Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [41] Phát Tiết
******
Trong sân Ngũ Phúc đường, quản gia ngăn cản Hạ Trạch vừa hấp tấp chạy tới, uyển chuyển biểu thị Hạ nãi nãi đang uống thuốc, nên để ông vào thông báo một tiếng.
Hạ Trạch hai tay đút vào túi quần cười lạnh: “Từ khi nào tôi đây không có cả tự do đi lại trong nhà của mình?”
Biểu hiện của Hạ Trạch đầy khiêu khích, quản gia ẩn ẩn đoán được ý đồ cậu tới lần này, lập tức thức thời tránh đường, không còn tiếp tục kiên trì.
Hạ Trạch theo bản năng phóng nhẹ cước bộ, chờ cậu đi tới cửa liền nghe thấy tiếng nói chuyện của Hạ Chí Kiệt.
“Mẫu thân, con thật sự biết sai rồi, lúc ấy con đúng là bị ma xui quỷ khiến, con…”
“Được rồi!” Hạ nãi nãi đánh gãy lời ông: “Anh đừng hòng dùng mấy lời này lừa tôi, tôi nuôi anh nhiều năm như vậy còn không rõ sao? Sáu bức họa, trừ bỏ ‘Báo Xuân Đồ’ mà Trì gia tìm về thì vẫn còn sáu bức bị bán ra nước ngoài, anh tính làm sao đây?”
“Mẫu thân, con thực bị oan a!”
Hạ Chí Kiệt không để ý bản thân mình đã gần sáu mươi, vẻ mặt lấy lòng dựa vào bên người Hạ nãi nãi. Ông thực sự cảm thấy mình oan uổng, sáu bức kia rõ ràng không phải ông mang ra. Là thằng nhóc đê tiện Thẩm Gia Thạch kia cấu kết với Di Nhiên cư lập bẫy làm không ai tin tưởng lời ông. Bản ghi chép của Di Nhiên Cư ghi rõ đã cùng ông giao dịch, nhưng chính bản thân ông lại hoàn toàn không hay biết gì cả.
Sáu bức họa, mỗi bức gần một triệu, nghĩ tới chú tư có ý định nếu không thu hồi được thì bắt ông gánh vác hết tổn thất này, Hạ Chí Kiệt cảm thấy thực đau đớn.
Hạ nãi nãi thấy bộ đáng đau lòng của Hạ Chí Kiệt thì hừ một tiếng, không nóng không lạnh nói: “Giờ mới biết đau lòng? Lúc trộm mang đi sao không thấy anh đau lòng? Có phải anh cảm thấy thay vì tiện nghi cho Hạ Trạch thì mình cũng phải chấm mút được một chút, đúng không? Thằng tư nói đúng, nên cho anh một bài học thì sau này mới sợ.”
Hạ Chí Kiệt thành thật cúi đầu, một câu cũng không dám phản bác.
Hạ nãi nãi nhìn bộ dáng mặc người ta mắng chửi của đứa con, trong lòng đã sớm không còn tức giận. Ban đầu biết Hạ Chí Kiệt dám trộm đi sáu bức họa, bà thực sự rất giận, nhưng Hạ Chí Kiệt dù sao cũng là con bà, khoảng thời gian này lại ngày ngày canh giữ bên cạnh, bà sao có thể giận. Người ta nói vợ chồng không thể giận qua đêm, kỳ thực mẹ con cũng vậy. Hạ nãi nãi oán giận vươn tay chọt chọt đầu Hạ Chí Kiệt như những lần ông phạm lỗi lúc nhỏ: “Được rồi, để tôi nói chuyện với thằng tư, chuyện này cứ vậy đi. Thừa dịp em gái anh về đây, qua vài ngày nữa liền phân chia số tranh chữ kia, sáu bức kia tính vào phần anh được chia.”
