Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Bilun
"Đây là đâu? ta không phải đã chết sao? sao có thể lơ lửng trên không trung?" Hạ Thiên Tịch nhíu mày nhìn lại thân ảnh chính mình đang trôi nổi trên bầu trời.
Đột nhiên, một lực hấp dẫn mãnh liệt mang theo từ trường cường đai kéo cả người y ra sau.
Đợi Hạ Thiên Tịch lại một lần nữa thanh tỉnh, cả người y đều trôi nổi ở một gian đại điện.
Hạ Thiên Tịch nhíu mày nhìn đại điện với không gian huy hoàng này, trong lúc nhất thời còn không có phản ứng được nơi này rốt cục là nơi nào? Chung quy y đã chết, làm sao có thể còn có ý chí? Hơn nữa sẽ trôi nổi ở không trung?
Hạ Thiên Tịch trong lòng có nồng đậm nghi hoặc.
Chi!
Cánh cửa lớn phía sau bị đẩy ra truyền ra thanh âm.
Một trận ánh sáng mãnh liệt chiếu vào, Hạ Thiên Tịch theo phản xạ nhắm mắt lại, sau khi cánh cửa đóng lại, y mở to mắt, lọt vào trong tầm mắt chính là một khuôn mặt thập phần tuấn mỹ nam tử.
Đồng tử Hạ Thiên Tịch chợt co rút lại!
Nam nhân một đầu tóc dài kim sắc, đôi mắt màu xanh da trời, dáng người thon dài, một thân quân trang cắt may vừa vặn dáng người, cả người tràn đầy vẻ tôn quý ưu nhã.
Nhìn người nam nhân này, Hạ Thiên Tịch ngây người một hồi, trong lòng bỗng chốc dâng lên vạn phần vui sướng.
Lancet điện hạ!
Cư nhiên là Lancet điện hạ!
Là người yêu của y!
Hạ Thiên Tịch trong một khắc vui sướng lao về phía người yêu của mình, nhưng là Lancet lại dường như không thấy y, một đôi mắt xanh lam lạnh lùng, hướng thẳng phía trước, lạnh lùng nói "Mẫu thân, Hạ Thiên Tịch cái tên phế vật kia tự sát, cùng ta không có quan hệ gì."
Hạ Thiên Tịch đang lao về phía người mình yêu bỗng nhiên nghe thấy Lancet cư nhiên nói như vậy, cả người đều ngốc lăng dừng chân lại, nhưng là Lancet lúc này cả người đã đi tới trước mặt y, trong khi Hạ Thiên Tịch còn không có phản ứng lại, thân thể Lancet cư nhiên xuyên qua y.
Hạ Thiên Tịch trong nháy mắt trừng lớn con ngươi, căn bản là không có phản ứng lúc này đang phát sinh việc gì? Mà lúc này phía sau Lancet đi tới một vị nữ nhân cao quý mỹ lệ, cũng là một mái tóc kim sắc cuộn sóng, đôi mắt xanh ngọc, trên đầu đội vương miện tượng trưng cho thân phận nữ vương, mặc một thân váy trắng hoa lệ, đây là nữ vương đế quốc Salia.
Nghe chính con trai mình nói như vậy, bà hơi hơi nhướng mày nói " Bảo bối nhi, không phải mẹ nói ngươi, ngươi rõ ràng biết hiện tại đế quốc cùng liên bang quan hệ vốn dĩ liền ở vào một thế như nước với lửa, ngươi bình thường ở bên ngoài chơi bời mẹ có thể mặc kệ, nhưng là Hạ Thiên Tịch là con trai độc nhất của nguyên soái cao nhất liên bang, hiện giờ y vì ngươi tự sát, chuyện này rất có thể sẽ làm cho đế quốc cùng liên bang khai chiến."
Salia nói xong, cả người lại một lần nữa xuyên qua thân thể Hạ Thiên Tịch
Nghe hai người nói chuyện, Hạ Thiên Tịch mới biết, thì ra mình thực sự đã chết, mà hiện tại y chỉ là một cái linh hồn mà thôi.
