Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 65 – KHÔNG CÒN LÀ ANH EM
Tạ Minh tiếp quản Tạ gia đã năm năm, hôm nay là ngày hắn phải kết hôn. Bên gái là hòn ngọc quý trên tay của một vị quan chức quan trọng trong giới chính trị, cô gái ấy cũng làm chính trị. Tuy rằng không phải là một người quá xinh đẹp, nhưng đối nhân xử thế thoải mái đứng đắn, rất biết tiến lùi, có thể nói là môn đăng hộ đối. Đối với cô ấy tuy hắn không yêu tới tận xương tủy, nhưng cũng thích tính tình khôn khéo của cô.
Hôn lễ trải qua song phương thương nghị, quyết định lấy hình thức phương Tây. Bầu trời hôm nay cũng rất tuyệt vời, vạn dặm trời quang, rất xinh đẹp.
Bởi vì quan hệ của song phương nam nữ, thương giới có, giới chính trị cũng có, mọi người có uy tín danh tiếng đều tới cả. Hôm đó hắn thấy được Hàn Hiểu cùng Hứa Kiệt, chuyện tình giữa hai người đã không còn là bí mật trong thương giới, lần Hàn Hiểu tỏ tình trước hàng tỷ người kia vẫn còn là ký ức mới mẻ.
Hơn nữa Hàn Hiểu của hôm nay đã không còn là thằng nhóc vô danh ngày xưa. Ngoại trừ Lạc Địa Song, cậu ta bắt đầu đặt chân vào bất động sản, địa vị ở thương giới không kém Tạ gia. Còn Hứa Kiệt, nhiều năm như vậy chưa từng gặp mặt, thế nhưng trong các bộ phim truyền hình trên TV vẫn luôn thấy được cậu. Vì thế mà khiến Tạ Minh cảm thấy bộ dạng của họ không hề xa lạ, lúc này thấy họ thì hắn tựa hồ đã giật mình mà nghĩ tới cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa rời khỏi tầm mắt của mình.
“Chúc mừng cậu.” Lúc Hàn Hiểu đưa quà tặng tới cũng nói lời chúc mừng, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo tươi cười rất nhạt, nhưng giọng điệu cũng rất khách khí xa cách, cùng khi còn trong trường học y như nhau.
Tạ Minh khẽ nhếch miệng nói tiếng cám ơn, sau đó rời đi nơi khác. Hứa Kiệt vẫn luôn đi theo bên người Hàn Hiểu, bởi vì chưa tới giờ cử hành hôn lễ nên Tạ Minh đi tới chỗ không người tranh thủ hút một điếu thuốc, trong khói thuốc lượn lờ, hắn híp lại mắt.
Trong cuộc đời này của hắn, chuyện hắn thấy hối hận nhất cũng không có bao nhiêu, cùng bạn gái trước của Hàn Hiểu làm người yêu là một trong số đó, hoặc là nên nói Hứa Khả không tính là bạn gái trước của Hàn Hiểu, bởi vì hai người đó còn chưa từng hẹn hò.
Hiện tại đã qua mấy năm rồi, hắn cũng nhớ không nổi bộ dáng của Hứa Khả ra sao nữa, ngẫu nhiên hắn cũng nghe qua tin tức của cô ta. Cái lần chuyện tình cảm giữa Hàn Hiểu và Hứa Kiệt bị đưa ra ánh sáng thì ảnh giường chiếu của chính cô ta cùng Lý Lực cũng bị lộ ra ngoài. Mấy năm nay tuy rằng cô ta vẫn ở trong giới giải trí nhưng nghe người ta nói cũng không quá tốt, có đôi khi sẽ quay mấy bộ phim cấp ba rẻ tiền. Cô ta cũng từng quay về tìm hắn, nói cô ta còn yêu hắn như thế nào, hắn chỉ nghe được một lần. Sau đó, mỗi lần Hứa Khả tìm hắn hắn đều cho cô ta đứng ngoài. Mỗi lần như thế hắn có chút giật mình, hồi xưa vì sao mình lại coi trọng Hứa Khả chứ.
Thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui, ký ức này cũng đều không rõ rồi, trái lại bộ dáng của Hàn Hiểu tương đối rõ ràng.
Nói thật, hắn rất tán thưởng Hàn Hiểu, hắn tán thưởng phương thức Hàn Hiểu xử xự, cũng tán thưởng tính tình của người này.
Hắn cũng biết, Hàn Hiểu chỉ là treo mỉm cười trên mặt, nhìn như rất hòa đồng với mọi người nhưng người có thể đi vào trong tim cậu ta cũng không có là bao. Cậu ta có thể cười với tất cả mọi người nhưng người có thể chân chính đến gần bên cậu ta thì chỉ có mình Hứa Kiệt mà thôi. Thế nhưng cho dù như vậy, người vây quanh bên người cậu ta lại ngày một nhiều. Nói hắn không có đố kỵ, đó là giả.
Cùng Hứa Khả bên nhau, hắn thấy được Hàn Hiểu phẫn nộ, hắn nghĩ bản thân rốt cuộc cũng có chỗ thắng được Hàn Hiểu rồi, đó chính là Hứa Khả. Kỳ thực ngay từ đầu hắn cũng không biết quan hệ giữa Hàn Hiểu cùng Hứa Khả, thẳng đến lần kia ngẫu nhiên nghe được quan hệ của hai người, hắn cũng nói không rõ trong lòng mình là phẫn nộ hay là cái gì khác. Ngay lúc đó hắn chỉ nghĩ duy nhất là, không thể để Hàn Hiểu cướp đi Hứa Khả, có thể khi đó hắn thực sự thích Hứa Khả, chỉ là những chuyện này đều không còn là gì ở hiện tại.
Hắn khi đó đại khái là ôm tâm tính tranh đoạt cùng Hàn Hiểu, chỉ là hắn lúc đó không biết bên người Hàn Hiểu sớm đã có rồi người khác làm bạn, mà mình thì lại diễn một vở hài kịch kỳ quặc trước mặt cậu ta.
Nghĩ tới đây, Tạ Minh cười khổ một phen, sau đó đem thân thể nhích lại gần góc phòng, hút thêm một điếu thuốc.
Hắn nhớ kỹ mình từng nghe Hứa Khả nói qua, nói là Hàn Hiểu vẫn còn có tình ý với cô ta. Sau đó mẹ của hắn đi tìm Hàn Hiểu, thậm chí cầm mười vạn đồng bán đứt quan hệ giữa Hàn Hiểu và Hứa Khả. Lúc biết được Hàn Hiểu đã nhận số tiền ấy, trong lòng hắn tràn đầy khinh thường, hắn ở thời khắc đó khinh thường Hàn Hiểu thật nhiều, sau đó hắn mới biết được mẹ mình bán đứt không phải quan hệ giữa cậu ta cùng Hứa Khả, mà là bán đứt quan hệ mẹ con của bà cùng Hàn Hiểu.
Hắn biết Hàn Hiểu không thiếu chút tiền vặt ấy, làm như thế chỉ để báo cho mẹ mình biết cậu ta không thèm quan tâm tới mối quan hệ kia, cho nên mới cầm tiền này đi.
Hôm nay sự nghiệp Hàn Hiểu như gió nổi mây phun, hắn không biết mẹ mình đang có cái tâm trạng gì, có từng hối hận hay không, chỉ là những chuyện này hiện tại không phải chuyện mình có thể hỏi.
Vì chuyện này mà cha cùng mẹ hắn có bất đồng thật lớn. Cha nói lúc đầu khi mang bà rời khỏi thị trấn kia, ông căn bản không biết bà đã kết hôn rồi. Ở trong mắt cha, mẹ ngoại trừ yêu tiền ra thì vẫn luôn là một người phụ nữ trang nhã duyên dáng. Hôm nay, ảo tưởng bị phá nát rồi, cha tựa hồ trong một đêm cũng già hơn mười tuổi.