Hạ Chí Kiệt rụt cổ, trong lòng thầm kêu khổ. Nếu là hôm qua Hạ nãi nãi nói muốn phân chia số tranh trong phòng sách nhỏ, Hạ Chí Kiệt nhất định cầu còn không được. Nhưng sáng nay ông vừa nhìn thấy tin tức kia, trong lòng liền nghi ngờ người thần bí là Thẩm Gia Thạch, kinh hồn táng đảm sợ bên ngoài lại nháo ầm ĩ một trận. Thẩm Gia Thạch dám nói vậy thì tám phần trong tay đã nắm giữ chứng cớ gì đó. Tuy ông hiển nhiên không nói chuyện di chúc phụ thân với Thẩm Gia Thạch, nhưng những lúc lên giường cảm xúc kích động thì không dám cam đoan mình có vô tình tiết lộ gì hay không. Lỡ như chuyện này nháo lớn, mấy người khác trong Hạ gia thì không sao, nhưng ông thì có ‘chứng cớ xác thực’ đã trộm sáu bức họa, nếu Trì gia truy cứu, phỏng chừng ngay cả chú tư cũng không bảo hộ ông nổi. Chính là kẻ đứng sau kia rốt cuộc là người nào thì không ai biết, chỉ biết hiện giờ cả Hải thành đã biết tới chuyện này, cho dù Hạ gia khăng khăng phủ nhận thì sao chứ? Chỉ cần mang cái danh có ý đồ chiếm đoạt đồ của Hạ trạch, con đường thăng tiến của chú tư chỉ sợ khá gian nan.
Hạ Chí Kiệt chột dạ cười cười: “Mẫu thân, chuyện này chúng ta nói sau đi.”
“Nói sau?” Hạ nãi nãi lơ đễnh: “Tôi còn có thể sống được mấy năm chứ? Thừa dịp tôi còn sống thì chia hết cho các anh chị. Chờ tôi mất đi, cho dù chuyện này nháo ra thì Hạ Trạch cũng không nói được gì.”
Hạ Chí Kiệt không dám đáp gì, chỉ ấp úng nói: “Mẫu thân, kỳ thực con nghĩ mấy thứ kia dù sao cũng là phụ thân lưu lại cho Tiểu Trạch, nếu không cứ để cho nó đi. Chúng con dù sao cũng là bậc chú bác , sao có thể không biết xấu hổ cùng con cháu tranh giành. Mẫu thân nói xem có đúng không?”
“Xùy!” Hạ nãi nãi kỳ quái nhìn Hạ Chí Kiệt, đang định hỏi sao lại đột nhiên thay đổi thái độ như vậy thì nghe ngoài cửa truyền tới một tiếng cười nhạo. Hạ Trạch nghe tới đây thì rốt cuộc cũng hiểu rõ tất cả. Cậu nhướng mi, ánh mắt đầy mỉa mai cứ vậy thản nhiên đẩy cửa tiến vào, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua Hạ nãi nãi dừng lại trên người Hạ Chí Kiệt.
“Hóa ra bác hai vẫn còn lương tâm, biết bậc trưởng bối thì không nên không biết xấu hổ mà tranh đồ của hậu bối cơ đấy.”
“Tiểu Trạch?”
Hạ Chí Kiệt bị sự xuất hiện đột ngột của Hạ Trạch làm kinh ngạc, lập tức phản ứng. Vẻ mặt ôn hòa nhìn về phía Hạ Trạch, giống như không hề nghe thấy lời nói châm biếm kia, cười cười: “Tiểu Trạch đến khi nào vậy? Đến đến, bác hai với con ra ngoài nói chuyện, bà nội con thân thể không tốt, không thể quá mệt nhọc.”
Hạ Chí Kiệt vừa nói vừa định kéo Hạ Trạch ra ngoài, Hạ Trạch liền giãy ra, khẽ phủi phủi tay áo, sau đó ngồi xuống trường kỷ đối diện Hạ nãi nãi, thờ ơ nói: “Bà nội thân thể không tốt? Tôi cảm thấy bà nội thực tràn đầy tinh thần a! Nói ra thì tôi đến cũng vì muốn thăm bà, vì cái gì phải cùng bác hai ra ngoài nói chuyện? Bác hai có chuyện gì sợ bà nội biết à?”
“Hạ Trạch!” Hạ Chí Kiệt xụ mặt trừng mắt, phóng ra ánh mắt cảnh cáo.
Hạ Trạch cà phất cà phơ mỉm cười: “Bác hai làm gì mà trừng tôi!”
“Đủ rồi!” Hạ nãi nãi lạnh lùng nói: “Hạ Trạch, cậu có cần vừa về đã làm ầm ĩ cả lên không, đi ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Hạ nãi nãi từ thái độ giữa Hạ Chí Kiệt cùng Hạ Trạch ẩn ẩn nhận ra gì đó, trong lòng biết phỏng chừng Hạ Chí Kiệt có việc gạt mình, nhưng Hạ Trạch cũng không phải thứ tốt lành gì, dám nắm thóp bắt bí bác hai mình, bà vừa nhìn thấy mặt Hạ Trạch liền tức giận.
