Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
: Đa tình tự cổ nan di hận*
(*Vầng, bạn nào từng xem Tây Du Ký TVB bản 1996 thì đây là câu cửa miệng của Bát Giới đấy ợ.
Nguyên văn: Đa tình tự cổ nan di hận, dĩ hận miên miên vô tuyệt kỳ! Nghĩa là: Từ xưa tới nay người đa tình thường để lại nhiều mối hận, mối hận đó kéo dài mãi không bao giờ dứt hết.)
Đêm qua sau khi mọi chuyện được làm sáng tỏ Tiền Hi Vân liền bị huynh trưởng đón về.
Vừa vào phủ, nghe được tin này Tiền Hoài Diễn liền mắng Tiền Hi Vân một trận, bắt nàng cấm túc trong nhà tự kiểm điểm.
Tiền thị vốn là nhân sĩ Giang Nam, gia tộc khổng lồ, tài phú đứng đầu thiên hạ, không ít phú thương trong kinh đều mang họ Tiền.
Tiền Hoài Diễn lại cực kỳ xem trọng thanh danh và địa vị của bản thân.
Con trai trưởng, con trai thứ và con gái lớn đều liên hôn với các thế gia trong triều.
Loại chuyện ném mặt già thế này làm sao hắn có thể để nó truyền ra.
Miệng đời đáng sợ, nhưng lòng người lại có thể thu mua, Lý Thiếu Hoài vẫn còn trong ngục, lời đồn về nàng đã mọc lên bốn phía.
Đêm qua ca kĩ kia chết bất đắc kỳ tử, cũng khiến Tiền Hi Vân cực độ bàng hoàng.
"Sao có thể chết được?" Từ lúc trở về đến giờ, cả đêm Tiền Hi Vân đều không yên giấc: "Rõ ràng liều lượng như thế sẽ không chết, nhiều nhất là khiến hắn an phận một đoạn thời gian."
Tiền Hi Vân siết chặt tay, nhìn chằm chằm cô gái bên cạnh, nghi ngờ hỏi: "Ngươi có chắc đã bỏ thuốc theo liều lượng ta phân phó không?"
Cô gái kia gật đầu: "Vâng, thuốc cũng bốc đúng theo lời dặn của cô nương." Dường như có chút tiếc hận thay Tiền Hi Vân: "Đáng tiếc, người chết không phải Đinh Thiệu Đức!"
Tiền Hi Vân nghiến răng, nhíu mày nói: "Nhưng sư đệ ta lại bị giam vào ngục..." Vẻ mặt giống như vô cùng hối hận tội lỗi.
"Tóm lại, việc này A Lang đã dàn xếp với phủ Khai Phong từ trên xuống dưới, không còn liên quan gì tới Nhị cô nương nữa, chỉ trách Lý chân nhân kia xui xẻo, cô nương cần gì phải..."
"Câm miệng!" Tiền Hi Vân giận mắng nàng: "Ngươi không biết tình, ở đây nói cái gì, ta và sư đệ tình như thủ túc, hiện giờ hắn bị bỏ tù chịu khổ sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn."
Cô gái kia liền cúi đầu, hơi lui về sau nửa bước nói: "Cô nương trọng tình, nô tỳ biết sai."
Tiền Hi Vân không thèm để ý, tiếp tục hỏi: "Có tin gì về phủ Khai Phong không?"
Cô gái kia lắc đầu: "A Lang không cho bất cứ kẻ nào vào viện, cũng không cho người trong viện ra ngoài, tin tức bên ngoài nô tỳ không biết."
Tiền Hi Vân nhíu mày nói: "Cha làm vậy, nhất định là do bên ngoài lớn chuyện rồi, sẽ không đổ hết tội lên đầu sư đệ ta chứ..."
Làm Lý Thiếu Hoài chịu tội, vốn không phải mong muốn của Tiền Hi Vân, chỉ là chuyện đêm qua đã mất khống chế.
Loại sản nghiệp như Phong Nhạc Lâu, ít nhiều đều liên quan đến Tiền thị, ai ngờ tình cờ lại bị quan phủ tra xét.
Nghĩ vậy, nàng thậm chí bắt đầu nghi ngờ Đinh Thiệu Đức.
"Ngươi nghĩ cách đi tìm đại ca ta, nhờ huynh ấy vào ngục thăm Lý Thiếu Hoài, với danh vọng của Tiền thị ta, phủ Khai Phong cũng nên cho chút mặt mũi."
