Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lăng Thần ở trong phòng ký túc này tổng cộng hơn một tiếng, trong hơn một tiếng này đã xảy ra chuyện gì không có ai biết, nhưng ngày hôm sau nữ sinh này liền phát điên, sau đó rất nhanh thôi học tại trường Quân đội số 1.
Nhưng mà Lăng Thần không ngờ tới, trước khi nữ sinh này nổi điên, nàng cư nhiên còn để lại một chiêu, đây là một việc khiến hắn phi thường hối hận không kịp.
Lăng Thần phá cửa mà ra, từ nơi này rời đi hắn vốn muốn tới siêu thị tiếp tục mua đồ, nhưng lại nghĩ tới, chỉ sợ Hạ Thiên Tịch ở trong ký túc xá cảm thấy phải đợi lâu, Lăng Thần liền về ký túc xá trước nhìn xem, đợi lát nữa lại đi ra ngoài là được.
Lăng Thần mở cửa, trong không khí phiêu tán mùi máu khiến tim hắn lập tức đập nhanh hơn, mắt phượng hẹp dài mang theo nguy hiểm, chân bước nhanh chóng đi vào.
Trên mặt đất, Hạ Thiên Tịch nằm trên thảm trải mềm mại hôn mê, khuôn mặt tinh xảo không còn trắng như bình thường, cánh môi tái nhợt không chút huyết sắc, tóc trên trán bị mồ hôi tẩm ướt dính vào gương mặt, tiểu Bình Quả cuộn lại nằm bên cạnh y, tứ chi huyết nhục mơ hồ một mảnh, đôi mắt hổ đáng thương hề hề nhìn Hạ Thiên Tịch lo lắng gọi: "Mẫu thân, mẫu thân..."
Vì vừa rồi cưỡng chế thăng cấp, nó đã có thể mở miệng nói chuyện, khi nó ngửi được khí vị của Lăng Thần, lập tức kêu lên chi chi lo lắng.
Lăng Thần bước nhanh lên phía trước, sắc mặt hoàn toàn trở nên âm trầm, mắt phượng màu bạc lo lắng nhìn Hạ Thiên Tịch, lập tức cúi xuống bế người từ trên mặt đất lên.
Hạ Thiên Tịch ướt sũng cả người, hoàn toàn bị mồ hôi lạnh tẩm ướt, hiện tại thân thể y cực độ suy yếu, mồ hôi lạnh càng chảy lợi hại.
"Bảo bối." Lăng Thần đem người ôm vào trong ngực, mắt phượng màu bạc mang theo lo lắng sâu đậm, ngay cả giọng nói cũng không tự chủ nghẹn lại.
"Bảo bối, bảo bối..." Lăng Thần lo lắng gọi, tim treo lên cổ họng, quả thực lo lắng không thôi, hắn không biết trong hai giờ hắn rời đi này đã xảy ra chuyện gì? Như thế nào người đang tốt lại hôn mê?
Một trận bạch quang thoáng hiện, thân ảnh nho nhỏ của tiểu Cửu xuất hiện, oán giận một câu: "Ngươi sao bây giờ mới về?" Sau đó nhìn Hạ Thiên Tịch trong ngực hắn lập tức nói: "Ma pháp trong cơ thể y tiêu hao hết, thân thể lúc này cực kỳ suy yếu, cần phải dùng một ít đan dược khôi phục ma lực, nếu không cũng chỉ có thể chờ y tự khôi phục lại."
Quá trình tự khôi phục phi thường chậm chạp, mà ma pháp tiêu hao hết cũng là một việc phi thường nguy hiểm, may mà Hạ Thiên Tịch không phải ma pháp sư trên đại lục nhân loại, thân thể y cũng không giống với sự suy yếu ma pháp của ma pháp sư trên đại lục ma pháp sư, cho nên có thể tự động hồi phục, chẳng qua không dùng 10 ngày nửa tháng y cũng không tỉnh được.
