Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi ký khế ước với tiểu Bình Quả, Hạ Thiên Tịch liền vội vàng cho tiểu Bình Quả ăn, tiểu Bình Quả vừa mới sinh ra không thể ăn toàn thịt, Hạ Thiên Tịch liền tìm cho nó một ít sữa bò, đừng thấy tiểu Bình Quả nho nhỏ một đoàn, chỉ to bằng quả táo như vậy mà lầm, kỳ thực tiểu Bình Quả ăn rất nhiều, Hạ Thiên Tịch lập tức cho nói ba ly sữa bò lớn, tiểu Bình Quả mới lười biếng oa trong lòng ngực Hạ Thiên Tịch nấc một cái, đôi mắt nhắm lại đi ngủ.
Nhìn tiểu Bình Quả nho nhỏ một đoàn, một con tiểu manh hổ đáng yêu như vậy, Hạ Thiên Tịch cũng coi như tiếp nhận nó làm ma thú của mình rồi.
Nhưng nhìn tiểu Bình Quả ngủ, Hạ Thiên Tịch run rẩy khóe miệng, y sao lại cảm thấy mình đang chiếu cố một đứa nhỏ chứ? Chẳng lẽ mình có tiềm chất làm vú em?
Hạ Thiên Tịch lập tức chấn kinh!
Vì y đột nhiên nghĩ tới, nếu y và Lăng Thần ở bên nhau, về sau hai người kết hôn, sẽ không...không cần có con đi! Chỉ nghĩ thôi đã thấy không thể nào!
Cho dù muốn có con, thì ai sinh?
Hạ Thiên Tịch lập tức chấn kinh tiếp!
Chỉ nghĩ tới mình mang theo một cái bụng to, sau đó sinh ra một tiểu shota đáng yêu giống như tiểu Bình Quả, y đã không thể tiếp thu nổi.
Nhưng nếu nghĩ tới Lăng Thần mang một cái bụng to...Hạ Thiên Tịch chớp chớp đôi mắt, y một chút cũng không tưởng tượng nổi hình ảnh kia như thế nào, không chừng đến lúc đó y chắc chắn lại khiếp sợ lần nữa.
Không được, đây là vấn đề cần phải nghiêm túc, y cần phải thảo luận kỹ với Lăng Thần, Hạ Thiên Tịch sâu sắc cảm thấy, vấn đề này cần phải được nói rõ ràng trước khi y và Lăng Thần kết hôn.
Nói đến Lăng Thần, y nhìn nhìn đồng hồ trên tường, sau gáy lập tức đầy hắc tuyến, khoảng cách Lăng Thần rời đi đã hơn 4 giờ, y vừa rồi vội vàng về vấn đề tiểu Bình Quả liền quên mất Lăng Thần, ngay cả tiếng chuông của quang não cũng không nghe thấy.
Hạ Thiên Tịch lập tức đem quang não bị ném một bên cầm lấy, mặt trên quả nhiên có mấy chục thông báo gọi tới của Lăng Thần, từ lúc hắn đi được 2 tiếng liền bắt đầu gọi, mãi cho đến 5 phút trước mới dừng lại, nhìn nhiều cuộc gọi như vậy,Hạ Thiên Tịch lập tức gọi lại, quãng não với mới vang lên một chuông, bên kia Lăng Thần đã nhận được.
"Ngươi làm gì vậy?" Thanh âm lạnh lẽo mang theo chút sắc bén, ánh mắt nghiêm khắc của Lăng Thần nhìn Hạ Thiên Tịch, trong giọng nói có nôn nóng và lo lắng.
Rõ ràng biết người này ở nhà, nhưng gọi liên tục mấy chục cuộc cũng không có người nhận, hắn sắp vội muốn chết, nếu không phải bên ngoài hiện tại đã tối đen, gió tuyết còn chưa ngừng, hắn đã đi xem.
Kỳ thực Lăng Thần cũng sắp chuẩn bị ra ngoài, chẳng qua bị Lạc Ngôn ngăn cản lại.
