Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai người vừa mới đi vào đại sảnh, liền nghe được giọng nói ồn ào của nữ nhân này.
"Ai u, ta không muốn sống, như này làm ta phải sống thế nào đây? Bọn họ cư nhiên bắt nạt một nữ nhân như ta, bọn họ có còn là nam nhân nữa hay không...."
Hai người nhìn nhau, lập tức bước nhanh đi vào đại sảnh.
Trong đại sảnh, không chỉ có nữ nhân cực phẩm đang ngồi dưới đất la lối khóc lóc kia, mà còn có thể một nam nhân diện mạo khá đáng khinh đứng ở bên người nữ nhân kia, mà Lăng Nghị thì vẻ mặt đau đầu giật khóe miệng, Lăng Thần thì vẫn mặt vô biểu tình lạnh lùng nhìn một màn này.
Hiện giờ, hai người vừa thấy Hạ Thiên Tịch và Lạc Ngôn trở lại, lập tức tiến tới đón tiếp, căn bản không đem nữ nhân và nam nhân này đặt ở trong mắt.
Lăng Nghị: "Ngươi sao lại tự mình chạy ra ngoài? Còn tự mình xách đồ nặng như vậy, vạn nhất bị mệt thì phải làm sao?"
Tuy tính cách Lăng Nghị hơi vô lại, nhưng tuyệt đối là một con trung khuyển, yêu thương lão bà đó là cần thiết mà.
Hắn tuy là trách cứ, nhưng quan tâm nồng đậm trong giọng nói kia chỉ cần là người tuyệt đối có thể nghe ra.
Lăng Thần: "Sao không gọi ta đi cùng? Tay có mỏi không? Ta nghe nói ngươi vừa tát nữ nhân kia hai cái, tay có đau không? Ngươi không bị thương chứ?""
Một lớn một nhỏ, tuyệt đối có thể tức chết người.
Cho dù là bị thương, y đánh người có thể bị thương cái nỗi gì?
Cho nên tính cách yêu thương lão bà này của Lăng Thần, tuyệt đối là di truyền từ Lăng nguyên soái.
"Ta không có việc gì." Hạ Thiên Tịch giật giật khóe miệng trả lời.Nhưng Lăng Thần và Lăng Nghị căn bản là không tin, bọn họ cố ý dùng ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá hai người một lần, nhìn hai người toàn thân không có bị thương gì, mới xem như yên tâm.
Còn hai người đang kiếm chuyện ở đại sảnh kia, đã bị hai người quên đi rồi.
"Lăng...... Lăng nguyên soái, ngươi sao lại có thể như vậy? Bị thương rõ ràng là vợ của ta, chẳng lẽ ngươi không nên cho ta một lời giải thích sao?" Nam nhân diện mạo đặc biệt đáng khinh nhìn thấy một màn này, cả người tức đến nổ cả phổi.
Lăng nguyên soái này là cố ý đi!
Đúng không đúng không!
"Giải thích cái gì với ngươi?"" Lăng Nghị tự mình đón tức phụ vào nhà, ánh mắt đặc biệt khinh thường vô lại liếc qua nữ nhân ngồi dưới đất và nam nhân kia, phi thường vô lại nói: ""Tạp Đặc nghị viên, ngươi nhìn xem tức phụ của ta và tức phụ của ngươi, với cái tỉ lệ dáng người này của bọn họ, ngươi cảm thấy tức phụ của ngươi sẽ bị hại sao?""
Ách...
Có loại so sánh vô sỉ như vậy sao?
Nếu so sánh dáng người của hai người, thì đúng là người như Lạc Ngôn tuyệt đối không thể bì nổi được với nhân vật cấp bậc quan trọng như vị Tạp Đặc phu nhân kia.
Có vẻ một câu nghẹn hai người còn chưa đủ, ngay sau đó Lăng Nghị càng thêm vô lại nói: "Tạp Đặc nghị viên, ngươi nhìn xem tức phụ và con dâu của ta, với cái thân thể nhỏ gầy này của họ, xảy ra xung đột với Tạp Đặc phu nhân, ngươi cảm thấy tức phụ và con dâu của ta có thể đánh thắng được Tạp Đặc phu nhân sao?"
Đúng vậy, hai người cộng chung lại với nhau trọng lượng cũng không nặng bằng vị Tạp Đặc phu nhân này nha!
Hạ Thiên Tịch quả thực hết chỗ nói rồi, cái câu nói này của Lăng nguyên soái, nghe thế nào cũng thấy vô lại!
Vị Tạp Đặc nghị viên này tựa hồ cũng không nghĩ tới Lăng Nghị cư nhiên sẽ so sánh hai bên như vậy, trong lúc nhất thời bị nghẹn đến mặt đỏ tai hồng, một câu cũng không nói ra được.