Hạ Trạch cười lạnh, ủy khuất cùng phẫn nộ vẫn đè nén trong lòng nghe Hạ nãi nãi nói vậy thì hệt như bị tạt một thùng xăng nháy mắt bùng lên đỉnh điểm, cơn tức tràn đầy trái tim. Cậu cố gắng kiềm nén tình tự muốn bùng nổ, giễu cợt nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười sáng lạn.
“Sao lại bảo tôi làm ầm ĩ chứ? Bà nội chắc chưa biết chuyện bác hai nhỉ, kia mới đáng gọi là ầm ĩ! Phải biết bác hai đây cùng Thẩm Gia Thạch mà bà yêu thương nhất đã xáp lại cùng một chỗ, nói không chừng còn thừa dịp bà không chú ý, ở ngay nhà tổ này lăn lên giường yêu thương nhung nhớ. Hiện giờ chắc toàn bộ Hải thành đều đã xem clip ở trên giường của bác hai cùng Thẩm Gia Thạch, bà nội muốn xem không? Để tôi gửi link qua.”
“Hạ Trạch!” Hạ Chí Kiệt đỏ rần mặt, nặng nề quát lớn.
Hạ nãi nãi không dám tin nhìn Hạ Chí Kiệt, quay đầu run rẩy chỉ về phía Hạ Trạch: “Cậu nói bậy bạ gì đó?”
“Tôi nói bậy?” Hạ Trạch vẻ mặt vô tội, cong khóe miệng: “Còn chuyện càng bậy hơn nữa đây. Không chỉ bác hai, Thẩm Gia Thạch mà bà nội yêu thương kia cùng từng cùng anh cả lăn lên giường, không khéo trong tay tôi cũng có clip, bà nội muốn xem không? Tôi nghĩ không quá vài ngày nữa nói không chừng sẽ có clip cả ba người cùng quan hệ, bà thấy thế nào?”
“Hạ Trạch, câm miệng lại!” Hạ Chí Kiệt vừa thấy thần sắc Hạ nãi nãi không đúng, liền vội vàng bước tới muốn kéo Hạ Trạch ra ngoài.
“Này là sao?” Tiếng Hạ Tư Tuệ ở ngoài cửa vang lên. Cô giật mình nhìn sắc mặt âm trầm của Hạ Chí Kiệt, khó hiểu hỏi: “Anh hai, Tiểu Trạch, hai người…”
Không đợi Hạ Tư Tuệ nói hết câu, Hạ Chí Kiệt đã thét lên một tiếng kinh hãi. Một cái chén sứ bay vụt lên không trung thành một đường cong nặng nề đập vào đầu Hạ Chí Kiệt. Trán Hạ Chí Kiệt lập tức bị cắt một đường, máu không ngừng trào ra bê bết trên mặt.
Sắc mặt Hạ nãi nãi xanh mét, thở hỗn hển, một tay ôm ngực, một tay run rẩy chỉ Hạ Chí Kiệt: “Anh… anh… anh…” Ngay cả nói cũng không nói nên lời.
Hạ Chí Kiệt không để ý tới vết thương, vội vàng cùng Hạ Tư Tuệ chạy tới đỡ Hạ nãi nãi, sợ bà xảy ra việc ngoài ý muốn.
Hạ Trạch trầm mặc nhìn bọn họ, cơn phẫn nộ trong lòng không thể đè nén. Từ nhỏ cậu đã biết bà nội không thích mình, vì thế cậu liền cố gắng tránh không xuất hiện trước mặt bà. Nhưng mặc kệ thế nào, Hạ Chí Kiệt hay bà nội, cậu vẫn luôn xem là thân nhân mà đối đãi. Đời trước vì cùng Trì Dĩ Hoành ở cùng một chỗ, cậu cùng trong nhà đã nháo một trận. Cậu cùng lắm cũng chỉ không muốn chọc giận Hạ gia nữa thôi chứ chưa từng giống lúc này, phẫn nộ đến mức chỉ hận không thể hủy diệt cả Hạ gia.
Hạ Trạch lạnh lùng đứng ở nơi đó, ánh mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Hạ nãi nãi. Hạ nãi nãi được Hạ Tư Tuệ xoa ngực một hồi mới bình ổn trở lại, trên gương mặt không còn vẻ nghiêm nghị làm người ta khiếp sợ ngày thường mà là suy yếu tái nhợt. Bà đảo bắt nhìn tới Hạ Trạch, vô lực nói: “Hạ Trạch, cậu cút đi cho tôi!”
Hạ Trạch mắt điếc tai ngơ, thản nhiên nói: “Tôi cũng không muốn ở lâu trong này, chính là có một vấn đề muốn biết đáp án mà thôi. Vì cái gì? Vì cái gì mọi người phải gạt tôi chuyện di chúc ông nội? Vì cái gì lại đề phòng tôi như người ngoài?”
