Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chờ tới khi Hạ Thiên Tịch tỉnh lại lần nữa, rất có một loại cảm giác không biết hôm nay là ngày tháng năm nào, càng có một loại xúc động muốn bóp chết Lăng Thần.
Tuy hai người tách ra ba năm, phương diện này bị nghẹn lâu nên có chút xúc động y cũng có thể lý giải, nhưng cũng không thể gây sức ép đem y lật qua lật lại đến mức như vậy đi!
Hạ Thiên Tịch thiếu chút nữa đều phải cho rằng bản thân sắp toi mạng, còn may cuối cùng để lại cho y một hơi, bằng không y thật sự sẽ vì lên giường mà bị làm chết, cho dù y thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho Lăng Thần đâu.
Hạ Thiên Tịch ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi hung hăng mà nghĩ, vừa mở mắt lại nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc.
Khi ngủ, Lăng Thần dỡ xuống vẻ mặt lãnh khốc, cả người không hề phòng bị, trên mặt tuy không có bất cứ biểu tình gì nhưng lại nhu hòa hơn rất nhiều, hơn nữa bởi vì ngủ, cả người hắn nhìn qua mới có một loại cảm giác là lứa tuổi này, bằng không khi Lăng Thần mở mắt ra, khuôn mặt lạnh lẽo, nhìn qua quả thực quá già dặn, tuy rất nam tính, nhưng hai người rõ ràng chỉ hơn kém nhau 2 tháng, thế mà ở trong mắt người khác nhìn hai người có vẻ không chỉ hơn kém nhau 2 tuổi.
Hạ Thiên Tịch vốn đang nghiến răng nghiến lợi, nhìn thấy dung nhan của Lăng Thần khi ngủ gần trong gang tấc, trái tim liền trở nên mềm mại, cho dù bọn họ vừa mới gặp mặt, chưa kịp nói lời gì đã lên giường, nhưng Hạ Thiên Tịch cũng có thể cảm nhận được, ba năm qua cuộc sống của Lăng thần nhất định rất không thoải mái.
Chỉ ngẫm lại, y liền cảm thấy đau lòng.
Từ khi hai người quen biết rồi yêu nhau tới giờ, đã qua 5 năm, 5 năm qua giữa bọn họ cũng có cãi vã, nhưng trên cơ bản đều là Lăng Thần nhượng bộ, hắn vẫn bao dung y, nếu không phải Lăng Thần kiên định, hai người bọn họ căn bản là không đi đến ngày hôm nay.
Cho nên, càng nghĩ Hạ Thiên Tịch lại càng cảm thấy thương nam nhân trước mắt, tiến lên nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, phát hiện người này còn chưa tỉnh, liền dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vẽ theo hình dáng khuôn mặt Lăng Thần.
Kỳ thực, cũng đừng nói, y có thể tìm được một người vừa đẹp trai vừa tốt tính như Lăng Thần, thật là rất may mắn.
Đây là chỗ tốt của trọng sinh đi! Y sống lại kỳ thực chính là để gặp gỡ Lăng Thần phải không!
Chợt, ngón tay bị ngậm trong khoang miệng, Lăng Thần mở hai mắt dùng môi ngậm lấy ngón tay Lăng Thần, dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn cắn cọ xát một chút, khuôn mặt đẹp trai mang theo ý cười ôn nhu.
"Chào buổi sáng." Hạ Thiên Tịch tâm tình sung sướng chào hỏi, còn hai lần bị lăn qua lộn lại kia, y đã quên mất rồi.
Khuôn mặt đẹp trai của Lăng Thần mang theo ý cười dịu dàng, ánh mắt bình tĩnh nhìn Hạ Thiên Tịch, trong ánh mắt tủm tỉm ý cười của Hạ Thiên Tịch mới hé miệng, Hạ Thiên Tịch nhân cơ hội rút ngón tay của mình ra.
Nước miếng tràn đầy ngón tay!
Hạ Thiên Tịch quẫn!
Cảm giác hiện tại Lăng Thần rất giống một đứa trẻ con cần mình dỗ dành, nhưng y cũng có thể lý giải được tâm tình của Lăng Thần, dù sao thứ gì mất đi sau đó lại tìm lại được, tâm tình không phải dùng ngôn ngữ có thể nhẹ nhàng miêu tả ra được.
"Đang làm gì? Có phải phát hiện nam nhân của người thực đẹp trai?"
Lăng Thần gợi lên khóe môi, ngữ điệu nhẹ nhàng mang theo vài phần tà khí.
Hắn thích Hạ Thiên Tịch, càng là thích hình thức ở chung nhẹ nhàng này của bọn họ.
Ba năm qua, 1095 ngày, hắn đều nhớ về hình ảnh khi hắn và Hạ Thiên Tịch ở cùng nhau lúc trước, chờ đợi 1095 ngày, hắn rốt cuộc lại có thể nhẹ nhàng mà ở chung với người yêu mình như thế.