"Nhưng mà...đúng là y đánh ta."" Tạp Đặc phu nhân cũng bị nghẹn nửa ngày tìm không ra lời nào phản bác, nhưng sắc mặt bà ta lập tức nhìn tới Hạ Thiên Tịch, nghĩ tới dấu bàn tay còn nóng rát đau đớn trên mặt, Tạp Đặc phu nhân tức nước vỡ bờ nước mắt lưng tròng dùng ngón tay chỉ vào mặt mình nói: ""Trên mặt ta còn dấu bàn tay của y, ngươi xem ngươi xem....""
Tạp Đặc phu nhân lập tức ngửa mặt duỗi cổ để mọi người nhìn dấu bàn tay trên mặt bà ta.
""Ai biết được đây có phải là ngươi tự đánh mình để cố ý vu hãm tức phụ của ta hay không?""
Lăng nguyên soái chớp chớp mắt nói quả thực là không thể vô lại hơn nữa.Mọi người: "......"Lăng nguyên soái, ngài còn có thể càng thêm vô sỉ một chút nữa hay không."Ngươi...... Các ngươi......" Tạp đặc phu nhân sau một lúc lâu không biết nói gì, đặt mông ngồi trên mặt đất, hung tợn trừng mắt nhìn mấy người bọn họ: ""Nếu các ngươi không nói lý, như vậy cũng đừng trách ta vô tình.""
Khi Tạp Đặc phu nhân nói như vậy, ánh mắt đặc biệt nhìn về phía Lăng Nghị, đôi mắt mang theo ủy khuất, đặc biệt u oán.
Hạ Thiên Tịch một phen ác hàn, đây tuyệt đối là hoa đào Lăng nguyên soái gây ra.
Chọc phải một đóa hoa đào nát như vậy, cũng coi như Lăng nguyên soái xui xẻo!
Hạ Thiên Tịch lợi dụng ngẩng đầu dùng ánh mắt nhìn Lăng Thần ý bảo: ngươi không có chọc phải hoa đào cực phẩm như vậy chứ!
Lăng Thần nhếch lên cánh môi mỏng tà khí, nam nhân của ngươi sao có thể chọc phải cực phẩm hoa đào như vậy!
Hạ Thiên Tịch: Vậy hiện tại làm sao bây giờ?
Lăng Thần: Không sao, chúng ta đứng xem diễn là được.
Lấy cái tính cách vô lại như cha hắn, người khác muốn chiếm lợi trên người cha hắn căn bản là việc không có khả năng.
Lạc Ngôn cũng đặc biệt đau đầu, không nghĩ tới đóa hoa đào này của Lăng Nghị nhiều năm như vậy rồi cư nhiên còn không biết xấu hổ.
Lăng Nghị xoa xoa lòng bàn tay của tức phụ ý bảo anh tạm thời đừng nóng nảy, khuôn mặt tươi cười vẫn cà lơ phất phơ như cũ nhìn Tạp Đặc và phu nhân của gã.
Gia cảnh Tạp Đặc này ngày trước cũng không có gì, hơn nữa cũng không phải một người xuất chúng gì, chính là từ khi bám được nữ nhân này, mượn thế lực từ nhà mẹ đẻ của bà ta mới bò lên được vị trí nghị viên như hiện tại, cho nên Tạp Đặc đặc biệt sợ lão bà.
Người khác thê quản nghiêm đó là hạnh phúc thê quản nghiêm, nhưng Tạp Đặc thì khác, gã là bi thôi thê quản nghiêm!
"Cút sang một bên, đồ phế vật vô dụng"" Tạp Đặc phu nhân căn bản không cho Tạp Đặc chút mặt mũi nào, trước mặt người ngoài liền trực tiếp mắng to Tạp Đặc là một phế vật vô dụng.
Khuôn mặt già của Tạp Đặc đỏ lên, nhưng vẫn sợ hãi rụt rè không dám nói câu phản bác nào, chỉ có thể thu nhỏ lại bản thân nỗ lực làm mình không tồn tại.
Nữ nhân hung tợn trừng mắt nhìn Lạc Ngôn, sau đó lại trừng mắt với Hạ Thiên Tịch, còn Lăng Nghị, đó chính là nam nhân bà ta nhìn trúng từ mấy chục năm trước, bà ta vẫn luôn cho rằng Lăng Nghị đối với mình không tốt là do Lạc Ngôn trộm nói xấu bà ta ở sau lưng.
Hãn! Người ta căn bản là khinh thường nói tới ngươi, vì cái lông gì phải nói xấu ngươi?
Cho nên nói, bốn chữ đầu người óc heo này cũng không phải không có nguyên nhân mà.
Tạp Đặc phu nhân hung tợn trừng mắt nhìn hai người một cái, lập tức nâng lên cánh tay mở ra quang não của mình gọi cho tộc trưởng gia tộc Helen, đừng thấy nữ nhân này ngu như vậy, nhưng bà ta chính là đứa con gái mà tộc trưởng Helen yêu thương nhất.
