Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Hoa Hạ
Từ sau ngày gặp mặt đó, Khương Sơ Nhiên cũng không liên lạc với hắn, dù cho ở trường học ngẫu nhiên gặp phải, cũng chỉ gật đầu mà thôi.
Tưởng Đàm Thu cùng Trần Phàm cũng dần thân quen.
Hắn ta tuy rằng không để ý tên ngồi cùng bàn này, nhưng miễn cưỡng cũng có thể cùng Trần Phàm nói chuyện phiếm, đi ra ngoài ăn một chút gì đó.
Ở trong lớp, hắn cùng Trần Phàm là thân cận nhất.
Hôm nay, Thường Văn tìm tới hai người.
"Đội bóng rổ buổi trưa có trận thi đấu, Tưởng Đàm Thu cùng Trần Phàm, hai cậu đi hỗ trợ chuyển đồ uống cho đội"
Nói xong, cũng mặc kệ hai người có đồng ý hay không, xoay người rời đi.
Tưởng Đàm Thu ở sau lưng bĩu môi: "Xí, không phải muốn theo đuổi Tư Nghênh Hạ sao, kết quả lại biến tụi mình thành cẩu mà sai khiến".
Hắn quay đầu lại, thấy Trần Phàm vẫn im lặng, không khỏi giận dữ.
"Cái tên này tính khí thật tốt, bởi thế mới bị Thường Văn xoay vòng, tôi đều là bị cậu liên lụy"
Trần Phàm coi như không nghe thấy, vẫn làm việc của mình.
Buổi trưa ăn cơm xong sau đó tới sân bóng rổ, phát hiện hai bên chỗ ngồi đã không ít người, cơ bản đều là nữ sinh.
Rất nhiều nữ sinh châu đầu ghé tai nhìn ra cửa, thời điểm đội hình dự bị và đội hình chính ra sân chuẩn bị thi đấu, không ai thèm để ý tới.
Đợi khi Tư Nghênh Hạ vừa vào, nhất thời toàn bộ hội trường bùng nổ, tiếng hoan hô vang lên inh ỏi.
"Điên cuồng vậy sao?"
Dù cho biết Tư Nghênh Hạ được rất nhiều thiếu nữ chào đón, nhưng Trần Phàm cũng bị kinh hãi.
"Cũng là người như nhau mà, thật tức chết".
Tưởng Đàm Thu thở dài nói.
"Lớp trưởng là mỹ nhân cực phẩm như thế, tôi chỉ từng gặp qua ba bốn người.
Vậy mà tên Tư Nghênh Hạ còn không thèm để ý tới người ta.Ài...".
Trần Phàm lắc đầu một cái.
Hắn không ước ao đến cái này, kiếp trước ngang dọc tinh hà 500 năm, từng gặp qua thần nữ, thánh nữ, tuyệt thế giai nhân không biết bao nhiêu người, sao để ý một đám tiểu nữ tử trên địa cầu chứ.
Làm hắn tương đối buồn cười chính là, sau khi chuyện kia xảy ra hơn nữa tháng, cuối cùng cũng gặp lại Dương Siêu.
Trong các thành viên của đội bóng rổ, Dương Siêu và Tư Nghênh Hạ được hoan nghênh nhất, các em gái đều vây quanh hai người như kiến cỏ.
"Cậu thấy tên cao to kia không? Hắn chính là Dương Siêu, đội trưởng đội bóng rổ.
Nhân vật siêu ngưu".
Tưởng Đàm Thu chỉ vào Dương Siêu nói:
"Cha cậu ta là Chủ tịch khách sạn Thiên Thịnh, muốn tới Thiên Thịnh ăn một bữa, không ba ngàn tệ là không đụng được.
Trước từng có người trêu vào hắn, bị hắn ta mang theo người trong đội bóng đánh gãy chân, cuối cùng trường học cũng không truy cứu".
Hắn một mặt ước ao ghen tị: "Bọn mình đến lúc nào đó có thể uy phong như Dương Siêu, như vậy là tốt rồi".
Nói xong, mắt lại liếc Trần Phàm, không khỏi lắc đầu ai thán:
"Quên đi, tôi nghĩ nhiều rồi.