"Đan dược?" Lăng Thần sửng sốt một chút, vòng tay không gian của Hạ Thiên Tịch có đan dược, chẳng qua vòng tay của y cũng chỉ có thể một mình y mở ra lấy đồ vật mà thôi, người khác không mở ra được.
Nhưng mà, Lăng Thần lập tức lấy ra đan dược trong nhẫn không gian của mình, đây vẫn là bảo bối cho hắn, vì sợ hắn có việc gì khi hai người tách ra, hắn nếu bị thương hoặc làm sao, có thể tự dùng đan dược của mình chữa thương. Lúc ấy Lăng Thần còn cảm thấy đây là làm việc thừa, chẳng qua hiện tại Lăng Thần lại cảm thấy vô cùng may mắn.
Lăng Thần đem đan dược Hạ Thiên Tịch cho mình nhẹ nhàng mở ra cánh môi của Hạ Thiên Tịch, đem đan dược cho vào trong miệng y, đan dược vào miệng là tan lập tức liền hóa thành một dòng nước ấm chảy vào thân thể Hạ Thiên Tịch, sinh cơ bừng bừng nhanh chóng khôi phục ma lực cạn kiệt trong cơ thể y.
Lăng Thần khẩn trương ôm y, trong đôi mắt tràn ngập thần sắc lo lắng, chỉ chốc lát sau khi ăn đan dược, sắc mặt tái nhợt của Hạ Thiên Tịch tốt lên rất nhiều, huyết sắc tăng trở lại, lông mi dài run run vài cái, đôi mắt hẹp dài chậm rãi mở ra.
Đôi mắt hẹp dài đào hoa của Hạ Thiên Tịch thật xinh đẹp, đều nói đào hoa đa tình, nhưng Lăng Thần một chút cũng không cảm thấy vậy, hiện tại hắn càng phi thường may mắn, đôi mắt này hiện tại đang chỉ nhìn chăm chú vào một người là hắn.
Mỗi khi, Hạ Thiên Tịch dùng đôi mắt phong lưu như vậy nhìn chăm chú vào hắn, tim hắn sẽ đập nhanh lợi hại, máu cơ thể tựa hồ đều sôi trào, khi đó chỉ nghĩ, đem người có đôi mắt xinh đẹp này hung hăng ủng vào trong ngực, ôm chặt y, cả đời không rời không bỏ.
Hiện giờ, đôi mắt Hạ Thiên Tịch chậm rãi mở mắt, một đôi mắt hẹp dài đào hoa giống như hoa đào nở rộ, mang theo mị hoặc quyến rũ, ánh mắt trong trẻo của y mang theo hơi nước, một tầng thủy vựng nhàn nhạt, thoạt nhìn thực chọc người trìu mến.
Lăng Thần nhìn một màn này, tâm không tự giác buộc chặt, cánh tay gắt gao ôm người trong lòng ngực khàn khàn nói: "Bảo bối..."+
Không ai biết, vừa rồi nhìn thấy Hạ Thiên Tịch cả người vô lực nằm trên mặt đất, trong lòng hắn sợ hãi cỡ nào. Một khắc kia, hắn thật sự sợ hãi, hắn quả thực vô pháp tưởng tượng, có một ngày Hạ Thiên Tịch sẽ rời khỏi hắn.
Nếu thật sự có một ngày như vậy, hắn nhất định sẽ nổi điên.
Hạ Thiên Tịch đầu trong lúc nhất thời còn có điểm choáng váng, y chớp chớp đôi mắt đáng yêu nhìn nam nhân tuấn mỹ trước mặt vẻ mặt nhìn mình tràn đầy lo lắng, trong đôi mắt phượng thậm chí còn có sợ hãi, tim Hạ Thiên Tịch không tự chủ co chặt một chút, tay chậm rãi vươn tới nhẹ nhàng vỗ về sườn mặt Lăng Thần, cảm thụ được đường cong khuôn mặt mềm mại của hắn, thanh âm cũng nghẹn ngào: "Đừng lo lắng, ta không có việc gì."