"Con gái bảo bối, làm sao vậy?"" Một nam nhân trung niên lập tức xuất hiện ở bên kia màn hình giả lập, vẻ mặt từ ái nhìn nữ nhân này, khi lão nói đồng thời hai mắt nhìn thấy dấu tay trên hai má của Tạp Đặc phu nhân, đôi mắt đột nhiên trở nên nguy hiểm: ""Con gái bảo bối, trên mặt con là chuyện gì xảy ra? Tiểu tử Tạp Đặc kia dám can đảm bắt nạt con?"
"Không...... Không phải ta......" Tạp Đặc phi thường sợ hãi lập tức từ phía sau Tạp Đặc phu nhân đứng ra, vẻ mặt sợ hãi thân thể run rẩy nói, thoạt nhìn gã đối với vị Helen tộc trưởng này rất là sợ hãi.
"Phụ thân, không phải cái đồ phế vật vô dụng Tạp Đặc này, là người ngoài."" Tạp Đặc phu nhân nói xong liền khóc, nhìn đặc biệt ủy khuất: ""Cha, ta bị người khác bắt nạt, người cần phải làm chủ cho con gái người, ô ô....""
"Là ai? Dám can đảm bắt nạt con gái của ta?"" Giọng nói Helen tộc trưởng lập tức đề cao vài phần, là một tộc trưởng uy áp bình thường đặc biệt khiến người run sợ, lúc này Tạp Đặc phu nhân lập tức điều chỉnh quang não trên cánh tay một chút, bốn người nhà Lăng Nghị lập tức xuất hiện trong tầm mắt Helen tộc trưởng.
"Lăng nguyên soái?" Helen tộc trưởng dừng một chút, tựa hồ còn không chưa phản ứng lại đây là chuyện như thế nào.
"Cha, chính là tên tiện nhân kia, bọn họ liên hợp bắt nạt ta." Tạp đặc phu nhân tựa hồ còn chưa cảm thấy lời nói của mình có cái gì không đúng, lập tức dùng ngón tay chỉ vào Lạc Ngôn và Hạ Thiên Tịch lớn tiếng mắng, cũng không thèm bận tâm là bản thân đang ở trong nhà của người khác một chút nào.
Những lời này của Tạp Đặc phu nhân chọc Lăng Nghị và Lăng Thần lập tức khó chịu nheo lại hai mắt, ở trong nhà bọn họ còn dám mắng bọn họ là tiện nhân, xem ra không cho nữ nhân này một chút giáo huấn, bà ta sẽ không biết sợ là gì!
Ngay cả Helen tộc trưởng cũng kinh ngạc một chút, trong lòng không khỏi mắng đứa con gái ngu xuẩn của mình một tiếng.
Tuy lão rất thương yêu đứa con gái tương đối ngu xuẩn này không phải là giả, nhưng lão cũng không nghĩ tới đứa con gái ngu xuẩn này cư nhiên sẽ ngu như vậy, ở trong nhà người ta liền dám trắng trợn táo bạo mắng chửi người ta, đây không phải là không có việc gì muốn tìm việc cho lão sao?
Lại nói, vốn là bọn họ chiếm ưu thế, bị nữ nhân ngu xuẩn này mắng một câu, bọn họ cũng không còn ưu thế.
Lăng nguyên soái là ai? Đó chính là một nguyên soái vô lại nhất Liên bang này đấy, đúng là không có người dám dễ dàng đắc tội đâu.
"Ha hả...... Lăng nguyên soái." Helen tộc trưởng thật giống như căn bản không nghe được đứa con gái ngu xuẩn của mình mắng chửi người, lập tức giơ lên khuôn mặt tươi cười chào hỏi Lăng Nghị, tùy cơ hỏi: "Có phải giữa tiểu nữ và Lăng nguyên soái phu nhân có cái gì hiểu lầm không?"
"Cha, đây sao có thể là hiểu lầm? Rõ ràng là tiện nhân kia đánh ta trước."
Rất dễ hiểu, Helen tộc trưởng cũng không muốn đối đầu với Lăng Nghị, lại bị đứa con gái ngu xuẩn ngày cắt ngang, lão cũng muốn chuyện lớn biến thành nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, nhưng lão không nghĩ tới, đứa con gái ngu xuẩn này của mình một chút cũng không muốn việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không.
Khi lão muốn hòa giải, nữ nhân này lại hung hăng đâm cho hắn một đao ở sau lưng.
Đây thật đúng là chuyên môn cắm đao!
Mặt Helen tộc trưởng lập tức liền đen.Sắc mặt Lăng Nghị cũng lập tức đen.
Tức phụ và con dâu của mình ở trước mặt mình lại phải chịu ủy khuất, bị người lặp đi lặp lại nhiều lần bắt nạt, nếu hắn không xuất đầu cho bọn họ, như vậy hắn chắc chắn không phải một người nam nhân.
..........