Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dạo gần đây tâm trạng mỗi ngày của Hạ Thiên Tịch đều là sung sướng, để giữ cho thân thể bánh bao nhỏ mình sinh ra đạt trạng thái tốt nhất, tâm trạng mỗi ngày của y quả thực đều tốt đến không gì sánh bằng.
Sáng sớm, mặt trời lên cao chiếu vào phòng ngủ, Hạ Thiên Tịch lười biếng nằm trong chăn mỏng, vì gần đây được nuôi quá tốt, y hơi hơi cảm thấy bản thân có chút béo phì.
Đây đúng là không phải một tin tức tốt.
Đều do y hiện tại đã học dược cách ngủ nướng.
Trước kia sáng sớm mỗi ngày đều ra ngoài rèn luyện, hiện tại y chỉ muốn mỗi ngày sáng sớm ở trên giường đến tận buổi trưa rồi ăn cơm, suy nghĩ một chút về nhân sinh chính là rất tốt đẹp, nếu y không bị béo phì đã.
Lăng Thần làm xong bữa sáng bê vào, Hạ Thiên Tịch vén áo của mình lên nhìn bụng, trước kia bụng y đều phẳng, ngồi cũng không lộ bụng dưới, tuy hiện tại cũng không có, nhưng so với sự bằng phẳng trước kia, cứ cảm thấy thịt nhiều hơn thì phải.
Phốc.
Lăng Thần tiến vào liền nhìn thấy y đang nhéo nhéo cái bụng nhỏ của mình.
Một miếng thịt bị y nặn lồi ra thật đúng là đáng yêu.
"Câm miệng." Hạ Thiên Tịch lập tức xù lông, mau chóng buông áo xuống, tức giận trừng Lăng Thần.
Có gì mà buồn cười?
Không phải chỉ hơi béo một chút thôi sao?
Đôi mắt đào hoa hẹp dài của Hạ Thiên Tịch trần trụi uy hiếp, rất có vẻ người còn dám cười ta ta sẽ như thế nào như thế nào, đôi mắt nhỏ cực kỳ sắc bén, quả thực có khí phách.
Hạ Thiên Tịch muốn trừng hắn.
Lăng Thần nhướng mày, đem bữa sáng đặt lên tủ đầu giường, dù bận vẫn ung dung nhướng mày nhìn y.
Hạ Thiên Tịch đùng đùng nổi giận từ trên giường chạy vào toilet rửa mặt, sau khi trở lại Lăng Thần cũng đã bê bát cháo chuẩn bị đút cho y.
Hạ Thiên Tịch ngậm lấy cái thìa trong miệng, trong lòng nghĩ, kỳ thực đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng mà y béo phì.
Sáng sớm mỗi ngày không rèn luyện thì thôi, ngay cả ăn cơm cũng cần người đút, thạt là hợp với câu nói, áo tới vươn tay cơm tới há mồm.
Tuy cuộc sống rất tốt đẹp, nhưng cũng đủ xa hoa lãng phí.
Cuộc sống như vậy, thật khiến người hâm mộ ghen tị hận.
Ăn xong cơm, Lăng Thần lặng yên không tiếng động thu thập bát đũa đi vào bếp, rất nhanh lại trở lại dùng đôi mắt nhìn Hạ Thiên Tịch, trong ánh mắt tràn ngập ý cười.
Hạ Thiên Tịch giận, sao không cho ngươi nói chuyện ngươi lại nghe lời như vậy?
Bình thường người khác bảo gì cũng không thấy nghe lời như vậy.
"Nói chuyện"
"Bảo bối, đây chính là ngươi đồng ý cho ta nói chuyện nha!" Lăng Thần nhướng mày cười, ngồi xuống cúi người đè lên thân thể Hạ Thiên Tịch, đem người vây ở trong lòng ngực của mình đầy tà khí nói: "Bảo bói, xem ta nghe lời như vậy, có phải nên khen thưởng gì không?"
Hạ Thiên Tịch mở lớn hai mắt, dạo gần đây tiết tháo của hắn quả nhiên rớt đầy đất, nhặt cũng không nhặt lên nổi, quả thực khiến người khó đỡ.
"Không." Hạ Thiên Tịch thuận thế nằm xuống, lôi kéo chăn che lại đầu.
"Sao lại không có chứ?" Lăng Thần cất giọng đầy u oán: "Hôm nay ta thật sự rất nghe lời mà, ngươi không cho nói chuyện ta liền không nói lời nào, nếu còn không có khen thưởng, chẳng phải quá đáng thương sao."
Ánh mắt hắn tràn ngập u oán, đôi mắt phượng làm ra biểu tình như vậy, quả thực khiến người không nói được lời nào.
Hạ Thiên Tịch trừng trừng mắt, ngươi còn vô liên sỉ thêm một chút nữa được hay không?
