Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 1 – CUỘC ĐỜI TRỞ LẠI
Tôi đã từng chết qua một lần, trong sinh mệnh ấy, tôi là kẻ chỉ có hai bàn tay trắng.
Tôi đứng ở nơi đó nhìn cuộc đời của mình chậm rãi đi qua, ngẫu nhiên muốn đưa tay đụng vào, muốn đi cải biến cũng bất lực, tôi nghĩ nếu như tôi sớm biết trước chuyện sau đó phát sinh, vậy thế gian này đại khái sẽ nhiều thêm một lệ quỷ.
Nhân sinh thất bại ấy của tôi bắt đầu từ khi cha tôi cưới mẹ, nó cứ thế mà thoáng qua trong mắt tôi.
Người ta thường nói rằng bi ai nhất trong cuộc đời này chính là trẻ thì mất mẹ, trung niên thì mất vợ, lão niên thì mất con. Mà cha tôi, mồ côi từ nhỏ, nhưng ông vẫn trưởng thành nên người, ông tuy không nổi bật nhưng cưới được một người vợ vô cùng xinh đẹp.
Chỉ là khi tôi mới một tuổi, cha tôi dù quần quật cả năm cũng chỉ kiếm được một chút tiền đủ sống dư giả. Vì vậy năm ấy, mẹ để lại tôi, không quay đầu lại mà lên máy bay bỏ đi cùng người đàn ông khác.
Cha ngồi xổm ở đầu tường hút thuốc, dung nhan anh khí giấu sau khói thuốc lượn lờ, sau một hồi ông đứng dậy ôm tôi đi vào thành phố bắt đầu gây dựng sự nghiệp… Những năm đầu thực sự rất khổ cực. Ông làm việc như muốn bán mạng, sớm đi tối về, còn phải chiếu cố tôi thích khóc nháo, khi đó không có bảo mẫu, mà ông cũng mời không nổi, không thể làm gì khác hơn là trong lúc chào hàng sản phẩm thì đều phải ôm tôi đi cùng… Dù thế thì ông cũng vượt qua những điều này rồi.
Ba tuổi, lúc ấy tôi lên nhà trẻ, tuy gia cảnh không mấy khá giả nhưng cũng coi như có nhà cửa trong nội thành này, ngày qua ngày cũng khá hơn được bảy tám phần. Sau đó năm này qua năm khác, đến khi tôi lên trung học thì cha đã có một xí nghiệp nổi danh trong cái thành phố này.
Mười sáu tuổi, năm ấy là năm tôi quen Hứa Khả, cô là người ở nông thôn lên thành phố học, cô rất xinh đẹp, tóc dài phiêu phiêu, luôn luôn mặc váy trắng, mộc mạc sạch sẽ, không giống những cô gái thành phố trên mặt mang đầy son phấn.
Hơn nữa cô còn có một đôi mắt thanh thuần mà quyến rũ, tựa như một đôi mắt yêu tinh, nhìn lâu sẽ làm cho người ta hãm sâu trong đó.
Tôi mặc dù không phải hoa hoa công tử, nhưng nhờ danh tiếng của cha, ở trong trường tôi cũng là nhân vật có tiếng, theo đuổi Hứa Khả khiến tôi tốn không ít thời gian, như vậy càng làm cho tôi say mê cô, tôi thích loại con gái không vì tiền tài mà lung lay này.
Sau đó, cô trở thành bạn gái của tôi cũng không phải vì tiền, chỉ là những năm ấy học cấp ba áp lực quá lớn, bệnh bao tử của cô đột nhiên tái phát, tôi ôm cô hoảng hốt chạy tới bệnh viện. Sau đó, cô nói lúc tôi ôm lấy cô, cô đột nhiên thấy rất an tâm, ở trong lòng tôi cô cảm thấy ấm áp cùng thương tiếc, cho nên đáp ứng làm bạn gái của tôi.
Lúc thi vào trường đại học, cô nói không muốn hai chúng tôi tách ra, tôi do dự hồi lâu rồi cũng đăng ký cùng trường với cô, hai năm sau khi tốt nghiệp đại học tôi cầu hôn cô, cô lúc đó lệ nóng doanh tròng thật làm người ta không ai dám nói cô không hạnh phúc…
Thế nhưng, một người con gái như vậy, vào lúc công ty cha tôi gặp khó khăn nhất lại cùng người đàn ông khác lăn lộn trên giường, người kia là cậu ấm Trác Nhiên của cục trưởng X, so với tôi nhỏ hơn một tuổi, lớn lên cũng đẹp trai tuấn tú, bất quá ỷ vào quan hệ của cha mình mà kiếm được một công việc nơi thành thị này, thoải mái tự tại…
Thấy vợ tương lai của mình cùng người khác ở trên giường diễn xuân cung sống, có thể nói rằng tâm trạng của tôi lúc ấy so với hình ảnh dãy núi vô thanh vô tức mà sụp đổ trước mắt cũng không quá đáng.
Sau đó Hứa Khả quỳ xuống hướng tôi cầu tình, khóc đến lê hoa đái vũ nói lời xin lỗi, mong muốn tôi có thể tha thứ cho cô, rồi chúc phúc bọn họ, thời khắc đó tôi thật không biết trong ngực có vị gì, đủ loại cay đắng ngọt bùi.
Tôi đứng ở góc nhà hút thuốc, thân là một người đàn ông, vợ của mình lại tằng tịu cùng người khác… Bản thân thật cảm thấy uất ức không tả nổi.