"Mẫu thân, đế quốc không phải rất sớm đã nghĩ khai chiến với liên bang sao? Vừa lúc liên bang lúc này nếu thật sự mượn cớ này khai chiến, chẳng phải là càng tốt." Đôi mắt lam sắc của Lancet thoáng hiện lạnh lẽo.
"Lại nói, là một nguyên soái cao nhất liên bang lại có một tên con trai độc nhất là một phế vật, chuyện này mặc kệ là tại liên bang hay là tại đế quốc đều là mất mặt, chỉ cần Hạ nguyên soái không ngốc đến cảnh giới nhất định, hắn sẽ không khơi mào chiến tranh giữa đế quốc và liên bang."
"Cho nên, mẫu thân, ngươi cũng căn bản là không cần lo lắng, liên bang cũng không phải chỉ có một mình Hạ nguyên soái, chỉ cần Hạ nguyên soái dám can đảm mượn cái phế vật kia khơi mào chiến tranh hai quốc, ngươi cảm thấy một vị nguyên soái khác sẽ ngồi yên không làm gì sao?"
"Tọa sơn quan hổ đấu!" (ngồi nhìn hai hổ đánh nhau) Salia vương lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của nhi tử.
Hạ Thanh nếu thật sự mượn con trai độc nhất khơi mào chiến tranh giữa đế quốc và liên bang, như vậy một vị nguyên soái khác của liên bang nhất định sẽ không ngồi yên không để ý đến, đến lúc đó hai vị nguyên soái không tốt, đế quốc sấn hư mà vào, như vậy thống nhất tì nguyên tinh tế liền không còn là mộng tưởng.
"Tốt" Salia lập tức gật đầu, lập tức lại lo lắng nhìn thoáng qua chính mình bảo bối nhi tử "Bảo bối nhi, ngươi đối với Hạ Thiên Tịch xác định không có một tia cảm tình chứ!"
"Hừ!" Giống như nghe một câu chuyện hài hước nhất thiên hạ, trên mặt Lancet xuất hiện mấy phần đạm đạm trào phúng "Mẫu thân, ngươi cảm thấy ánh mắt của ta kém như vậy sao? sẽ coi trọng một kẻ phế vật nổi tiếng cả liên bang kia."
Trong lời nói của Lancet tràn đầy lạnh lùng cùng quyết đoán.
Lập tức hai người liền đi ra ngoài.
Mà nhìn thấy một màn như vậy, Hạ Thiên Tịch đã sớm ngốc lăng.
Y chưa từng nghĩ tới, Lancet cư nhiên sẽ vô tình như vậy.
Y biết Lancet không yêu y, nhưng là y tuyệt đối không thể tưởng tượng được, Lancet cư nhiên còn muốn dựa vào chuyện của y khơi mào chiến tranh giữa đế quốc và liên bang, còn muốn hại chết phụ thân y.
Hạ Thiên Tịch trong lòng giờ phút này cảm giác lạnh băng.
Y yêu Lancet như vậy, sau khi chết đi lại biết được sự thật như thế, y không cam lòng.
A a a!!!
Hạ Thiên Tịch tê tâm liệt phế hò hét, ta không cam lòng, ta không cam lòng, ta không cam lòng!!!
Đinh!
Hệ thống thông báo: Xin hỏi ngài là muốn sống lại sao?
Thanh âm máy móc lạnh băng tại trong đầu y vang lên.
Nếu ngài muốn sống lại xin lựa chọn Có, không phải xin lựa chọn Không!
Hạ Thiên Tịch trong đầu vì sao lại có thanh âm như vậy, nhưng là tại đây một khắc, cừu hận đã chiếm cứ tâm tư của y, y thầm nghĩ muốn sống lại, chỉ cần có thể sống lại, y muốn báo thù, y muốn báo thù.
Hạ Thiên Tịch không chút do dự lựa chọn Có.
Hệ thống thông báo: Chúc mừng ngài, ngài đã thành công sống lại.
Khi Hạ Thiên Tịch còn không có phản ứng, một trận màu trắng quang mang mãnh liệt đem linh hồn y hút vào.