"Khụ khụ..." tự biết đuối lý, Hạ Thiên Tịch hậm hực sờ sờ mũi của mình nói: "Tiểu Lục Dực Thiên Hổ phá xác, ta vừa chiếu cố nó, trong lúc nhất thời cao hứng liền không chú ý tới quang não." Hạ Thiên Tịch nói, lập tức dời đi lực chú ý của Lăng Thần, làm Lăng Thần nhìn tiểu Bình Quả đã ngủ ở đầu giường, cao hứng nói: "Mau xem, nó thực đáng yêu đi, ta đặt tên cho nó là tiểu Bình Quả, ngươi cảm thấy thế nào?"
Biết rõ người này đang đánh trống lảng, Lăng Thần cũng chỉ hừ hừ trong mũi một tiếng, sau đó nghiêm mặt nói: "Về sau không cho như vậy nữa."
"Được được, ta biết rồi." Hạ Thiên Tịch lập tức nói cho có lệ, nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Lăng Thần, rõ ràng là một khuôn mặt tuấn mỹ như vậy, nhưng lại vô cớ làm cho người ta có một cảm giác phi thường đáng sợ. Hạ Thiên Tịch vươn đầu lưỡi làm mặt quỷ với hắn, vốn muốn chọc Lăng Thần cười, nào nghĩ tới quang não bên kia của Lăng Thần đột nhiên xuất hiện một người nam nhân.
Đó là một nam nhân tướng mạo thực ôn hòa, vẻ mặt ôn nhu, ánh mắt dịu dàng nhìn Hạ Thiên Tịch trong video, Hạ Thiên Tịch đang giả làm ngáo ộp, thình lình bị người xuất hiện này làm cho hoảng sợ, y hét thảm một tiếng.
"Sao vậy?" Lăng Thần vẻ mặt đầy khẩn trương nhìn Hạ Thiên Tịch, Hạ Thiên Tịch nhăn lại mặt, vốn muốn ăn vạ với Lăng Thần, mắt nhìn đến nam nhân bên cạnh Lăng Thần, lập tức chịu đựng đau đớn ở đầu lưỡi, lôi kéo khuôn mặt của mình, từng chữ nói không rõ ràng: "Không sao!" Không có việc gì.
"Y bị cắn vào đầu lưỡi, trước đừng nói chuyện, ngủ một giấc ngày mai liền tốt lên." Lạc Ngôn nhìn Hạ Thiên Tịch, anh lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Thiên Tịch, trước kia cũng chỉ nghe đồn qua về Hạ Thiên Tịch, nhưng hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Thiên Tịch anh đã rất vừa lòng cho mỹ thiếu niên đáng yêu này làm con dâu của mình.
Hạ Thiên Tịch chớp chớp mắt gật đầu nhìn Lăng Thần rồi lại nhìn Lạc Ngôn, căn bản không biết nam nhân dịu dàng xuất hiện trong video bên kia của Lăng Thần là ai, cho nên cũng không dám nói lời gì.
Nhưng, nhìn người nam nhân này, Hạ Thiên Tịch biết, đây tuyệt đối không phải Lăng nguyên soái!
Người có thể ở Lăng gia vào cái giờ này, trừ bỏ Lăng nguyên soái thì chính là mẫu thân Lăng Thần.
Nhưng mẫu thân Lăng Thần không phải là nữ sao?
Hạ Thiên Tịch cũng không biết, mẫu thân Lăng Thần là một nam nhân, vì Lăng Thần đều gọi Lạc Ngôn là mẫu thân, cho nên bên ngoài người không biết đều cho rằng vợ của Lăng nguyên soái là một nữ nhân.
"Đây là mẫu thân." Vừa thấy ý tứ Hạ Thiên Tịch, Lăng Thần lập tức giới thiệu.
Lạc Ngôn hơi hơi mỉm cười: "Xin chào."