Tụi mình với Dương Siêu, chính là một trên trời, một dưới đất".
Trần Phàm cười cười vẫn không nói lời nào.
Tưởng Đàm Thu bối cảnh cũng tạm, nhưng so với nhà Dương Siêu có tài sản lên tới trăm triệu, còn kém quá xa.
Trong thi đấu mỗi khi bóng tới Tư Nghênh Hạ, luôn có thể lần lượt đột phá phòng tuyến của đối thủ.
Hơn nữa động tác vô cùng đẹp mắt.
Mỗi bước chạy dẫn bóng, là các em gái đều lớn tiếng reo hò cổ vũ chói tai.
Cuối cùng trận đấu cũng kết thúc, đội tuyển trường nghiền ép đội dự bị tỷ số 82 - 22, Tư Nghênh Hạ ghi được 30 diểm, đứng đầu toàn trận.
Thấy thi đấu kết thúc, Thường Văn nhanh nhẹn đi tới, đem chai nước ướp lạnh đưa cho Tư Nghênh Hạ đang mồ hôi nhễ nhại, sau đó lấy ra khăn mặt ôn nhu giúp hắn lao mồ hôi trên trán.
Tư Nghênh Hạ mặt vẫn mang nét lãnh khốc.
"Tưởng Đàm Thu, Trần Phàm, các cậu sao còn ngồi đó? Còn không mau đưa đồ uống cho các cầu thủ".
Thường Văn quay đầu lại nhìn hai người đang bất động, không khỏi giận dữ.
"Đi thôi".
Trần Phàm vỗ vỗ vai Tưởng Đàm Thu, nhấc theo thùng đồ uống đi qua.
"Cảm ơn!" Dương Siêu tiện tay tới nhận lấy, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy Trần Phàm, tay nhất thời sững lại giữa không trung.
Trên gương mặt đủ các loại biểu cảm đầy màu sắc, lúc xanh lúc đỏ lúc trắng.
"Sao vậy?" Đội viên bên cạnh đẩy một hắn cái.
"À, không chuyện gì." Dương Siêu lúng túng cười cười.
"Đã lâu không gặp" Trần Phàm gật gật đầu.
"Đúng vậy, thật nhiều ngày chưa gặp".
Dương Siêu máy móc tiếp nhận đồ uống, trên mặt tựa khóc mà không phải khóc.
Trần Phàm cũng không nhiều lới với hắn, đem đồ uống phát xong, lập tức cùng Tưởng Đàm Thu rút lui.
Chờ hắn rời đi, Dương Siêu mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, đáy mắt hiện lên vẻ kiêng kỵ sâu sắc.
"Tên kia không phải Tưởng Đàm Thu và học sinh mới chuyển tới sao?" Tư Nghênh Hạ ở bên cạnh đang uống nước nói.
"Cậu biết hắn?" Dương Siêu kỳ quái liếc hắn một cái.
"Hắn là Trần Phàm, mới chuyển vào lớp.
Một người rất bình thường, tôi để hắn tới phục vụ đồ uống".
Thường Văn vẻ mặt khinh thường cười cười.
Ở trong mắt cô nàng, cái tên Trần Phàm kia đừng nói so với Tư Nghênh Hạ hay Dương Siêu, ngay cả so với Tưởng Đàm Thu, đều kém hơn một đoạn dài.
Chính nàng nếu không là lớp trưởng, một câu nói đều chẳng muốn nói cùng hắn, thật lãng phí thời gian.
Dương Siêu nhíu nhíu mày, vừa định nói cái gì đó nhưng lại thôi.
Dù sao chuyện ở Hoàng Gia KTV làm hắn rất mất mặt, nếu như nói cho bọn họ biết, bọn họ nhất định sẽ cười nhạo mình.
Bọn họ không biết khi Trần Phàm đi xa, lúc Thường Văn mở miệng nói chuyện thì, thân hình dừng một chút, trong mắt loé ra một vẻ tức giận.
...
Bất tri bất giác, hắn đến trường đã nửa tháng.
