, khiến không ít nữ giới yêu thích; Cố Thanh nhìn đồng hồ trong tiệm, từ nhà bếp lấy ra 1 cái bánh, kéo Tần Gia Bảo vào phòng nhỏ phía sau tiệm cơm, bên trong có giường ghế, thường ngày khi làm việc mệt mỏi, có thể nghỉ ngơ ở đây. Kéo cái ghế nhỏ ra, Cố Thanh nhẹ giọng căn dặn Tần Gia Bảo:
“Cục cưng, đừng ăn quá nhanh, cẩn thận đau bụng. Ba ba đang ngủ, không nên đánh thức ba ba, biết không?”
Ngẩng đầu lên nhìn Cố Thanh, Tần Gia Bảo nặng nề mà gật đầu, ngoan ngoãn ngồi trên ghế ăn bánh.
Chiếu cố bên này xong, Cố Thanh lúc này mới đi tới bên giường ngồi xuống, nhìn Tần Lực Dương viền mắt thâm đen, không đành lòng đánh thức hắn ăn bữa trưa, hắn vì hôm nay về nhà cùng cậu, đã thức suốt 2 đêm để làm xong việc công ty, lúc này đã ngủ rất say. Đưa tay chỉnh lại tóc cho hắn, giúp hắn chỉnh lại chăn, Cố Thanh lúc này mới ra khỏi phòng.
Vừa định mở cửa phòng, liền thấy mẹ đầy cửa đi vào, trong mắt Cố Thanh xẹt qua một tia chột dạ, tim đập nhanh, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, lần này cậu không phải dự định trở về nói rõ với mẹ sao, nghĩ đến những chuyện hắn đã làm vì cậu, Cố Thanh liền cảm thấy không cần phải hoảng loạn, mở nhẹ cửa đi ra rồi đóng lại.
“Lực Dương dậy chưa?”
Mẹ Cố nhỏ giọng hỏi thăm, khẩu khí vẫn như bình thưòng.
“Vẫn chưa, hai ngày nay công ty nhiều việc, đã rất mệt rồi.” Cố Thanh ôm vai mẹ, thoải mái nói, “Mẹ, làm việc lâu như vậy, mẹ đã ăn gì chưa?”
Mẹ Cố lắc đầu, nói: “Mẹ không phải đang chờ sao, mọi người cùng nhau ăn a.”
“Mẹ, mẹ là bà chủ, thân thể quý giá, đừng để đói bụng hại thân thể, phía trước có con và chị Anh, nhà bếp có chú Lý, mẹ cứ yên tâm đi.” Cố Thanh vừa nói vừa kéo mẹ Cố vào nhà bếp.
“Con, cái thằng này.” Mẹ Cố mỉm cười, nhìn con trai nhà mình, “Không vội, khoảng 1 giờ rưỡi, học sinh đều phải về đi học, chờ khách vừa đi, mẹ cùng với con, tiểu Anh, chú Lý cùng nhau ăn.”
Cố Thanh biết mẹ quan tâm, không phân biệt đối xử, muốn tạo quan hệ tốt với nhanh viên mới, nên cũng đành thuận theo, nhưng vẫn không yên lòng, bổ sung nói: “Vậy cũng được, nhưng nếu mẹ đói bụng, thì đừng nhịn đói, không tốt cho dạ dày.”
Mẹ Cố gật đầu, rốt cuộc đồng ý.
Tần Lực Dương cảm thấy ngủ đủ giấc, lúc tỉnh lại, trong phòng đã tối đen, dừng một hồi, lúc này mới nhớ ra đây là phòng nhỏ phía sau tiệm cơm, bởi vì khi bố trí, phòng này không có cửa sổ, Tần Lực Dương nhớ lại bên giường có đèn bàn, sờ công tắt mở lên.
“Ba ba, dậy rồi.”
Nhún 2 chân nhỏ, Tần Gia Bảo chạy tới bên giường, bám vào mép giường, cố sức leo lên, Tần Lực Dương đưa tay nâng bé lên, cởi giày cho bé.
“Sao không đi giúp đỡ?”
Tần Lực Dương đặt Tần Gia Bảo xuống một bên, bắt đầu chỉnh lý quần áo.
“Đã tám giờ rồi, bà ngoại nói hôm nay mọi người đều mệt mỏi, để cho chị Anh và ông Lý về rồi.” Tần Gia Bảo nhu thuận trả lời.
“Tám giờ?”
Tần Lực Dương đang chỉnh áo, dừng tay một chút, cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, hắn thực sự rất buồn ngủ, lại ngủ lâu như vậy.
“Ba ba?”
Tần Gia Bảo thử gọi.
“Ân?”
Tần Lực Dương không để tâm trả lời.
“Hôm nay con cũng giúp đỡ kiếm tiền a, kêu thật nhiều đại ca ca đại tỷ tỷ đến ăn ni.”
Tần Gia Bảo ngửa đầu, trên mặt vừa kiêu ngạo, vừa khát vọng chờ được khen ngợi.
Tần Lực Dương ngẩng đầu, một lát sau, giơ tay sờ cái đầu bé nhỏ của con, cười nói: “Ân, cục cưng của chúng ta rất giỏi.”
Tần Gia Bảo miệng há hốc, vẻ mặt không dám tin, ba ba thật sự khen bé?! Sau đó, trong phòng nhỏ truyền đến một tiếng hô to vui sướng.
Chờ chỉnh lý xong, Tần Lực Dương ôm Tần Gia Bảo vẫn cười không ngừng đi ra khỏi phòng, nghe theo chỉ dẫn của con đi vào nhà bếp.
“Mẹ… à, bác gái.”
“Lực Dương?”Mẹ Cố lau tay vào tạp dề trên người, xoay người thấy Tần Lực Dương, liền gọi: “Ngủ cả ngày, chắc đói bụng rồi, bác đã để phần cho cháu, chỉ cần hâm lại, cháu đợi 1 lát.”
“Ân, phiền bác gái rồi, đã lâu không thường thức tay nghề của bác, nghe đã thấy thèm.”
“Ha hả, được, bác nhớ cháu thích ăn sườn xào chua ngọt, sẽ làm cho cháu ăn.”
Mẹ Cố cười lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra.
“Sao không thấy Cố Thanh?”
Tần Lực Dương mọi nơi nhìn xung quanh, lúc này mới chú ý tới Cố Thanh không ở trong tiệm, nghĩ đến cậu có việc về nhà rồi chăng.
“Nó a, lúc chiều đã ngồi xe quay về trường rồi, bạn của nó gọi điện nói là có chuyện cần nó giúp đỡ, nghe có vẻ rất gấp. Lúc đó cháu ngủ quá say, không tiện đánh thức, nó nói là chờ cháu tỉnh, bảo bác nói với cháu 1 tiếng. Vì bận rộn, nên bác quên mất.” Mẹ Cố hơi áy náy trả lời, “Hôm nay cũng đã muộn, cháu nếu không ngại cứ ở nhà bác một đêm, hôm sau về cũng không trễ.”
Tần Lực Dương nói được, trong lòng vẫn nhớ tới Cố Thanh, có thể được Cố Thanh lo lắng như thế, cũng chỉ có cậu sinh viên tên “Phương Tử Nhạc” mà cậu từng đề cập với hắn.
Chỉ là, bạn của Cố Thanh xảy ra chuyện gì chứ?
Chú giải:
(*) mấy món ăn này chủ yếu là ta chém hết á, đại khái thì chắc nó cũng giống nguyên liệu thôi=)), nhưng món rau phu thê gì đấy là có thật a.