Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đi tới nhà ăn, đồ ăn bên trong quả thực đắt đến thái quá, lượng ăn một người cơm tập thể là 5 điểm tích phân, một chút món xào, một món ăn chay liền năm điểm tích phân, một món ăn mặn liền mười điểm tích phân, một chén cơm còn muốn 2 điểm tích phân, hoa quả, sữa bò, bên trên đều có niêm yết giá điểm tích phân, nhìn giá cả niêm yết bên trên, cái trán Hạ Thiên Tịch lập tức treo đầy hắc tuyến.
Trách không được tiến vào trường Quân đội số 1, bọn họ đầu tiên phải làm quen chính là điểm tích phân, xem ra muốn sống sót bình thường ở trường quân đội số 1, không có điểm tích phân thật là một bước khó đi!
Lăng Tần sẽ không để Hạ Thiên tịch ăn đồ ăn từ cái nồi to kia xào ra, cho dù biết điểm tích phân quan trọng, hắn vẫn không nỡ để bảo bối của mình chịu ủy khuất.
Chọn hai món ăn mặn, một món ăn chay, ba chén cơm, một chén canh trứng gà, lập tức tiêu hết 36 điểm tích phân.
Trong thẻ của mỗi người bọn họ có 100 điểm tích phân, lập tức tiêu đi một phần ba, Hạ Thiên Tịch nói không đau thịt là giả.
Nhưng nhìn cái nồi to quấy đồ ăn kia, y thực là không muốn ăn, bắt y đi ăn thức ăn nấu trong nồi to, y tình nguyện gặm linh quả trong không gian của mình còn hơn.
Có lẽ lập tức tiêu đi nhiều điểm tích phân như vậy, Hạ Thiên Tịch có điểm thịt đau, cũng biết đồ ăn trân quý, cũng không kén chọn quá mức, ăn một chén cơm cùng một ít thịt, uống nửa chén canh, dư lại đều để Lăng Thần ăn.
Đối với việc không quá kén chọn khi ăn cơm lúc này của Hạ Thiên Tịch, Lăng Thần thực vừa lòng.
Kỳ thực, bảo bối nhà hắn vẫn rất dễ nuôi có phải không!
Ăn xong cơm, cách thời gian tụ tập ở đại lễ đường còn hai giờ đồng hồ, hai người đi bộ trên đường nhỏ, hiện tại trong sân trường đã có thể thấy được một ít học sinh, phải nói trên cơ bản đều là tân sinh, nhìn sân trường mới tinh đầy tò mò thảo luận.
Đối với trường Quân đội số 1, phàm là học sinh có thể tiến vào, trong lòng bọn họ có kích động, phàm là học sinh không vào được, trong lòng bọn họ đều có khát khao đối với trường quân đội số 1.
Ăn xong cơm, Flina dưới ánh mắt như dao nhỏ của Lăng Thần xám xịt chạy trốn, làm bóng đèn giữa hai người, nàng thực sự không có cái dũng khí ấy, lại nói hai người ở trước mặt nàng không e dè khoe ân ái, cũng thực sự kích thích tâm mộng mơ của thiếu nữ trong lòng nàng nha!
"Còn có một chút thời gian, chúng ta về ký túc xá nghỉ ngơi hay làm gì?" Hạ Thiên Tịch bị ánh mặt trời chiếu có chút lười biếng, mặt mày mang ý cười, khóe môi phong lưu, thần sắc lười biếng thoạt nhìn rất nhàn nhã, có điểm thích ý.
Lăng Thần vừa thấy thần sắc y lập tức quan tâm hỏi: "Mệt à?"
Ngày hôm qua bọn họ không trở lại ký túc xá, cả đêm cuối cùng trước khai giảng, cái ký túc xá đơn giản này Lăng Thần cũng không muốn ủy khuất bảo bối của mình, cho nên liền thuê phòng bên ngoài, sau đó hai người tự nhiên là một đêm phong lưu triền miên.
Sáng sớm hôm nay vì đuổi kịp thời gian khai giảng, bọn họ đi rất sớm, nhìn đôi vành mắt Hạ Thiên Tịch, tuy rằng không quầng thâm, nhưng Lăng Thần vẫn có chút đau lòng.
Tức phụ của mình, ngày hôm qua đặc biệt mệt nhọc một đêm, hôm nay lại chạy nhiều như vậy, không được nghỉ ngơi tốt, hắn chắc chắn bị đau lòng.
"Có chút."Hạ Thiên Tịch lười biếng nheo lại đôi mắt đánh cái ngáp, nghiêng đầu cọ cọ bả vai Lăng Thần, một chút cũng không e ngại hai người đang ở trong sân trường, càng không kiêng dè giờ phút này có bao nhiêu người hoặc là bao nhiêu ánh mắt đang nhìn hai người.