Phủ Khai Phong sớm đã gõ bàn định án, chỉ chờ chỉnh lý hồ sơ, sau đó chuyển công văn tử hình cho Hình Bộ xét duyệt, thông qua bước cuối cùng.
"Nơi này là nha môn phủ Khai Phong, các ngươi không..."
"Đại Lý Tự tra án!" Thị vệ cầm đao quát lớn.
Vương Đán sửa sang lại Công phục màu tím của mình, mũ cánh chuồng ngay ngắn, xuất hiện trước cửa phủ Khai Phong.
Trương Ung bước nhanh ra ngoài cung kính chắp tay, khom lưng nói: "Không biết Vương thượng thư đại giá quang lâm, hạ quan không kịp đón tiếp từ xa."
"Trương Ung, ngô phụng khẩu dụ của Thánh thượng, cùng công chúa điện hạ tra rõ vụ án của Huyền Hư chân nhân, còn không mau quỳ xuống nghênh đón."
"Công..." Nghe Vương Đán nói, nhất thời Trương Ung sợ tới mức hai chân mềm nhũn.
Đế hậu xuất hành dùng "xa giá", phía trên trang trí hình rồng, theo sau là đội vệ binh danh dự.
Hoàng đế xuất hành còn có lộng che và cấm vệ quân hầu bên.
Có thể vượt qua quy củ này, Đại Tống chỉ có hai người, Huệ Ninh công chúa và Vạn Thọ trưởng công chúa.
Người trên "xa giá" được quan nội thị nâng xuống, quần áo cũng không hoa lệ, nhưng khí chất cực kỳ trác tuyệt.
Đón gió mà đứng, xuất chúng yêu kiều.
Trưởng công chúa, Trương Ung trừng to cặp mắt lão.
Phủ Khai Phong đã bao giờ nghênh đón công chúa giá lâm, mà vụ án nào lại cần hoàng thất tự mình đến tra xét.
Hắn không khỏi suy nghĩ lại về Lý Thiếu Hoài đang bị giam trong ngục: Lý Nhược Quân này, rốt cuộc là người phương nào.
Trương Ung quỳ xuống, cúi đầu: "Thần, Trương Ung, cung nghênh trưởng công chúa."
Nghi thức quỳ bái, ngoại trừ đại điển, nghị triều, hiến tế, những người từ Tiến Sĩ trở lên như Trương Ung, hoặc người có công danh làm quan lớn trong triều đều không cần phải quỳ xuống hành lễ.
Có lẽ là bởi vì câu phụng khẩu dụ Thánh thượng kia của Vương Đán, hoặc có lẽ là do chột dạ làm Trương Ung càng thêm cung kính nhưng lại có vẻ như đang giấu đầu lòi đuôi.
Toàn bộ phủ Khai Phong bị người của Trưởng công chúa và Đại Lý Tự bao vây, cấm quân xếp thành hai đội, ngăn cản bá tánh đang tụ tập xem náo nhiệt bên ngoài nha môn.
Công chúa không như hoàng tử.
Hoàng tử sau khi thành niên sẽ được phong quan hoặc phong tước, thường xuyên xuất hiện trước mặt công chúng.
Còn công chúa hầu như trước khi xuất giá đều được nuôi dưỡng sau hậu cung, bá tánh bình dân cơ hồ hiếm có cơ hội nhìn thấy dung nhan thật của công chúa.
Hoàng thất đột nhiên nhúng tay vào vụ án của phủ Khai Phong, vì vậy có người phỏng đoán, liệu việc này có liên quan đến kẻ gây án kia không.
Lý Nhược Quân là đệ tử của Thái Thanh chân nhân, mà Thánh thượng hiện giờ và Tiên đế đều cực kỳ sùng Đạo, nhiều lần triệu Thái Thanh chân nhân vào cung hỏi chuyện.
"Thật ra, lần này người thẩm án, không phải là ta." Giọng điệu nhu hoà của Triệu Câm làm Trương Ung nhẹ nhõm không ít.
Hắn đứng dậy, cung kính theo sau nàng: "Không phải điện hạ?"
"Là Huệ Ninh."
Nghe vậy tâm trạng Trương Ung lại càng phức tạp.