Hạ Thiên Tịch giật giật khóe miệng, da mặt ngươi khi nào lại trở nên như vậy thế!
Tuyệt đối là da mặt dày!
Nhưng mà, Hạ Thiên Tịch cũng không giống như người bình thường, xoay người đè lên trên người Lăng Thần, hai tay ôm lấy hôn Lăng Thần hôn hôn lên môi hắn cười hì hì nói: "Đúng vậy, càng nhìn càng thấy nam nhân của ta thật là đẹp trai!"
Đừng quên, y cũng là một người da mặt dày vô liêm sỉ mà!
Cho nên, y và Lăng Thần mới có thể hợp phách như vậy, bằng không hai người nếu tách ra mới là một tiếc nuối lớn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều có ôn nhu và hạnh phúc.
Sau hai ngày lăn lộn trên giường, cuối cùng bọn họ mới rời khỏi giường mà đứng lên được, may mà Lăng Thần thông minh, lúc trước vẫn luôn mang theo cái giường lớn này, bằng không hai người bọn họ đêm hôm khuya khoắt đi chỗ nào mà lăn lộn?
Hơn nữa, càng thêm đáng nhắc tới chính là, may mà Lăng Thần có dự kiến trước, bọn họ không phải lăn lộn ở trong thành thị, mà là đi tới vùng ngoại thành không người, bằng không bọn họ như vậy đi ra ngoài gặp người thế nào được.
Thu giường đệm, Hạ Thiên Tịch ném ra mấy cái ma pháp thủy hệ tẩy sạch, lại phối hợp với hỏa hệ ma pháp để hong khô, tắm táp một trận thoải mái dễ chịu với Lăng Thần, thay một thân quần áo nhẹ nhàng mới ra khỏi kết giới, Tiểu Bình Quả lập tức đứng lên vui vẻ vẫy đuôi làm nũng với hai người.
Nếu hiện tại đã khôi phục ký ức, Hạ Thiên Tịch sẽ đem chuyện trước khi mình mất trí nhớ nói ra một lần, bằng không y thật đúng là không có cách nào giải thích cho Lăng Thần vì sao mình lại biến mất ba năm.
Lăng Thần gật gật đầu, trên khuôn mặt tuấn mỹ không có biểu tình gì, chỉ dùng cánh tay gắt gao ôm chặt lấy Hạ Thiên Tịch, phi thường cảm thấy may mắn vì bản thân đã đi ra ngoài tìm y, bằng không, nếu không bọn họ còn không biết tới khi nào mới gặp lại nhau!
"Nếu hiện tại đã khôi phục ký ức, vậy báo tin cho nhạc phụ đại nhân đi!" Ba năm qua, vì Hạ Thiên Tịch xảy ra chuyện, Hạ Thanh cũng không muốn gặp Lăng Thần, nhưng Lăng Thần cũng luôn không so đo với Hạ Thanh, vì hắn cũng có thể lý giải tâm tư của Hạ Thanh, vốn dĩ Hạ Thiên Tịch là tức phụ của mình, mình không chăm sóc tốt được cho y khiến y xảy ra chuyện, chuyện này vốn dĩ chính là hắn không đúng.
"Ừ." Hạ Thiên Tịch gật gật đầu, khi mất trí nhớ, y còn không nhớ ai để liên hệ, hiện tại đã nhớ lại, y lập tức liền dùng quang não của Lăng Thần mà truyền tin, quang não của y ba năm trước đã không mang theo người, cho nên không có khả năng dùng của mình.
Tìm ra dãy số của Hạ Thanh gọi đi, quang não phát ra tiếng kêu tích tích, Hạ Thiên Tịch cũng khẩn trương mà nhìn quang não, thực sự có chút khẩn trương lát nữa sẽ gặp lại phụ thân, cũng không biết phụ thân có trách tội mình hay không, nhưng trước mắt chủ yếu chính là báo tiếng bình an, nếu không có việc gì liền về Đế Đô tinh trước là được.
Tích tích ――
Đột nhiên, tiếng quang não bị ngắt đứt.
Vẻ mặt khẩn trương hề hề Hạ Thiên Tịch: "......"
Sao lại thế này? Quang não sao lại cố ý bị cắt đứt? Bên kia vì sao không không nhận?
Hạ Thiên Tịch ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lăng Thần, khuôn mặt lãnh khốc của Lăng Thần không có biểu tình gì.
Chẳng lẽ là bị hỏng? Hạ Thiên Tịch nhìn nhìn không thấy làm sam, giơ tay ấn lại, quang não vang lên hai tiếng lại lần nữa cố ý bị cắt đứt.
Là cố ý rồi!
Hạ Thiên Tịch: "......"
Trộm giương mắt nhìn nhìn Lăng Thần, Lăng Thần vẻ mặt vẫn lãnh khốc.
