Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lăng thần rất nhanh liền làm xong sủi cảo, sau đó bắc nồi, Hạ Thiên Tịch cầm hai cái bát đôi mới mua đi theo sau Lăng Thần giống như trẻ con vẻ mặt nôn nóng chờ đợi, Lăng Thần thấy y một hồi cũng không thành thật dừng lại nghỉ tạm một hồi, bất đắc dĩ cười cười, chờ sủi cảo nấu xong, lập tức vớt ra mang lên phòng khách.
Hạ Thiên Tịch lập tức cầm đũa gắp lên, Lăng Thần nghiêm mặt răn dạy: "Đừng vội, cẩn thận nóng."
Nhưng đã chậm, Hạ Thiên Tịch đã cho ngay miếng sủi cảo vào miệng mình, sủi cảo vừa mới nấu ra, bên ngoài rất nhanh sẽ nguội, nhưng nhân thịt bên trong lại nóng bỏng, Hạ Thiên Tịch há miệng cắn một cái, nước canh nóng lập tức khiến lưỡi cậu bị bỏng, khuôn mặt lập tức nhăn nhó.
"Mau nhổ ra" lăng Thần vừa thấy y bị bỏng lưỡi, ập tức cầm lấy đĩa trên bàn, Hạ Thiên Tịch tê tê hít hít không khí, nước mắt lưng tròng nhìn Lăng Thần, đem sủi cảo trong miệng nhả ra, miệng bị nóng hòng hồng cũng không dám khép lại.
Lăng Thần vừa y dáng vẻ ủy khuất, cũng không nỡ trách cứ, đau lòng nhéo cằm y dịu giọng nói: "Mở miệng ra cho ta xem có bị bỏng nặng hay không?"
"....đau..." Hạ Thiên Tịch ủy khuất mơ hồ nói một tiếng, một đôi mắt đào hoa hẹp dài nước mắt lưng trong, khuôn mặt nhỏ tinh xảo có chút nhăn nhó.
"Ngoan, ta thổi cho ngươi." Lăng Thần nhìn nhìn, còn may đúng lúc nhổ ra, không nóng nghiêm trọng mấy, cũng không cần đi bệnh viện, nhưng nhìn bộ dáng ủy khuất của Hạ Thiên Tịch, tâm hắn cũng lo lắng thêm, Tết nhất hắn cũng không muốn đi bệnh viện, nhưng nhìn tiểu ái nhân làm nũng, chỉ phải giúp y thổi thổi mấy cái ôn thanh nói: "Dùng nước lạnh súc súc miệng, nếu còn đau, chúng ta liền đi bệnh viện."
Tết nhất, Hạ Thiên Tịch cũng không muốn đi bệnh viện, Lăng Thần mang nước lạnh tới cho Hạ Thiên Tịch súc miệng, miệng ngậm nước lạnh một lúc,Hạ Thiên Tịch nhổ nước ra, Lăng Thần lập tức hỏi: "Còn đau không?"
"Khá hơn nhiều."Hạ Thiên Tịch nhõng nhéo bĩu môi, nhìn Lăng Thần vẻ mặt đau lòng, trong ánh mắt mang theo trách cứ bản thân không chiếu cố y cho tốt, Hạ Thiên Tịch trong lòng ấm áp, cũng không đành lòng để hắn tự trách, lắc đầu nói: "Không đau như vậy, qua một lát sẽ tốt, ngươi đừng tự trách."
Lăng Thần không nói gì, môi mỏng mím lại.
Tuy đây không phải việc gì to lớn, nhưng hắn vẫn rất tự trách. Hạ Thiên Tịch là người yêu hắn, hắn tất nhiên sẽ đem người cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố tốt, xuất hiện loại chuyện như này đã nói lên hắn chiếu cố không đủ cẩn thận, hắn về sau sẽ tuyệt đối không để cho chuyện như này phát sinh lần thứ hai.
Tuy phát sinh một chút tiểu nhạc đệm như ậy, nhưng kế tiếp hai người trải qua đều rất vui vẻ, vì tránh cho Hạ Thiên Tịch lại bị sủi cảo làm nóng, Lăng Thần gắp một cái sủi cảo chấm nước chấm, thổi nguội cho y, nếm thử một chút xem còn nóng không mới bỏ vào đĩa của Hạ Thiên Tịch.
Còn nước miếng của Lăng Thần gì đó, Hạ Thiên Tịch hoàn toàn không để bụng. Hai người đều đã thân mật khăng khít qua, lúc hôn môi không phải chưa từng nếm qua nước miếng của nhau, y sao có thể ghét bỏ đồ vật Lăng Thần ăn thử một miếng rồi mới cho y? Huống hồ, đây cũng là một loại biểu hiện yêu thương của Lăng Thần.