Hắn phụng dưỡng tam triều, làm sao không biết Huệ Ninh công chúa lợi hại.
Hiện giờ hắn ngược lại hy vọng người thẩm án lần này là Trưởng công chúa.
Nhưng hắn cũng hiểu, tính tình Trưởng công chúa dịu dàng lại nhân từ, ngay cả người hầu trong phủ nàng cũng không nói một câu nặng lời, sao Quan gia có thể phái nàng tới tra án.
"Vậy...!Huệ Ninh công chúa..."
Triệu Câm hơi nhíu mày: "Nàng hẳn là..."
Sau khi nhận được khẩu dụ của hoàng đế, lại phân bổ 500 cấm quân cho nàng điều động.
Triệu Uyển Như liền mang theo nhân mã vô cùng lo lắng xuất cung.
500 cấm quân xếp thành hình chữ nhật nhỏ chạy theo sau xe ngựa, gót giày đạp vang trên gạch men xanh, người đi đường thấy vậy nhanh chóng né sang hai bên nhường đường.
"Trương Khánh!"
Trương Khánh kẹp bụng ngựa tiến lại gần cửa sổ, cúi đầu đáp: "Điện hạ!"
"Phái người bao vây toàn bộ phủ Hàn lâm học sĩ Tiền Hoài Diễn và phủ của Tham tri chính sự Đinh Vị, không cho phép bất kỳ kẻ nào ra vào.
Điều tra rõ tất cả những người xuất hiện ở hai nơi này trong vòng một tháng qua, thấy người khả nghi lập tức bắt giữ.
Ngoài ra, điều tra toàn bộ gia quyến và nô bộc hầu hạ bên cạnh Đinh Thiệu Đức và Tiền Hi Vân!"
Triệu Uyển Như hạ lệnh, lạnh lùng nói: "Trong vòng một canh giờ, ta muốn thấy tất cả những tin này!"
"Tuân lệnh." Trương Khánh chắp tay nắm chặt dây cương, tuấn mã màu nây xoay người, phân phó thủ hạ đắc lực của mình: "Các ngươi dẫn một đội quân đến Tiền phủ thành Tây và Đinh trạch ở ngõ Điềm Thủy bao vây lại, cứ nói là phụng thủ dụ của Quan gia, không cho bất cứ kẻ nào ra vào.
Ta sẽ nhanh chóng theo sau!" Trương Khánh muốn hộ tống Triệu Uyển Như vào ngục, đảm bảo an toàn cho nàng rồi mới cưỡi ngựa đến, như vậy hắn mới cảm thấy yên tâm.
"Vâng!"
Bên cạnh, Triệu Uyển Như tiếp tục phân phó: "Thu Hoạ ngươi đích thân đến bao vây Phong Nhạc Lâu, căn phòng đêm qua, người hầu, tất cả những người có liên quan đều phải tra rõ ràng từng người một, nếu trong rượu có độc..." Triệu Uyển Như ngồi trong kiệu suy tư: "Bắt giữ tất cả gia nhân và tỳ nữ, tra khảo người bưng rượu tối qua, trong vòng một canh giờ phải đưa đến công đường phủ Khai Phong."
"Vâng!"
Triệu Uyển Như đã cho Trưởng công chúa đến phủ Khai Phong trước một bước nhằm chấn nhiếp Trương Ung, sau đó nàng lại hùng hổ xông vào ngục giam, giống như đã giết đỏ cả mắt.
Bọn quản ngục hoảng sợ, không dám ngăn cản cô gái mặc áo vàng này.
Ổ khoá trong ngục bị chém ra, ngay trước mặt Trần Nghiêu Tẩu, phớt lờ tiếng la cung kính của hắn.
"Điện hạ." Trần Nghiêu Tẩu ngạc nhiên ngồi dậy, tự hỏi, như thế nào Huệ Ninh công chúa lại xuất hiện ở đây.
Quả nhiên, thiên hạ này họ Triệu, người của hoàng tộc Triệu thị vừa tới, bọn quản ngục liền câm như hến, quỳ mọp xuống nền đất ẩm ướt dập đầu liên tục.
Trương Khánh tiến lên một bước, trầm giọng nói: "Trần thượng thư, phiền ngài và những người khác tạm thời tránh đi một chút, điện hạ phụng chỉ Quan gia có chuyện quan trọng cần hỏi Lý Nhược Quân."