Giờ phút này, cảm nhận được độ ấm trên tay, bên tai nghe được tiếng nói nghẹn ngào của y, hai mắt Lăng Thần đột nhiên đỏ.
Vừa rồi, hắn đúng là thiếu chút nữa phát điên.
Lăng Thần há miệng thở dốc nhìn Hạ Thiên Tịch trong lòng ngực, không nói ra được lời nào, đôi cánh tay chỉ càng thêm dùng sức ôm chặt người trong ngực, đầu chôn thật sâu ở hõm vai y.
Hạ Thiên Tịch vô lực gợi lên khóe môi cười cười, trong lòng có dòng nước ấm chảy qua, có thể vào lúc y mở mắt nhìn thấy có một người lo lắng cho mình như vậy, trong lòng y tràn đầy hạnh phúc ngọt ngào nói không nên lời.
Nằm trong lòng ngực Lăng Thần một hồi lâu, tận đến khi dược hiệu phát huy, ma lực trong cơ thể y lần nữa tràn đầy thân thể, sắc mặt tái nhợt cũng trở nên hồng hào một chút, thân thể cũng đã không còn cảm giác vô lực như lúc trước, Hạ Thiên Tịch mới cảm giác bản thân lần nữa được sống lại.
Ma pháp tiêu hao cư nhiên sẽ mang tới nguy hiểm lớn như vậy cho cơ thể? Xem ra y phải nhanh chóng tu luyện ma pháp, y không muốn trải qua một lần nữa nguy hiểm sau khi tiêu hao ma pháp.
Lăng Thần vẫn vùi đầu vào hõm vai y không chịu ngẩng lên, ngón tay Hạ Thiên Tịch cắm vào mái tóc bạc của Lăng Thần, trượt theo mái tóc dài của hắn, gọi hai câu: "Lăng Thần, ta không có việc gì, thật sự không có việc gì...."
"....."
Nửa ngày, một mảnh yên tĩnh.
Hạ Thiên Tịch hắc tuyến đầm đìa trên trán, y có thể cảm nhận được độ ấm hơi thở từ chóp mũi Lăng Thần truyền đến vai mình, chẳng lẽ vừa rồi mình thực sự dọa đến hắn? Hạ Thiên Tịch chớp chớp mắt có điểm vô ngữ, lá gan Lăng Thần hẳn là không nhỏ đến vậy đi?
"Lăng Thần?"
"......"
Hạ Thiên Tịch run rẩy khóe miệng, lá gan Lăng Thần từ lúc nào trở nên nhỏ như vậy? Quả thực không khoa học!!!
Hạ Thiên Tịch đang khiếp sợ cũng không đi suy nghĩ hết, y và người khác có gì bất đồng? Nếu là một người xa lạ chết trước mặt Lăng Thần, đừng nói hắn sẽ sợ hãi, chỉ sợ ngay cả mí mắt hắn cũng không chớp một cái, nhưng người trong ngực là bảo bối của hắn, là người yêu hắn tâm tâm niệm niệm, khi nhìn thấy sắc mặt người yêu tái nhợt, vô lực ngã trên mặt đất, có ai có thể không sợ hãi?
Chẳng qua, Hạ Thiên Tịch cũng chưa trải qua sự việc như này, cho nên trong lúc nhất thời y còn chưa thể lý giải được cảm tình của Lăng Thần.
"Được rồi, ta thật sự không có việc gì, ngươi chẳng lẽ còn làm nũng với ta nữa sao?" Hạ Thiên Tịch gợi lên khóe môi cười cười, ngón tay vuốt tóc Lăng Thần an ủi.