Hạ Thiên Tịch lần thứ ba gọi đi, quang não vang lên được 1 tiếng đã bị chặt đứt, Hạ Thiên Tịch bởi vậy càng thêm chắc chắn, là phụ thân tuyệt đối cố ý không nhận.
Y gọi là tới số quang não cá nhân của Hạ Thanh, nếu không phải ở trên chiến trường, cho dù ở trong phòng họp, phụ thân cũng sẽ nhận, vì nếu không phải việc quan trọng gì, sẽ không có ai dám gọi vào số cá nhân của anh.
Hạ Thiên Tịch giật giật khóe miệng, ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Thần, Lăng Thần mặt không có biểu tình gì.
"Ngươi......làm sao lại đắc tội phụ thân rồi?" Hạ Thiên Tịch không xác định hỏi.
Lăng Thần nâng mí mắt, lạnh lùng nhìn Hạ Thiên Tịch một cái, lạnh lẽo hỏi lại: "Ngươi cảm thấy tại vì sao?"
"......"
"Ngươi cảm thấy ngươi đột nhiên biến mất, nhạc phụ đại nhân còn sẽ thực vui vẻ gặp ta? Ngươi cảm thấy ngươi đột nhiên biến mất, là nam nhân của ngươi không chăm sóc tốt cho ngươi, nhạc phụ đại nhân sẽ nghĩ như thế nào?"
Cho nên, đầu sỏ gây tội là chính y!
Hạ Thiên Tịch âm thầm le lưỡi, xấu hổ một phen, không nghĩ tới tính tình phụ thân cũng rất lớn, đã ba năm rồi cư nhiên còn cự tuyệt nhận điện thoại của Lăng Thần, có thể thấy được Lăng Thần có bao nhiêu không được phụ thân vừa mắt.
Nhưng vấn đề là, lúc này gọi tới là con trai ruột của anh nha!
Thật là đủ đau bi!
"Ngươi đừng nóng giận, đều là ta sai, ta biết ngươi ba năm chắc chắn đã chịu ủy khuất, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giải thích cho phụ thân"
Hạ Thiên Tịch sờ sờ cái mũi, lập tức lộ ra nụ cười tủm tỉm an ủi Lăng Thần, còn lấy lòng nhón mũi chân hôn lên môi Lăng Thần xem như an ủi.
Chiều cao là vết thương của y, muốn hôn hắn còn phải kiễng chân, Hạ Thiên Tịch có chút hộc móc.
Lăng Thần chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn y một cái, Hạ Thiên Tịch sờ sờ cái mũi biết một cái hôn này chắc chắn không đủ để an ủi người, chỉ có thể giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của Lăng Thần, giơ tay soạn một tin nhắn gửi đi, nói cho phụ thân hiện tại là con trai ruột của anh gọi cho anh, đừng ngắt máy nữa!
Quả nhiên, tin nhắn gửi đi còn chưa được quá 30 giây, quang não của Lăng Thần chợt vang lên tích ích, Hạ Thiên Tịch lập tức mở video trò chuyện.
Trong video, xuất hiện thân ảnh Hạ Thanh, bối cảnh là bên trong thư phòng của anh.
Nam nhân cao lớn văn nhã mặt vô biểu tình, còn lạnh lùng hơn cả vẻ lãnh khốc của Lăng Thần, chỉ kh nhìn thấy Hạ Thiên Tịch trong video, vẻ lạnh lùng của anh mới xuất hiện một chút thay đổi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào thân ảnh Hạ Thiên Tịch.
Ánh mắt Hạ Thiên Tịch gắt gao mà nhìn Hạ Thanh, hai người đều không lên tiếng, nhưng hốc mắt Hạ Thanh khi nhìn thấy Hạ Thiên Tịch lại hơi ươn ướt, hơn nữa dáng người anh càng thêm ảnh khảnh cao gầy, gương mặt văn nhã gầy đến dọa người, mới gần 3 năm không gặp, Hạ Thanh đã gầy đi rất nhiều, vốn dĩ quân trang trên người rất vừa vặn, giờ phút này đã có chút rộng rãi.
Hạ Thiên Tịch cẩn thận quan sát thân ảnh Hạ Thanh trong video, chú ý tới Hạ Thanh thay đổi quá nhiều, viền mắt lập tức ươn ướt, y biết phụ thân biến thành như vậy chắc chắn là do y.
Tình yêu của phụ thân dành cho y, tuyệt đối không ít hơn so với người khác, cho nên ba năm qua người mới gầy đi nhiều như vậy, nhất định là do rất lo lắng cho mình.
Yết hầu Hạ Thiên Tịch phát đau, nếu có thể, y rất muốn lập tức chạy như bay tới trước mặt phụ thân mà bổ nhào vào lòng anh làm nũng.
"Phụ thân......" Hạ Thiên Tịch hốc mắt đỏ bừng, nhìn người trong video nghẹn ngào lên tiếng.
..........