Ở trước mặt người ngoài, cha mẹ hắn vẫn luôn giả vờ hòa thuận vui vẻ. Bây giờ họ là trong ngoài bất nhất, nếu không phải vì thể diện của cái nhà này, hẳn hai người họ đã kéo nhau ra tòa ly hôn.
Biết được mình còn có một người anh trai, thống khổ nhất đại khái chính là em gái Tạ Đình của hắn. Cô bé vẫn luôn cho rằng mẹ ghét mình vì mình ngang bướng không chịu lép vế ai, không nghĩ tới rằng mẹ như vậy là vì địa vị của cô trong lòng bà không bằng người con trai riêng kia của bà.
Rất nhiều lần hắn cũng biết Tạ Đình muốn đi tìm Hàn Hiểu, thế nhưng bây giờ gặp lại cũng không còn là cuộc gặp gỡ vui vẻ năm xưa. Cô bé không dám tùy tiện đi gặp, chỉ là đứng xa nhìn Hàn Hiểu, mà trong mắt Hàn Hiểu vốn không tồn tại bọn họ.
Mỗi lúc như vậy, hắn lại nhớ tới biểu tình khi lần đầu tiên Hàn Hiểu gặp Tạ Đình, đó là mặt mày đầy khiếp sợ. Tất cả mọi người đều cho rằng cậu ta là vì dung mạo của Tạ Đình, hiện tại ngẫm lại có lẽ ngay từ lúc đó cậu ta đã biết mối quan hệ của hai người thông qua dung mạo của Tạ Đình, chỉ là cậu ta vẫn không lên tiếng nên mọi người cũng không biết trong lòng cậu ta đang khổ sở mà thôi.
Nghĩ vậy, Tạ Minh nghĩ mình có thể xưng là một thằng khốn nạn.
Một thằng khốn nạn cái gì cũng không biết còn đắc chí tự cho mình là đúng.
Phải nói là hắn và người nhà của hắn là khởi nguồn ác mộng của Hàn Hiểu, chẳng qua cậu ta không bao giờ nói cũng không bao giờ trả đũa. Cho dù là lần can thiệp cuối cùng kia của mẹ hắn, Hàn Hiểu cũng chỉ nói rằng mong mẹ hắn đừng bao giờ can thiệp vào cuộc sống của cậu ta nữa mà thôi.
Lại nói tiếp, Hàn Hiểu hẳn có tư cách khinh bỉ hắn hơn, thế nhưng cậu ta vẫn luôn không mở miệng, thậm chí chưa từng làm gì cả, từ điểm đó mà nói, Hàn Hiểu là người mềm lòng.
Chỉ là, những chuyện này cũng đâu còn quan hệ gì với hắn, tâm Hàn Hiểu vĩnh viễn không phải thứ hắn có thể đến gần, hoặc là nên nói, vốn đã có một cơ hội để cùng cậu ta làm bạn thân nhưng đã bị chính sự tùy hứng cùng không cam lòng của hắn phá hỏng.
“Hôn lễ sắp bắt đầu rồi đấy, cậu nên vào đi thôi.” Lúc này, Trần Thiện đi tới bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói.
Hắn nhìn Trần Thiện, người này vẫn luôn đi theo hắn, có điều Trần Thiện là người khôn ngoan, đi theo hắn thì cậu ta càng có nhiều cơ hội phát triển. Nhưng mà cậu ta cũng đối xử thật tâm với hắn. Vì vậy hắn nhìn Trần Thiện cười cười, vỗ vỗ bờ vai của cậu ta, nói: “Ừ, người anh em.”
Trần Thiện nhìn hắn cười cười không nói gì, đã lâu như thế rồi, đích xác có thể xưng là anh em.
Khi vào trong hội trường, lúc đi qua một chỗ, hắn thấy Hàn Hiểu đang cau mày vỗ lưng Hứa Kiệt, nhẹ giọng trách cứ: “Đã nói rượu ấy không thích hợp với em, lại còn uống bừa, chốc nữa về nhà lại khó chịu cho xem.”