- Cạch - cạch - cạch -
Cấm quân theo công chúa từ đại nội đưa những người không liên quan ra ngoài, Trần Nghiêu Tẩu nói thầm trong lòng, sao Quan gia lại phái Huệ Ninh công chúa đến đây...!
Người dư thừa đã được dọn dẹp sạch sẽ, Triệu Uyển Như gấp gáp lao vào tù, đem tất cả đau lòng khắc vào ánh mắt và ngôn ngữ tứ chi.
"Mau, gọi Trương thái y ở Hàn lâm y quan viện tới đây, lập tức, lập tức!" Triệu Uyển Như quỳ xuống ôm người đang thoi thóp trên mặt đất vào lòng.
Thân thể ấm áp chạm vào cơ thể lạnh băng của người nọ, nàng đã không còn cảm nhận được chút nhiệt độ nào từ Lý Thiếu Hoài.
Triệu Uyển Như nghẹn ngào: "Trương Khánh, nếu ta cưỡng ép đưa người ra khỏi đại lao, có mấy phần nắm chắc?"
Trương Khánh mới vừa phân phó cấp dưới xong, nghe giọng công chúa run run hỏi vậy, hắn không khỏi ngạc nhiên: "Chuyện này..."
Nơi này tuy không phải thiên lao, nhưng lại là địa lao của kinh thành, xung quanh đều có trọng binh canh gác.
Triệu Uyển Như là công chúa, không thể xem như cướp ngục, nhưng hiện giờ Lý Thiếu Hoài đã là tử tù, dù là công chúa cũng không thể vì việc tư mà làm trái phép công, tự ý đưa người ra ngoài...!Thật sự không phải hành vi thượng sách, nhưng nếu công chúa một lòng muốn như thế, bọn họ cũng không còn cách nào.
Nhưng Trương Khánh sẽ không để công chúa làm bậy: "Chân nhân chưa thoát tội danh, lúc này mang đi chỉ sợ người có tâm sẽ lợi dụng, nói điện hạ ngài thiên vị làm trái luật công, nếu vậy dù sao này có giúp chân nhân rửa sạch tội oan, chỉ sợ cũng sẽ mang tai mang tiếng.
Hơn nữa ngài lén mang hắn đi, khó tránh khỏi chọc người hoài nghi, dẫn tới càng nhiều bất lợi cho chân nhân."
Trương Khánh là người lý trí, khuyên ngược lại Triệu Uyển Như.
"Nàng ra thế này...!Đều là vì ta..." Đưa Lý Thiếu Hoài vào hiểm cảnh, không phải ý nguyện của nàng, nhưng thân ở hoàng gia, bị cuốn vào vòng xoáy, nàng không còn lựa chọn nào khác.
"Cô nương, hắn...!là trúng độc." Vẫn luôn lãnh đạm, Vân Yên đột nhiên cúi đầu nói.
"Vân Yên ngươi có biện pháp cứu nàng?"
Vân Yên đến gần ngồi xổm xuống: "Đắc tội." Chạm vào mạch đập trên tay Lý Thiếu Hoài.
Nếp nhăn trên trán cho thấy tình hình không mấy lạc quan: "Nếu công chúa tin nô..."
"Cứu, ngươi cứu nàng!" Vân Yên và Thu Hoạ cũng giống như Tiểu Nhu, đều là tâm phúc của nàng, chỉ là hai người bọn họ, là do tự nàng cẩn thận chọn ra từ một đám sát thủ.
"Chân nhân là người tu Đạo, lại thêm trong lòng còn tiếc nuối không bỏ được nên mới có thể giữ được một hơi, nếu đổi lại là người thường, chỉ sợ đã sớm không còn."
"Có thể cứu không?"
Vân Yên gật đầu: "Ta nghịch chuyển nội lực với hắn, ép độc tố trong cơ thể ra, lấy độc trị độc, kéo dài tính mạng, còn lại, phải chờ thái y tới."
Nàng là người tập võ, biết được một ít phương pháp trị thương trên giang hồ.
Hạ độc là phổ biến nhất, độc dược thường không có thuốc giải, nhưng không phải không có cách trị.
"Vân...!Cô nương..." Trương Khánh nghe nàng nói vậy, lo lắng trong lòng.