Lăng Thần lập tức ngẩng lên từ hõm vai Hạ Thiên Tịch, đôi mắt phượng màu bạc thần sắc lạnh lùng, ánh mắt thực lạnh, thậm chí mang theo nồng đậm xâm lược, bình tĩnh nhìn chằm chằm Hạ Thiên Tịch.
Hạ Thiên Tịch không tự giác rụt rụt đầu, vì răng y hiện tại cảm thấy ánh mắt Lăng Thần nguy hiểm như vậy?
"Sao lại thế này?" Lăng Thần gợi lên khóe môi, một mạt ý cười tà khí thực đáng sợ, mắt phượng nheo lại nguy hiểm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt Hạ Thiên Tịch: "Chẳng lẽ bảo bối không nên giải thích với ta một chút sao?"
"Ách..." con ngươi Hạ Thiên Tịch xoay tròn chuyển động, nhìn hết thảy bài trí trong phòng, chỉ là không nhìn mặt Lăng Thần.
Ai bảo hiện tại Lăng Thần cho y một loại cảm giác quá mức nguy hiểm chứ?
Y thậm chí có một loại cảm giác, Lăng Thần sẽ đem y ăn tươi nuốt sống.
"Bảo bối..." ngón tay Lăng Thần nhẹ nhàng vỗ về gương mặt Hạ Thiên Tịch rồi chậm rãi trượt xuống cái cằm thon nhỏ của y, ngón tay hơi dùng sức nâng cằm Hạ Thiên Tịch lên, để cho tầm mắt hai người đối diện, để ánh mắt y không trốn tránh được nữa, giọng nói của Lăng Thần lập tức tràn ngập nguy hiểm.
"....Ta nghĩ, ngươi có phải tương đối thích dùng hành động để giải thích hay không?"
"Cái, cái gì hành động?" Hạ Thiên Tịch khẩn trương, lập tức nói lắp.
Kỳ quái, trước kia y rõ ràng chưa từng sợ hãi Lăng Thần, vì sao lúc này tâm chính là sợ hãi chứ? Chẳng qua loại sợ hãi này còn không phải loại sợ hãi như vậy, chỉ là cảm thấy có lẽ mình...có lẽ ngày mai hoặc ngày kia không thể xuống giường đi?
Lăng Thần chậm rãi gợi lên khóe môi, đôi môi mỏng câu ra một mạt tà khí nghiêm nghị, ngón tay hắn buông khỏi cằm Hạ Thiên Tịch, từ cái cằm duyên dáng của y chậm rãi trượt xuống cái cổ duyên dáng...
Ngón tay y hơi lạnh, du tẩu trên da thịt Hạ Thiên Tịch, mang theo thân thể Hạ Thiên Tịch run rẩy từng trận.
Lăng Thần nheo lại mắt phượng, ánh mắt gắt gao trói lại khuôn mặt Hạ Thiên Tịch, rất là vừa lòng phản ứng lúc này của y.
Ngón tay Lăng Thần lướt qua cổ Hạ Thiên Tịch đi vào cổ áo chỗ cúc áo đầu tiên, cúc áo màu vàng đồng cảm giác lạnh lẽo, ngón tay Lăng Thần hơi dùng sức một cái, cúc áo cùng áo nháy mắt tách ra...
"A...tiểu Bình Quả đâu? Tiểu Bình Quả đâu? Ta sao có thể quên mất tiểu Bình Quả như vậy?"
Không khí tràn ngập tình ý lập tức bị phá hư không còn một mảnh.
Hạ Thiên Tịch như động kinh đột nhiên dùng tay đẩy Lăng Thần ở trước mặt ra, nhảy lên, nhìn tiểu Bình Quả trên mặt đất lập tức đau long tiến tới.
Lăng Thần nằm ở trên giường một tay che đi hai mắt của mình, nghe tiếng hò hò hét hét của Hạ Thiên Tịch bên tai, môi mỏng nhếch một cái, bảo bối có tinh lực như vậy, vậy là đủ rồi!
..........