“Không có gì, kỳ thực uống được lắm mà, chẳng qua em không nghĩ nó có tác dụng chậm thế này.” Hứa Kiệt nhìn Hàn Hiểu, ôn hòa cười.
Hàn Hiểu nghe xong cau lại đôi mày tuấn lãng, nói: “Thích thì về nhà em muốn uống bao nhiêu cũng được. Nhưng giờ mà say ở trên hôn lễ này thì anh không cõng em về nhà đâu đấy.”
“Thật à?” Hứa Kiệt nhướng mày hỏi lại một câu, Hàn Hiểu ừ một tiếng. Lúc này sắc mặt của cậu ta vẫn không hiện lên biểu tình gì, chẳng qua đôi mắt đang nhìn vào Hứa Kiệt từ thời khắc ấy trở nên càng nhu hòa hơn.
Tạ Minh nhìn thấy cảnh ấy là trong lòng phức tạp rối bời, vốn là anh em của mình, là chính mình đem cậu ta đẩy đi. Hôm nay tình nghĩa anh em đã không còn nữa, gặp lại cũng chỉ là địch nhân hoặc là đồng bạn hợp tác trên thương trường… Kỳ thực ngẫu nhiên hắn cũng từng nghĩ, nếu như lúc đầu hắn không cùng Hứa Khả hẹn hò thì có phải Hàn Hiểu cũng sẽ coi hắn là bạn bè thân thiết hay không. Chỉ là trên đời này không có hai chữ ‘nếu như’, thời gian không thể quay trở lại, mọi thứ hắn nghĩ chỉ là nghĩ mà thôi.
Cái suy nghĩ này khiến hắn cười khổ không ngớt. Lúc này Trần Thiện đang làm phù rể đẩy đẩy hắn, cậu ta thấp giọng nói: “Cậu mau đi lên đi, đừng để cô dâu chờ lâu, được rồi, tôi đã quên nói lời chúc mừng cậu rồi.”
Hắn quay đầu, đem dĩ vãng mai táng dưới đáy lòng, sau đó nhìn Trần Thiện nói tiếng cám ơn, Trần Thiện nhún vai nhìn hắn cười cười, dùng khẩu ngữ nói: “Chúng ta là anh em cơ mà.”
Hắn gật đầu, trong tâm hơi ấm áp, hắn không biết Trần Thiện có cảm giác gì với Hàn Hiểu, cũng không biết cậu ta có từng hối hận hay không. Tuy nhiên những chuyện đó không còn ở trong phạm vi lo lắng của hắn nữa, bởi vì từ hôm nay trở đi, hắn có một gia đình mới, hắn sẽ đem mọi thứ đã qua đặt ở nơi sâu nhất dưới đáy lòng, sau đó vì cái gia đình này phụ trách. Lúc hắn có con, thì nhất định phải nói cho bọn chúng biết, nếu có một người bạn mà mình muốn làm thân suốt đời thì đừng nên vì những tranh đoạt không tất yếu mà khiến người đó rời khỏi mình.
Khi bước đi về phía mục sư, Tạ Minh đã nghĩ rằng có lẽ trong tương lai mình sẽ rất khó có thể gặp một người vừa tàn nhẫn lạnh lùng mà cũng rất đỗi mềm lòng như Hàn Hiểu.
Hàn Hiểu lúc này thoáng nhìn qua hắn, mày hơi nhướng lên, sau đó quay đầu nhìn qua khuôn mặt đỏ bừng của Hứa Kiệt. Trên đời này, có vài người, có vài việc, bởi vì xấu hổ, buộc lòng phải đánh mất nó.
“Hiểu, chúng ta đi du lịch được không?” Hứa Kiệt nói nhỏ vào tai Hàn Hiểu.
“Sao lại đột nhiên muốn đi du lịch vậy? Em không sợ Âu Phong Minh truy sát em à.” Hàn Hiểu nhìn người thanh tú trong lòng, thấp giọng nói.
“Nhưng mà rất muốn.”
“Ừ, được rồi.”