Ăn sủi cảo, hai người không chạy ra ngoài chơi, vì tránh cho người khác quấy rầy, hai người liền ngắt hết quang não, Lăng Thần thu dọn xong chén đĩa, Hạ Thiên Tịch nhìn người đi ra từ trong bếp liền bay qua ôm lấy Lăng Thần, vội vã giống như con thú con ngẩng đầu hôn môi hắn.
Lăng Thần trong lòng cũng hơi hơi động tình, bọn họ đang tuổi huyết khí phương cương vừa mới nếm được mùi vị tình dục, đúng là thời điểm thực tủy biết vị, từ sau lần đầu hai người lên giường, bọn họ đã qua mười ngày không có gặp mặt, lúc này thật vất vả mới được ở chung một mình, bọn họ không ai muốn lãng phí buổi tối tốt đẹp như vậy.
Hai người trong phòng khách kịch liệt hôn môi, Lăng Thần mới buông Hạ Thiên Tịch ra, giọng nói nghẹn ngào, đôi mắt màu bạc lạnh tràn ngập sắc thái tình dục pha thêm vài phần lửa nóng, nhìn Hạ Thiên Tịch cất giọng khàn khàn: "Vào phòng ngủ."
Hạ Thiên Tịch nhướng lên đuôi mày, đôi mắt đào hoa hẹp dài mị nhãn như tơ, ánh nước lưu chuyển, liếm liếm cánh môi đỏ bừng gợi lên vài phần yêu nghiệt, vòng hai tay qua cổ Lăng Thần, cả người treo lên người hắn yêu nghiệt nói: "Ngươi ôm ta đi."
Bị phong tình trong mắt Hạ Thiên Tịch câu dẫn, toàn thân Lăng Thần lập tức càng thêm lửa nóng, hai tròng mắt màu bạc nhìn vẻ yêu nghiệt của Hạ Thiên Tịch tối sầm vài phần, lập tức bế ngang người y mang tới phòng ngủ. Giường đệm rộng lớn, tiếng rên rỉ ái muội thẳng tắp khiến người đỏ mặt....
Một đêm triền miên, ngày hôm sau khi Hạ Thiên Tịch tỉnh lại, cả người đều là nhức mỏi, thân mình mềm như bãi bùn lười biếng nằm trên giường không muốn nhúc nhích.
Tuy quá trình rất khiến người thoải mái, nhưng hậu quả của thiếu thốn thật khiến người đau trứng.
Hạ Thiên Tịch hơi hơi run khóe miệng, vì cái gì mỗi lần xong việc Lăng Thần đều là thần thái sáng láng? Chẳng lẽ là do thể thuật của mình còn chưa được? Xem ra y phải tăng mạnh rèn luyện thể thuật mới được.
Chờ đến sau này khi Hạ Thiên Tịch biết được nguyên nhân căn bản là không phải như y nghĩ, y quả thực hối hận muốn đâm đầu vào tường, liều mạng rèn luyện thể thuật như vậy, cũng chỉ có thể khiến cho Lăng Thần càng thêm lăn lộn với y ở trên giường mà thôi.
Lăng Thần đã tỉnh, hơn nữa đã rời giường, Hạ Thiên Tịch nằm ở trên giường lười biếng ngáp một cái, Lăng Thần đã làm xong bữa sáng mang vào, nhìn Hạ Thiên Tịch đã tỉnh, gợi lên khóe môi vài phần tà khí ánh mắt nhu hòa đi vào cạnh mép giường ngồi xuống cúi đầu hôn trán Hạ Thiên Tịch một cái nói: "Muốn rời giường không?"
"Hiện tại là mấy giờ?" Hạ Thiên Tịch lười biếng lắc đầu, y đau eo, tạm thời còn không muốn rời giường.
Mà phòng này, tuy còn chưa trang hoàng, nhưng vì Lăng Thần vốn dĩ đã muốn đêm 30 mang theo y tới đây, cho nên giường chăn đều có, nếu không tối hôm qua hắn sao có thể đem người ăn được.
""9 giờ sáng."
Hôm nay là mùng một, hắn muốn mang theo Hạ Thiên Tịch về nhà chúc Tết cha mẹ, thuận tiện để cha mẹ của mình gặp Hạ Thiên Tịch.
"Chúng ta khi nào đi đến nhà ngươi?"
"Trước giờ cơm trưa là được rồi."
"Vậy lại nghỉ ngơi một hồi."Hạ Thiên Tịch chớp chớp mắt nhìn Lăng Thần, bĩu môi hừ hừ làm nũng: "Ta đau eo"
Lăng Thần không nói gì, lập tức đem người ôm vào trong lồng ngực, bàn tay chậm rãi xoa xoa vòng eo của Hạ Thiên Tịch.