Hắn cũng là người tập võ, loại chuyện như nghịch chuyển nội lực này, vốn là hại người mà chẳng ích ta, hơn nữa tổn thương lớn nhất chính là người thi triển.
"Vân Yên chỉ là vì công chúa mới cứu hắn!" Với hai nàng mà nói, Triệu Uyển Như không chỉ là chủ nhân, mà còn là ân nhân cứu mạng.
Từ một phòng giam âm u ẩm ướt chuyển sang phòng giam có giường sạch sẽ hơn.
Lúc thái y chẩn trị cho Lý Thiếu Hoài, Triệu Uyển Như theo sát bên cạnh chăm chú nhìn toàn bộ quá trình.
Trương viện trưởng là người của mẫu thân nàng, ngày thường nàng bị bệnh cũng là do hắn chẩn trị.
Nhìn thấy Lý Thiếu Hoài nằm trong ngục, Trương Tắc Mậu sửng sốt: "Này..."
Ngày ấy ở Trần phủ, thân là viện trưởng Y quan viện lại cam tâm tình nguyện làm trợ thủ cho Lý Thiếu Hoài, là bởi vì khâm phục y thuật của nàng, sau là vì vị đạo trưởng này cư xử khiêm tốn lễ độ càng làm ông thêm coi trọng, trong lòng sinh kính ý, ái tài, hiện giờ lại càng là tích tài.
"Xin công chúa yên tâm, thần nhất định cứu hắn trở về!" Một thiên tài y học như vậy, sao có thể hàm oan mà chết trong ngục.
"Độc tố trong người nàng đã giải, chỉ không biết vì sao cơ thể vẫn lạnh, hô hấp và mạch đập đều có, nhưng rất yếu."
Trương Tắc Mậu nghe công chúa nói xoay người đặt tay lên mạch Lý Thiếu Hoài, khẽ cau mày: "Nghịch chuyển kinh mạch?"
"Quá nguy hiểm!" Trương Tắc Mậu lấy ngân châm ra khỏi hòm thuốc.
Triệu Uyển Như đặt ngọn đèn dầu sang một bên: "Là có gì không ổn sao?"
Trương Tắc Mậu lắc đầu: "Cả người cho và người nhận đều nguy hiểm, nhưng độc đã thấm vào xương, không mạo hiểm như vậy, e là tính mạng hắn cũng khó bảo toàn."
Trương Tắc Mậu dùng ngân châm đã khử trùng đâm vào trán Lý Thiếu Hoài, chỉ thấy gương mặt bình thường của nàng đột nhiên nhíu chặt: "Hai luồng nội lực đang giao tranh trong người hắn, nếu không chịu được, sẽ bạo huyết mà chết!"
Triệu Uyển Như hít một ngụm khí lạnh: "Còn thỉnh tiên sinh cứu nàng."
Bá tánh đều gọi đại phu trong cung là ngự y, hoàng gia gọi thái y, còn tiên sinh là tôn xưng dành cho đại phu hoặc đạo sĩ, Triệu Uyển Như hạ mình, có vẻ cực kỳ hiền lành.
"Công chúa yên tâm, Lý chân nhân tập võ từ nhỏ thân cường thể kiện, một luồng nội lực khác đang dần dung hợp." Hắn đâm cây ngân châm thứ hai vào, ngón tay Lý Thiếu Hoài rụt lại.
"Nếu qua được kiếp này, sẽ có ích cho việc tu hành của hắn sau này."
Ngân châm đâm xong, trên trán Lý Thiếu Hoài đã thấm đẫm mồ hôi, nhiệt độ cơ thể đang quay lại, cơ mặt cứng đờ cũng dần giãn ra.
Xét về trị độc, so với Y quan chính sử Triệu Tự Hoá, Trương Tắc Mậu chỉ hơn không kém.
Hơn nữa Trương Tắc Mậu làm quan mấy chục năm, có thể chu toàn giữa hoàng thất và các đại thần bình yên đến nay, cho thấy người này làm việc chu đáo.
Bắt mạch không thể biết nam nữ, nhưng để đề phòng, Triệu Uyển Như gọi Trương Tắc Mậu tới, cũng phái người đi tìm Yến Cảnh.
Triệu Uyển Như đã hạ lệnh không được ngăn cản một nữ đạo sĩ tiến vào.
Trương Khánh biết mặt nàng, nhưng hắn đã sớm cưỡi ngựa rời khỏi đại lao phủ Khai Phong, chạy đến Tiền phủ và Đinh phủ thẩm vấn.