Rất rõ ràng, Hạ Thiên Tịch đã xem nhẹ độ dày của da mặt hắn, cúi xuống hơi đè nhẹ lên người y cười hôn hôn khóe miệng Hạ Thiên Tịch, Hạ Thiên Tịch vừa định quay đầu tránh né, nhưng vẫn bị hôn phải, Lăng Thần cực kỳ sung sướng nói: "Lúc này mới coi là khen thưởng, tuy chỉ là một cái hôn thoáng qua không phải hôn sâu, nhưng chỉ cần là bảo bối hôn, ta đều coi như miễn cướng có thể tiếp thu."
"Ngươi còn có thể không tiếp thu." Hạ Thiên Tịch căm tức nói.
"Sao thế được?" Lăng Thần vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hạ Thiên Tịch: "Đừng nói chỉ là một cái hôn, toàn thân trên dưới của bảo bối, cho dù bao ta đi hôn 10 ngón chân, ta cũng nguyện ý."
Ngươi có thể hơi nhặt một chút tiết tháo của mình về được không?
Hạ Thiên Tịch thật muốn phun một búng máu vào mặt hắn.
"Bảo bối không tin?" Lăng Thần nhướng mày, cười: "Hay là hiện tại ta liền hôn ngón chân bảo bối cho bảo bối nhìn xem, ta thật sự muốn hôn toàn bộ từ trên xuống dưới người bảo bối."
"Không cần." Hạ Thiên Tịch nhanh chóng đem chân giấu đi, bảo vệ đôi chân của mình.
"Thật đáng tiếc." Lăng Thần vẻ mặt tiếc nuối.
Không đáng tiếc một chút nào hết!
Hạ Thiên Tịch thầm nghĩ trong lòng, dạo gần đây Lăng Thần rảnh rỗi ở nhà không có việc gì làm, đúng là càng ngày càng trở nên lưu manh.
Cuộc sống của hai người bọn họ trở nên quá mức xa hoa lãng phí.
"Bảo bối, chúng ta đi ra ngoài một chút đi!" Không trêu y nữa, Lăng Thần đứng lên từ tủ quần áo tìm một bộ quần áo mặc ra ngoài.
"Ta không đi." Hạ Thiên Tịch lập tức lắc đầu, lười biếng, toàn thân xương cốt giống như bị tê dại, thật sự lười nhúc nhích.
Lăng Thần buồn cười nhìn Hạ Thiên Tịch, ánh mắt ngắm ngắm vị trí bụng dưới của Hạ Thiên Tịch trong chăn cười nói: "Bảo bối, nếu tiếp tục không ra ngoài rèn luyện nữa, ngươi sẽ có thịt mỡ."
Hạ Thiên Tịch:......
"Ta có thịt mỡ ngươi liền ghét ta?"
Quan điểm của thế tục đúng là đáng giận, vì sao mọi người đều phải thích người gầy, quả thực không thể nói lý.
"Sao thế được." Lăng Thần lập tức lắc đầu: "Đừng nói bụng bảo bối chỉ có một chút mỡ, cho dù biến thành một người béo 500 cân, ta cũng tuyệt đối thích."
Hạ Thiên Tịch "......"
Y tuyệt đối tưởng tượng không ra hình ảnh bản thân hiện tại biến thành một tên béo 500 cân.
"Đến đây đi, chúng ta đi ra ngoài đi một chút, giải sầu."
"Ta không đi." Hạ Thiên Tịch lập tức lắc đầu, tuy cảm thấy mình cứ lười biếng như vậy có khả năng thật sự sẽ biến thành một tên béo, nhưng y cứ lười động đậy.
Quả thực suy sút.
"Bảo bối, hôm nay có thể ba ba sẽ đến." Lăng Thần vẻ mặt nghiêm túc nói.
Hạ Thiên Tịch lập tức trừng mắt, còn tới?
Lăng Thần cực kỳ nghiêm túc gật đầu: "Cho nên muốn đi ra ngoài hay là ở nhà đợi ba ba, tự ngươi lựa chọn."
"Ta muốn đi ra ngoài." Hạ Thiên Tịch lập tức từ trên giường đứng lên, y tuyệt đối không muốn ở nhà chờ Lạc Ngôn ba ba.
Vì thân thể y tự mang hệ thống, bánh bao nhỏ sau khi dựng dục thành công đều nuôi ở trong hệ thống, cho nên bụng y vẫn không lộ ra, hiện tại đã hơn 8 tháng, theo lý thuyết bụng song bào thai hẳn là phải tròn như quả cầu mới đúng.
Không lộ bụng, hai người biết là vì sao, nhưng người bên ngoài thì không biết, còn may Lăng Nghị không ở nhà, Hạ Thanh cũng chỉ ngẫu nhiên tới một hồi, còn Lạc Ngôn quả thực mỗi ngày đều tới, để tránh cho phiền toái liên tiếp, Hạ Thiên Tịch phải giả làm bụng to khi Lạc Ngôn tới, mỗi lần trên bụng đều phải nhét hai cái gối đầu, quả thực khổ bức.