Mát xa một hồi, Hạ Thiên Tịch cảm giác không còn nhức mỏi như cũ nữa, mới bảo Lăng Thần dừng lại, nhưng mà người vẫn ghé vào trong lồng ngực của hắn không nhúc nhích.
Một tay Lăng Thần vỗ về nhẹ nhàng sau lưng y, không mang theo bất cứ chút tình dục nào, khiếnHạ Thiên Tịch thoải mái cả người toàn thân lỗ chân lông đều mở ra, híp mắt lại muốn ngủ.
"Bảo bối, có đói bụng không? Ta nấu một ít cháo cho ngươi rồi."
"Ừ"Hạ Thiên Tịch lười biếng phát ra âm mũi.
Lăng Thần đem người đặt trên giường hôn hôn trán y nói: "Ta đi lấy lại đây."
Hạ Thiên Tịch híp mắt không nói lời nào.
Lăng Thần nhìn y cong môi cười cười, đi ra khỏi phòng ngủ vào phòng bếp lấy cháo. Lăng Thần múc cháo ra, một cố hương vị thơm ngọt tản mát tới, Hạ Thiên Tịch vốn đang không cảm thấy đói bụng lắm, chóp mũi ngửi được mùi cháo thơm ngát, bụng lập tức ùng ục kêu lên, y lập tức mở mắt nhìn Lăng Thần, đôi mắt đen ngập nước long lanh, giống như cún con rất chọc người yêu thương.
Lăng Thần tâm tình sung sướng đi tới mép giường ngồi xuống, nếm nếm thử cháo trong bát, độ nóng vừa phải cho vào miệng, hắn nhìn Hạ Thiên Tịch, Hạ Thiên Tịch lập tức chu môi nói: "Ngươi đút cho ta."
Y không muốn ngồi dậy tí nào.
Kỳ thực, Hạ Thiên Tịch cảm thấy bản thân không nhõng nhẽo chút nào, nhưng trước mặt Lăng Thần, y lại rất muốn nhõng nhẽo với nam nhân này, nhìn đôi mắt ôn nhu của hắn nhìn mình, hưởng thụ sủng nịnh chỉ mình mới có, trong lòng liền thỏa mãn một trận.
Cho nên ở trước mặt Lăng Thần, y nhõng nhẽo giống giống như một con búp bê sứ dễ vỡ vậy, cũng chính vì Lăng Thần sủng nịnh yêu thương y như thế, mới có thể khiến tính cách của y càng ngày càng nhõng nhẽo, tận đến có một ngày Hạ Thanh cũng không nhìn nổi, con trai của mình chẳng lẽ y không tự làm được sao? Nhưng yêu thương của Lăng Thần luôn đi kèm hành động, đem Hạ Thiên Tịch cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa.
Hạ Thanh nhìn không nổi vì thế phê bình Lăng Thần rất nhiều lần, Lăng Thần cũng chỉ có lệ ngoài miệng, trên thực tế nên sủng nịnh như nào vẫn sủng nịnh như vậy, mặc quần áo cho y, ăn cơm còn đút cho y, vốn dĩ Hạ Thanh cảm thấy con trai mình cũng không nhõng nhẽo như vậy, chính là vì được Lăng Thần hầu hạ giống như lão tổ tông nên Hạ Thiên Tịch mới thế, anh rất có điểm hận sắt không thành thép!
Nhưng mà, Lăng Thần yêu nên sủng nịnh người hắn yêu như vậy.
Dù sao, Hạ Thiên Tịch là người của hắn, là người cả đời chung sống cùng hắn, hắn muốn sủng ái yêu chiều y như vậy, ai thích thì nhìn, ai không thích thì đừng nhìn, cũng không phải ngại ánh mắt của ai.
Mà Lăng Thần vì sao phải sủng nịnh Hạ Thiên Tịch như vậy, cũng là có nguyên nhân.
Hắn nghĩ, hắn có thể sủng nịnh Hạ Thiên Tịch như vậy, để y tạo thành thói quen được mình sủng nịnh, về sau chắc chắn y sẽ không rời khỏi mình được! Cho dù có một ngày y rời khỏi mình, nhưng cũng không có ai có thể giống mình chiều chuộng y như vậy, y cuối cùng chắc chắn sẽ trở lại bên cạnh mình.
Ai cũng không biết, Lăng Thần tâm cơ lại sâu như vậy, khi hắn và Hạ Thiên Tịch vừa mới ở bên nhau, hắn liền trải sẵn mọi thứ trên đường đi của hai người thật tốt.
Lăng Thần uống một ngụm cháo, cúi đầu hôn lên miệng Hạ Thiên Tịch, đem cháo trong miệng mình truyền sang miệng Hạ Thiên Tịch, hắn cứ như vậy một ngụm một ngụm đem cháo đút vào miệng Hạ Thiên Tịch.
..........