Trương Tắc Mậu cung kính đưa một chiếc lọ trắng cho Triệu Uyển Như: "Thuốc này thông máu, hỗ trợ khôi phục, chân nhân đã không còn gì đáng ngại." Nói rồi thu hồi ngân châm vào hòm thuốc.
Hắn không thể ở lâu trong ngục, theo quy củ, nếu ngự y ở Y Quan Viện không có chiếu chỉ thì không thể chẩn trị cho phạm nhân trong tù.
Bởi vì ngự y là người chẩn trị cho hoàng thất, nếu chẩn trị cho phạm nhân, được cho là điềm không lành, huống hồ hắn lại là viện trưởng của Y Quan Viện.
"Tuy chân nhân đã không còn gì đáng ngại, nhưng lúc trước chất độc đã ngấm vào xương, lần này lại cưỡng chế ép ra chỉ sợ là trong vòng nửa tháng không thể xuống giường đi lại."
Triệu Uyển Như thờ phào nhẹ nhõm một hơi: "Không chết, đã là rất may, đa tạ tiên sinh."
"Có thể làm việc cho điện hạ, là vinh hạnh của vi thần."
Xử sự khéo léo, hiểu được đúng mực, lại có năng lực, Triệu Uyển Như cảm thấy Trương Tắc Mậu này có thể đề bạt làm người của mình.
Một đôi giày đặc chế màu vàng lẳng lặng đứng trước cửa, làm Trương Tắc Mậu chuẩn bị rời đi ngẩng đầu sửng sốt, đầu đội mũ phi vân phượng khí, váy xanh, đạo bào tím nâu, lụa tím.
Đại nội có quy tắc của đại nội, mà người xuất gia cũng có quy tắc của người xuất gia, nói về chi phí ăn mặc, Đạo gia không kém gì đại nội.
Nữ quan trước mặt rất quen mắt, tuổi còn trẻ đã là pháp sư của Lục giả động sao, Trương Tắc Mậu chỉ biết một nữ quan duy nhất, người đó chính là đại đệ tử chân truyền của Thái Thanh chân nhân.
"Nguyên lai là Yến chân nhân." Trương Tắc Mậu cũng học Đạo gia ôm ấn âm dương chắp tay hành lễ, sau đó quay đầu liếc nhìn Huệ Ninh công chúa trong phòng, gật đầu rời đi.
Yến Cảnh chậm rãi tới gần, ngự y kia đi rồi, hẳn là Lý Thiếu Hoài đã không còn gì đáng lo, trái tim thắt chặt cũng thả lỏng không ít: "Nàng có kết cục như hôm nay, là bởi vì điện hạ sao?"
Triệu Uyển Như nắm tay Lý Thiếu Hoài không đáp.
Trầm mặc với Yến Cảnh, chẳng khác gì thừa nhận.
"Ta cho ngươi thời gian nửa ngày, phá vụ án này." Triệu Uyển Như quay đầu lại, ánh mắt thâm thúy đáng sợ.
Yến Cảnh không vội trả lời: "Hôm qua lúc cung khai, ta hỏi nàng, có bỏ được ngươi, nàng nhờ ta chuyển lời, kiếp này khổ, lưỡng nan khi, nếu có kiếp sau, chỉ nguyện vì ngươi xuống cửu tuyền."
Triệu Uyển Như siết chặt tay nàng, run rẩy nhìn Lý Thiếu Hoài: "Ta không cần nàng xuống cửu tuyền, nàng đã khổ đủ rồi."
Khổ đủ rồi, Yến Cảnh nhớ rõ các nàng quen nhau còn chưa đến một năm, nhưng phản ứng của Triệu Uyển Như lại giống như hai người đã quen biết, hiểu nhau, yêu nhau cả đời.
Nàng không oán trách Lý Thiếu Hoài đa tình, ngược lại còn sám hối tự trách bản thân, Yến Cảnh nghi hoặc: "Ngươi tựa hồ, còn giấu chuyện gì khác trong lòng, với tính tình ngươi..." Tựa như nhìn thấu, lại không muốn lộ ra, nàng bỗng cười nói: "Chờ mọi chuyện qua đi, bần đạo lại đến thỉnh giáo điện hạ."
- Hết chương 41 -.