Không nói cái khác, chỉ riêng lòng tự tôn của đàn ông cũng không thể để tôi ngay lập tức tha thứ bọn họ, lúc tâm phiền ý loạn tôi chỉ có thể phất tay ra hiệu hai người đó cút đi, đời này đừng nên xuất hiện ở trước mặt tôi, vậy là đủ, ngày sau thế nào cũng không liên quan tới tôi nữa.
Tôi cũng chưa từng nghĩ Trác Nhiên kia là cái loại người như thế, ăn sạch sẽ rồi lại nói tôi không được làm loạn, chỉ cần tiếp tục cử hành hôn lễ như đã định, sẽ nguyện ý đem người trả lại cho tôi, coi như tất cả không có phát sinh… Hứa Khả nghe xong khóc lóc chửi rủa cùng hắn đánh nhau, tôi khinh bỉ nhìn hai kẻ khiến mình buồn nôn kia.
Thấy bọn họ đánh mắng lẫn nhau, tôi thu dọn đồ đạc dự định rời đi, ai biết Trác Nhiên đột nhiên nổi cơn điên, tiện tay cầm lấy ghế đẩu mà đập lên đầu tôi rồi quát lớn: “Mày dám đi ra ngoài nói lung tung, tao cho mày đi ra ngoài nói lung tung…”
Đầu tôi chảy rất nhiều máu, Hứa Khả liều mạng thét chói tai, Trác Nhiên tựa hồ không hết cơn giận, đem tôi đang lúc đầu váng mắt hoa đẩy từ cửa sổ xuống, cả người tôi rơi xuống mặt đất, sau một trận đau đớn thì không còn mở mắt ra lần nữa.
Chuyện này khiến dư luận xôn xao, cha lại không phải kẻ dễ chịu uất ức, ông dùng hết thảy gia tài để cùng Trác gia đối kháng, ông có tiền, Trác gia có quyền.
Người ta thường nói tiền đấu không lại quyền, thế nhưng người đời cũng biết nếu quyền không đủ, thì tiền lại chiếm thượng phong.
Trác gia bao che Trác Nhiên, liều mạng tạo áp lực cho công ty của cha, thậm chí vu tội danh trái pháp luật, công ty cha bị dán giấy niêm phong, bất quá ông vẫn không ngừng cố gắng.
Sau đó, chuyện này bị người muốn đem Trác gia kéo xuống ngựa báo lên trên thượng cấp, kết quả cuối là Trác gia thân bại danh liệt, Trác Nhiên ở trong ngục bị người đánh chết, coi như là bồi mệnh cho tôi rồi.
Hứa Khả vì vô tội mà được thả, lại có thai nên không thể về quê, cô tha hương, cả đời đều không quay lại. Mà cha ở ngày hôm đó cũng mất đi tất cả động lực sống, điên rồi… Khi đó trong nhà đã nghèo túng đến nỗi ngay cả tiền nằm viện cũng không có, cha mỗi ngày ở góc tường ngủ, ăn mặc đều không ra sao. Nửa tháng sau, ông được bạn cùng chung cao trung với tôi, Hứa Kiệt mang tới Bắc Kinh, đến lúc chết đều là Hứa Kiệt chăm sóc ông.
Khi cha không tỉnh táo thì vẫn luôn miệng nói xin lỗi tôi, thỉnh thoảng thanh tỉnh lại gọi tên tôi… Tuổi già của ông đều ở trại an dưỡng vượt qua, khi ông già, rất già rồi thì đột nhiên lại tỉnh táo, một đầu bạc trắng, lệ rơi đầy mặt, kéo tay Hứa Kiệt nói vài câu cảm tạ, sau đó nói hy vọng có thể được chôn ở quê hương, chỉ nói được thế, ông nặng nề thiếp đi, rồi không bao giờ tỉnh lại…
Hứa Kiệt đem ông chôn tại gia hương, cùng một nghĩa trang với tôi… Ngày đó Hứa Kiệt ở trước mộ tôi ngồi xuống, trên khuôn mặt tú khí mang đầy thống khổ, tay vuốt ve tấm ảnh chụp năm 24 tuổi của tôi, nước mắt tí tách rơi, sau đó nghe cậu ấy nói: “Hàn Hiểu, tôi đã tận lực rồi, xin lỗi.”
Tôi đứng bên cạnh tâm đau không ngớt, trong mắt mông lung một mảnh, lúc này bên tai tôi truyền đến một tiếng thở dài, có ai như có như không ở bên tai tôi nói: “Linh hồn lại cũng sẽ rơi nước mắt nha. Hà tất phải chấp nhất như thế, không thể vãng sinh cũng không thể vãng tử.”
Tôi không nói lời nào, thanh âm kia xa xa truyền đến, nói: “Đi thôi.” Tôi cảm thấy thân thể bỗng nhiên trầm xuống, ý thức hôn mê, thời khắc đó tôi nghĩ nếu nhân sinh có thể quay lại lần nữa, thật là tốt biết bao…
Trải qua chuyện này, hôm nay khi tôi mở mắt phát hiện rằng con số ghi trên lịch là năm tôi mới mười tám tuổi, các bạn có thể tưởng tượng được tâm tình của tôi kích động ra sao rồi chứ.
Tôi không biết vì sao lại như thế, cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu những thứ bí mật vượt qua cả khoa học này, tôi chỉ biết là cả đời này tôi tuyệt không vì Hứa Khả mà sống, cũng sẽ không khiến cha rơi vào cái loại hoàn cảnh kia lần nữa, tôi cũng sẽ báo đáp Hứa Kiệt.