Dù sao, đường là chính mình đi.
Đường của mình mình đi mặc kệ người khác nói gì, y cũng không e ngại ánh mắt của ai, ngươi thích hay không thích xem cũng không liên quan tới chuyện của y.
Nơi xa có fan não tàn của hai người, tránh ở cách đó không xa nhìn một màn này, đem hình ảnh thân mật không hề e ngại của hai người chụp ảnh lại, Hạ Thiên Tịch đầu lệch qua trên vai Lăng Thần, nheo lại đôi mắt phơi nắng, một bộ lười biếng giống như con mèo nhỏ, mặt y mang theo tiếu ý, khóe môi phong lưu, tự thân mang theo hương vị yêu nghiệt, làm người nhìn thấy một màn này quả thực quá đã mắt.
Ta là nữ vương: "Trắng trợn khoe ân ái rất tốt sao? Nếu ai lại truyền nam thần không hợp, chia tay...lão nương lột áo choàng (nickname) của ngươi, băm chim nhỏ của ngươi!
Fan não tàn: Lăng Thiếu thật ôn nhu nha! Ta đã thấy Lăng thiếu một lần, hắn đều là lạnh lùng khiến người khác không rét mà run, quả thực tình yêu đều vĩ đại, băng sơn đều có thể hòa tan.
....
Đối với ảnh chụp của hai người, lập tức liền nhấc lên một trận thảo luận kịch liệt trên mạng, có hắc phấn (anti fan) cũng có bạch phấn, nhưng trên cơ bản hắc phấn đã không còn, vì mỗi khi hắc phấn xuất hiện, liền sẽ khiến cho bạch phấn tập thể công kích. Các ngươi không cần không tin lực lượng của fan não tàn, fan não tàn phẫn nộ lên là phi thường đáng sợ.
Có điều hai người cũng không biết, Hạ Thiên Tịch không thích lên mạng, Lăng Thần lại càng không đi chú ý tới, nhưng ở Liên bang người ủng hộ hai người cũng vẫn như cũ không giảm bớt, cho dù hai người rất ít lộ diện, những ngẫu nhiên có người đăng ảnh của hai người lên mạng lập tức có thể kéo cho hai người không ít fans.
So độ rực rỡ của hai người trên mạng, Lancet liền không bằng.
Là ba vị thái tử của thứ nguyên tinh tế, fans của ba người vốn dĩ liền không ít, nhưng người đính hôn cùng Lancet là một nữ nhân.
Nữ nhân chính là sinh vật kỳ quái như vậy, nếu là hai nam nhân yêu nhau, các nàng sẽ chúc phúc. Lancet là vương tử điện hạ, là nam thần trong cảm nhận của các nàng, nhưng sau khi hắn cùng một nữ nhân đính hôn, các nàng liền ghen ghét nhiều hơn là chúc phúc, cho nên trên mạng số lượng hắc phấn của Lancet tương đối nhiều.
Tự nhiên không biết hết thảy phát sinh trên mạng, ánh mắt Lăng Thần ôn nhu nhìn Hạ Thiên Tịch, đôi mắt bình thường là đao nhỏ -200 độ, hiện giờ đều đã nhu hóa thành nước, ngay cả giọng nói cũng mang theo một cỗ ôn nhu: "Chúng ta trước đi đổi ký túc xá, một lát nữa ngươi nghỉ ngơi để ta thu thập."
Tòa ký túc xá D, Lăng Thần ở một đêm cũng đã đủ lắm rồi, hắn quả thực cảm thấy quá ủy khuất bảo bối của hắn.
"Ừ"Hạ Thiên Tịch bị Lăng Thần nắm tay lười biếng gật đầu: "Chúng ta đổi ký túc xá nào mới được đây?"
Lăng Thần suy nghĩ một chút, kỳ thực không cần nghĩ, tổng điểm tích phân trong thẻ của cả hai bọn họ cũng chỉ có 200 điểm, muốn đổi lấy ký túc xá tình lữ là không thể.
"Vậy lựa chọn ký túc xá A phòng đơn đi." Lăng Thần lập tức nói.
Tòa A ký túc thiết trí bố cục là hoàn thiện nhất ở trường Quân đội số 1, chẳng qua phòng đơn so với phòng tình lữ nhỏ hơn nhiều, nhưng so với ký túc xá D cũng là như thiên đường đối đãi.
Hạ Thiên Tịch gật gật đầu.
Dù sao hai người chắc chắn sẽ không suy xét khu C và khu B, khu A so với khu D chỉ nhìn từ kiến trúc bên ngoài đã không giống, nếu đem nhà tranh cùng cung điện đặt cạnh nhau, ngươi là có thể nhận ra sự khác biệt của hai khu này.
"Hai người các ngươi là?"