"Xin...... xin chào......" Hạ Thiên Tịch líu lưỡi ánh mắt bối rối nhìn Lăng Thần, rất muốn rống ra một câu: đây là có xảy ra chuyện gì?
"Con gọi ta là Lạc bá phụ là được, ta có thể gọi con là Tiểu Tịch chứ?"
"Vâng vâng." sắc mặt Hạ Thiên Tịch hồng hồng nhìn Lạc Ngôn, thật là không biết hiện tại là chuyện gì nữa?
Hơn nữa, y cũng không chuẩn bị chút nào liền gặp mặt mẫu thân Lăng Thần, vấn đề là...
Hạ Thiên Tịch đột nhiên chấn kinh, hình tượng của y lúc này xong rồi!
Y vừa rồi tắm xong còn chưa chỉnh chu bản thân, sau đó khế ước với tiểu Bình Quả...như vậy y hiện tại, chắc chắn rất điên loạn!
Hạ Thiên Tịch hai mắt thực khẩn trương nhìn Lạc Ngôn, sợ Lạc Ngôn sẽ nói ra câu gì đó, y không biết làm sao nhìn Lăng Thần rồi lại trộm ngắm ngắm Lạc Ngôn, thật không biết bản thân giờ phút này phải nói cái gì mới được? Hạ Thiên Tịch khẩn trương sắp khóc tới nơi!
Tuy chỉ nhìn trong video nhưng Lạc Ngôn cũng nhìn ra Hạ Thiên TịchHạ Thiên Tịch đang mất tự nhiên cùng khẩn trương, anh nhàn nhạt ôn hòa cười nói: "Được rồi, các con nói chuyện đi, tiểu Tịch hôm nào có thể cùng Thần Thần tới nhà chơi nhé!"
"Vâng vâng." Hạ Thiên Tịch sắc mặt hồng hồng bối rối trả lời.
Tới nhà gặp cha mẹ gì đó, một chút chuẩn bị trong lòng y cũng không có nha!
Lạc Ngôn ôn hòa cười, chào hỏi liền rời đi, tận đến khi Lạc Ngôn đi rồi, Hạ Thiên Tịch mới thở dài nhẹ nhóm một hơi, sau đó kêu thảm một tiếng, ánh mắt hung tợn mang theo khẩn trương nhìn chằm chằm Lăng Thần, bĩu môi oán trách: "Chuyện của ngươi là thế nào? sao mẫu thân của ngươi lại là...ngươi vì sao không nói cho ta?" Hạ Thiên Tịch quả thực muốn điên rồi, còn đâu hình tượng của y?
Hơn nữa lại còn dùng hình tượng như vậy đối mặt với cha mẹ Lăng Thần, bất ngờ một chút chuẩn bị tâm lý đều không có, quả thực áp lực như núi mà!
Hơn nữa...hơn nữa...có phải vừa rồi y biểu hiện thực kém cỏi hay không?
Hạ Thiên Tịch quả thực đều muốn khóc.
"Không sao." Lăng Thần nhìn vẻ mặt khẩn trương của Hạ Thiên Tịch gợi lên khóe môi cười nói: "Mẫu thân thực thích ngươi."
"Đó là thích sao?" Hạ Thiên Tịch ánh mắt ai oán nhìn Lăng Thần chu miệng: "Bộ dạng không xong này của ta, hắn sao có thể thích, hơn nữa...ta vừa rồi biểu hiện như thế nào? Có phải rất kém cỏi hay không?"
Hạ Thiên Tịch trừng lớn mắt nhìn Lăng Thần, nghiêm khắc nói: "Cần phải nói thật"
Lăng Thần một tay nắm cằm nghĩ nghĩ, nhướng mày nói: "Thật sự muốn nghe lời nói thật?"
Đôi mắt màu bạc mang theo ý cười thật sâu, chợt lóe qua ánh sáng hài hước, đáng tiếc Hạ Thiên Tịch đang khẩn trương đầy mặt không có phát hiện.
"Đúng vậy, cần phải nói thật." Hạ Thiên Tịch nghiêm khắc nói.