Tối hôm đó, Trần Phàm ngồi xếp bằng trên mái nhà tiểu khu, từ ngày khai giảng, tu vi lại rơi bình cảnh, hôm nay cuối cùng có dấu hiệu phá vỡ.
"Đêm nay, mình xem có bước vào Trúc Cơ trung kỳ không"
Hắn ngồi ngay ngắn bất động, vận chuyển Hư không luyện thể quyết, chu vi trong vòng mười trượng linh khí hóa thành một từng sợi khói mờ chui vào các huyệt trên thân thể hắn.
Từ từ tấn công bình cảnh, hư không luyện thể quyết càng vận càng nhanh, lập tức hô hấp bị đình chỉ.
Vô hình hấp lực điên cuồng khuếch đại, trong cơ thể hắn như đói như khát hi vọng hấp thu càng nhiều năng lượng càng tốt.
Lúc này, ánh trăng trên trời phảng phất cũng bị hấp lực hút, hóa thành từng luồng năng lượng âm hàn truyền vào bên trong thân thể hắn.
Từ bên ngoài nhìn vào, Trần Phàm được bao phủ bởi một màng bạch quang nhàn nhạt, giống như không phải người.
Vốn dĩ tu vi Trúc cơ kỳ sẽ không cách nào hấp thu được ánh trăng, nhưng Hư không luyện thể quyết quá bá đạo, nếu tu vi đủ cao, thậm chí có thể đem hư không luyện hóa, biến thành năng lượng để thôn phệ.
Trong cơ thể hắn chân nguyên cấp tốc vận hành, Trần Phàm cảm nhận được, lớp bình phong ngăn cách cảnh giới Trúc cơ trung kỳ càng ngày càng buông lỏng.
Nhưng cũng chưa đủ, bất kể là linh khí hay năng lượng từ ánh trăng để đột phá vẫn còn kém một chút.
"Cũng may lúc luyện đan cho Ngụy Phó vẫn để lại mấy viên".
Hắn lấy ra ba viên tiểu Bồi nguyên đan, nuốt cả vào.
Đan dược vào trong bụng, lập tức hóa thành dòng nhiệt lưu lan tỏa toàn thân.
Một luồng cảm giác đầy thỏa mãn xông lên đầu.
Cuối cùng, Băng một tiếng.
Bình phong phá!
Cả người vô số tế bào như cùng nhau reo hò, so ban đầu, chân nguyên cường đại ở trong người trong kinh mạch nhẹ nhàng di chuyển, mỗi thời mỗi khắc tựa hồ đang được tăng cường.
Không những chân nguyên, mà còn cả thân thể của hắn cũng có một luồng năng lượng truyền vào dần dần trở nên mạnh mẽ.
Tu tiên không chỉ để tu vi tiến bộ, nó giống nhân loại tiến hóa sinh mệnh.
Tu hành đến cảnh giới cao thâm, con người chậm rãi từ thân thể phàm trần chuyển thành nguyên khí sinh mệnh thậm chí là thần hồn sinh mệnh.
Lúc ấy, có thể gọi là bất tử bất diệt.
Sau khi bước vào Trúc cơ trung kỳ, nhìn bên ngoài sẽ không thấy Trần Phàm có thay đổi gì, nhưng thực chất thân thể lẫn tu vi so với trước đều mạnh rất nhiều.
Trần Phàm thở dài một tiếng, từ từ đứng lên.
Bỏ ra thời gian một tháng, hắn cuối cùng tiến vào Trúc cơ trung kỳ.
"Lần này nếu không có tiểu Bồi nguyên đan, mình nghĩ muốn đột phá ít nhất cần thêm nửa tháng, xem ra phải đem kế hoạch kiếm tiền đăng lên nhật báo".
Trần Phàm trong lòng yên lặng nghĩ đến.
Ngày hôm sau, Trần Phàm nhận được điện thoại bất ngờ từ một người.
Ngày trước cùng hắn có mâu thuẫn, không ai khác đó là Chu Thiên Hào gọi tới.
Trong điện thoại Chu Thiên Hào mời hắn giữa trưa ngày mai có bày bàn tiệc tại một khách sạn lớn, để tạ tội với hắn.
Trần Phàm suy nghĩ một chút, liền gật đầu đồng ý..