Hai người đứng ở trước khu ký túc A nhìn tòa kiến trúc này, khóe miệng Hạ Thiên Tịch hung hăng run rẩy, chỉ là nhìn kiến trúc xa hoa tráng lệ như vậy, chỉ sợ cũng có không ít người muốn vào ở nơi này, nhưng điểm tích phân của bọn họ lại ít đến đáng thương, cho nên sẽ không có ít người vì điểm tích phân mà nỗ lực, liều mạng, đây là phong cách giáo dục của trường Quân đội số 1, tuy có điểm tàn khốc, nhưng người có thể kiên trì đến cuối cùng chắc chắn đều là người chiến thắng.
Một người trung niên từ bên trong tòa ký túc A đi ra, nhìn hai người dò hỏi.
"Chúng ta tới đổi lấy tư cách ở tại khu ký túc A." Lăng Thần nói với người trung niên.
"Được, các ngươi đi theo ta." Người trung niên dẫn hai người vào phòng, sau đó hỏi: "Các ngươi lấy phòng đơn hay là phòng tình lữ?"
Nhìn hai người, hẳn là tình lữ.
"Phòng đơn." Lăng Thần nói, Hạ Thiên Tịch đem thẻ của mình lấy ra giao cho Lăng Thần, lúc ăn cơm là dùng điểm trong thẻ của Lăng Thần, hiện tại điểm tích phân trong thẻ của hắn đã không đủ để trả chi phí phòng.
Còn về việc hai người vừa khai giảng đã đem điểm tích phân sắp xài hết? Hai người đều không lo lắng, bọn họ có biện pháp để kiếm là được.
Người trung niên nhìn thẻ trước mặt là thẻ mới, liền biết hai người này là tân sinh, không khỏi cảm thán một câu trong lòng, lại gặp được loại tân sinh vô tri này.
Mỗi một năm trường Quân đội số 1 vừa khai giảng, liền có không ít tân sinh như vậy, vì ở trong phòng ký túc xá tốt, tiêu hết điểm tích phân của mình, cuối cùng hoặc là bị thôi học, hoặc là ở trong ký túc xá D. Có điều đối với hai người, người trung niên cũng không có khuyên can, dù sao đám học sinh này không chịu một lần giáo huấn bọn họ sẽ không nhớ được.
"Tên hai người."
"Lăng Thần, Hạ Thiên Tịch."
Người trung niên cầm thẻ tích phân chạm nhẹ một cái với thẻ tích phân của mình, điểm tích phân trong thẻ của Hạ Thiên Tịch đã bị chuyển tới thẻ của người trung niên, nhìn tấm thẻ của mình hiện ra con số 0, tâm Hạ Thiên Tịch hung hăng thịt đau một chút.
Mới khai giảng y liền đem điểm tích phân tiêu hết, có phải có chút tiềm chất phá của hay không?
"Được rồi, đây là chìa khóa cùng số phòng của các ngươi, tính từ hôm nay, một tháng sau các ngươi muốn tự động tới trả phí hay là lựa chọn rời khỏi ký túc xá, đều phải tới chỗ ta xử lý thủ tục, nếu một tháng sau các ngươi không tới trả phí, hoặc là xử lý trả phòng, như vậy ta sẽ khởi động công năng cưỡng chế, các ngươi sẽ không vào được phòng ký túc nữa."
Hai người gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
"Vậy hiện tại các ngươi liền có thể đi vào ở."
"Cảm ơn."
Hạ Thiên Tịch nói với nam nhân trung niên, nắm tay Lăng Thần cầm theo chìa khóa đi tới phòng ký túc của hai người nhìn xem.
Tuy nói là ký túc xá đơn, nhưng phòng cũng không nhỏ, hơn nữa trong phòng còn có gian tắm rửa riêng, phòng bếp nhỏ, ban công, có đồ đạc đầy đủ, hơn nữa giường so với giường hai tầng khu D còn lớn hơn, tuy kém giường đôi, nhưng một người ngủ cũng dư dả, tuy y và Lăng Thần cùng nhau ngủ tương đối chật một chút, nhưng không sao, y thích oa trong lòng ngực Lăng Thần, hai người ôm nhau ngủ vốn dĩ cũng không cần không gian quá lớn.
Đối với phòng ký túc xá đơn nho nhỏ này, Lăng Thần phi thường vừa lòng, Hạ Thiên Tịch cũng phi thường vừa lòng, vì thế hai người không nói hai lời lập tức đem đồ vật dọn tới nơi này.
Chờ bọn họ trở về dọn đồ mới phát hiện, trong ký túc D, Hạ Thiên kia cũng đã dọn đi, Dạ Đồng cũng đã dọn đi, Vũ Trạch cùng người khác kết hợp dọn đến ký túc C, lập tức trong phòng liền không còn ai.
..........