"Ừm..." Lăng Thần gợi lên khóe môi tà khí nói: "Ngươi vừa rồi..." nhìn Hạ Thiên Tịch đôi mắt đang mở to nhìn mình không chớp, Lăng Thần nhịn không được vẫn là vui vẻ nói: "Thực đáng yêu!"
Đúng là rất đáng yêu!
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hạ Thiên Tịch cư nhiên còn có vẻ mặt khẩn trương như vậy, ngoan ngoãn quy củ ngồi xuống, đôi mắt nhỏ khẩn trương cũng không biết nên nhìn chỗ nào, cho dù trước kia thời điểm gặp nguy hiểm cỡ nào Lăng Thần cũng không gặp qua Hạ Thiên Tịch có trạng thái khẩn trương quá mức, nhưng hôm nay khẩn trương chỉ là vì con dâu thấy cha mẹ chồng, thực khiến hắn vui mừng.
Hạ Thiên Tịch một khi đã khẩn trương như vậy, liền khẳng định là y để ý mình, nếu y không để ý mình, y sao có thể khẩn trương với người nhà mình như vậy.
Không khỏi Lăng Thần lại một lần nữa khẳng định với Hạ Thiên Tịch nói: "Ngươi vừa rồi thực sự rất đáng yêu."
Ngữ khí khẳng định chắc nịch.
Hạ Thiên Tịch trong nháy mắt nhụt trí, thôi, mặc kệ thế nào cũng đã xảy ra, cho dù y có biểu hiện kém thì cũng không thể thu hồi lại được, khóc!
"Tịch Tịch, ngày mai tới nhà ta đi!" Lăng Thần rèn sắt khi còn nóng.
Trên thực tế, hắn cũng rất muốn Hạ Thiên Tịch cùng hắn trở về gặp cha mẹ mình, sau đó được cha mẹ hai bên thừa nhận, như vậy về sau hai người ở bên nhau mới không có gì để lo lắng.
"A?" Hạ Thiên Tịch nháy mắt mở trừng đôi mắt, há to miệng.
Cho dù vừa rồi đã gặp qua Lạc Ngôn, nhưng dù sao cũng là trong video, hiện tại đột ngột phải đi gặp người thật, y càng thêm áp lực như núi!
"Tịch Tịch, phụ thân ngươi đã thừa nhận ta, đồng y cho chúng ta ở bên nhau, hiện tại, ta cũng muốn cho ngươi cùng ta lại đây gặp cha mẹ ta, ngươi yên tâm, cha mẹ ta rất dễ ở chung, vừa rồi mẫu thân ta ngươi đã gặp, người thực thích ngươi, ngày mai ngươi tới cùng ta gặp mặt được không?"
"...." Hạ Thiên Tịch hơi há miệng không biết có nên đồng ý hay không.
Đột nhiên toàn thân đều rất khẩn trương là sao đây?
"Tịch Tịch, ta không muốn chúng ta ở bên nhau còn có gì lo lắng về sau, chỉ cần được hai bên cha mẹ chúng ta đồng ý, chúng ta chính là không có bất cứ nỗi lo gì khi ở bên nhau, ngươi có chịu không?" Thanh âm Lăng Thần thấp thấp, thực khiến người mê say.
Hạ Thiên Tịch há miệng thở dốc, ánh mắt đột nhiên liếc bông tuyết xinh đẹp bên ngoài cửa sổ, lập tức nói: "Chỉ cần ngày mai tuyết không rơi, ta liền đi theo ngươi gặp cha mẹ.|
"Được" Lăng Thần gật đầu.
Hạ Thiên Tịch giật nhẹ khóe miệng, này đồng ý cũng quá nhanh đi, nhìn thời tiết bên ngoài, ngày mai hẳn là tuyết sẽ không ngừng rơi đi!
Hạ Thiên Tịch trong lòng nhất thời cũng không biết là nên vui sướng hay là nên buồn rầu?
..........