Cho nên nói, Hạ Thiên Tịch hiện tại thật sự rất sợ Lạc Ngôn đến, có thể tránh khỏi lần nào thì hay lần đấy.
"Chúng ta đi ra ngoài hẳn là sẽ không gặp được người quen chứ!" Hạ Thiên Tịch vẫn cực kỳ lo lắng.
"Không có việc gì." Lăng Thần cầm mũ lưỡi trai tới đội lêncho Hạ Thiên Tịch, vánh mũ to rộng cơ hồ che khuất hơn nửa khuôn mặt của y: "Như vậy tốt hơn rất nhiều."
Vừa lúc bên ngoài cũng có chút nắng, có thể tắm nắng.
Hai người thu thập xong liền đi ra ngoài, nhìn bước chân vội vã của Hạ Thiên Tịch, Lăng Thần cười cười, vọt lên dắt tay y: "Sợ ba ba tới đây như vậy sao? Người mỗi ngày đều nấu canh cho ngươi đấy."
"Nhưng mỗi ngày người phải đóng giả làm bụng to là ta, chứ không phải là ngươi." Hạ Thiên Tịch cực kỳ bi phẫn nói, ngươi cũng không biết y đóng giả có bao nhiêu khổ bức.
"Sao có thể xem là đóng giả được?" Lăng Thần cười cười: "Vốn dĩ chính là có mà."
Hạ Thiên Tịch trừng hắn.
Lăng Thần cười ra tiếng, hôn lên khóe miệng y, tức phụ đáng yêu như vậy, thật đúng là khiến hắn càng ngày càng yêu.
"Đừng có tùy tùy tiện tiện hôn ta ở bên ngoài." May mà bọn họ vừa ra tới còn chưa có người nào, cần phải chú ý tình hình một chút!
"Có vấn đề gì chứ? Dù sao chúng ta đã kết hôn rồi, giấy hôn thú cũng lãnh."
Hạ Thiên Tịch chu môi không nói chuyện nữa.
"Ngoan, đừng giận, mang ngươi đi ăn ngon."
"Ăn cái gì ngon?" Hạ Thiên Tịch lập tức hứng thú.
Y dạo này tựa hồ cũng thành một tên tham ăn đủ tư cách, mỹ thực ở Đế Đô tinh trên cơ bản đều bị y ăn qua rồi.
"Ta biết phía trước mới mở một khu phố mỹ thực, bên trong bán đủ loại ăn vặt, bảo đảm ngươi sẽ thích." Cho y ra ngoài chủ yếu là tản bộ, vừa lúc khu phố kia cách nơi này không xa, hơn nửa tiếng đi đường, cho nên Lăng Thần liền không lái xe.
"Chúng ta đi nhanh thôi." Hai mắt Hạ Thiên Tịch sáng lấp lánh.
Đúng là vừa nghe tới ăn, đôi mắt y liền sáng lên.
Lăng Thần cười lắc đầu, thật đúng là biến thành một tên tham ăn đủ tư cách, hiện tại không chỉ ăn nhiều mà còn trở nên rất lười biếng, chờ sinh mấy đứa con ra, chắc phải xách y ra ngoài rèn luyện, tuy ma pháp của y không cần rè luyện vẫn có thể sử dụng, nhưng rèn luyện một chút nói tóm lại cũng không có hại với thân thể.
Hai bên phố mỹ thực bày đủ các sạp hàng ăn vặt, thật đúng không hổ là phố mỹ thực.
Hai người vừa tới đầu đường đã ngửi thấy từng trận mùi thơm của đồ ăn bay tới, hai mắt Hạ Thiên Tịch sáng quắc.
Lăng Thần đi mua cho y một phần phượng vĩ tam thu và mật nanh sói, Hạ Thiên Tịch ăn đến vui vẻ vô cùng, trong tay còn cầm quả dầu, điểm thâm và bánh mì nướng.
Lăng Thần nhìn y ăn, trong ánh mắt tràn ngập dịu dàng cưng chiều, một bên chú ý tới y, một bên nhìn đồ ăn vặt hai bên phố, mỗi một loại đều mua một chút, để y nếm thử món mới, rồi lại không cần ăn no, dù sao phố ăn vặt này rất là dài, như vậy liền có thể nếm toàn bộ mỹ thực hết một lượt.
Hạ Thiên Tịch buông đồ ăn vặt đang cầm trong tay xuống, đuôi mắt thoáng nhìn lơ đãng: "Dạ Đồng."
"Cái gì?"
"Ta nhìn thấy Dạ Đồng." Hạ Thiên Tịch chỉ vào thân ảnh ở phía trước.
Lăng Thần lập tức nhìn theo, bóng dáng thon dài vừa lúc đi vào khúc quanh, tuy hắn không nhìn thấy rõ người, nhưng cũng mơ hồ cảm thấy có chút bóng dáng thoáng qua.
"Chúng ta theo sau nhìn xem." Lăng Thần nói, Hạ Thiên Tịch lập tức gật gật đầu.
........