Trên mạng người thần bí kia xếp cậu vào vị trí người bị hại, nhưng Hạ Trạch thấy hẳn càng nhiều người xem cậu là kẻ ngốc hơn đi. Cậu rốt cuộc ngu xuẩn tới cỡ nào mới bị cả nhà bài xích, nhiều năm như vậy vẫn không có ai nói cho mình biết chuyện này. Hạ Trạch thậm chí hoài nghi, cậu kỳ thực không phải họ Hạ, vì thế tất cả mọi người trong nhà mới không thích mình?
Hạ Tư Tuệ lúc sáng cũng thấy tin tức kia, vừa nghe vậy liền khẩn trương nhìn Hạ Trạch, áy náy giải thích: “Tiểu Trạch, con hãy nghe cô nói, không phải như con nghĩ đâu. Con còn nhỏ, mọi người chỉ sợ con không hiểu chuyện.”
“Tôi không hiểu chuyện?” Hạ Trạch cười chế giễu: “Tôi không hiểu chuyện cũng không trộm đồ trong nhà ra ngoài bài bạc. Tôi không hiểu chuyện cũng không cùng bạn tình của phụ thân lăn lên giường.”
“Tiểu Trạch.” Hạ Tư Tuệ không đồng ý đánh gãy, Hạ nãi nãi không thể chịu kích thích nữa. Cô muốn giải thích nhưng Hạ Trạch lại lẳng lẳng nhìn qua: “Cô út, cô có gạt tôi không? Có gạt tôi không?”
“Cô…” Hạ Tư Tuệ chống lại ánh mắt Hạ Trạch, đột nhiên nói không ra lời.
Hạ Trạch suy sụp khép mắt: “Cô út, cô nghĩ mình cùng bọn họ có gì khác biệt? Bọn họ gạt tôi vì xem tôi là đứa ngốc, muốn chiếm đoạt thứ của tôi. Còn cô út thì sao? Chẳng lẽ không phải cũng xem tôi là đứa ngốc sao? Cô nói cô là vì tốt cho tôi, thế nên tôi đây cái gì cũng không cần biết, mỗi ngày chỉ cần vui vẻ là được, kia có khác gì đứa ngốc? Mục đích của các người không phải cũng giống nhau sao, để tôi cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hỏi, cả đời chỉ có thể sống bám vào Hạ gia.”
“Tiểu Trạch, cô…” Hạ Tư Tuệ muốn nói không phải như thế, cô thật lòng yêu thương Hạ Trạch, muốn Hạ Trạch vĩnh viễn có một cuộc sống vô ưu vô lự, cô…
“Hạ Trạch, cậu làm gì đó!”
Tiếng rống giận của Trì Dĩ Hoành vang lên phía sau, Hạ Chí Thành nghe quản gia chạy tới báo Hạ Trạch cùng Hạ Chí Thành cãi nhau ở Ngũ Phúc đường thì liền vội vàng chạy tới. Ông liếc mắt liền thấy Hạ nãi nãi sắc mặt tái nhợt cùng vết thương trên đầu Hạ Chí Kiệt, không chút nghĩ ngợi liền phát giận lên đầu Hạ Trạch.
Hạ Trạch tỏ ra bình tĩnh, lãnh đạm nói: “Không có gì, chỉ nói cho bà nội nghe bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Nga, đúng rồi, chắc bà nội vẫn chưa biết tin tức oanh động nhất hôm nay đi? Trưởng bối Hạ gia mặt dày vô sỉ bức bách Thẩm Gia Thạch đáng thương vẽ tranh mô phỏng, ý đồ chiếm đoạt tài sản hậu bối, phụ thân nói xem có đúng không?”
“Súc sinh!” Hạ Chí Thành đánh một bạt tay về phía Hạ Trạch. Hạ nãi nãi lớn tuổi như vậy, bọn họ đều giấu diếm không dám để bà biết chuyện, thế nhưng thằng súc sinh này lại làm vậy, muốn tức chết bà nội nó sao?
“Dượng!” Bàn tay Hạ Chí Thành không đánh lên mặt Hạ Trạch mà bị Trì Dĩ Hoành bắt được. Anh lạnh lùng chắn trước mặt Hạ Trạch, giọng điệu nghiêm nghị: “Tiểu Trạch có nói gì sai sao?”
“Dĩ Hoành, đây là chuyện Hạ gia chúng ta.” Hạ Chí Thành nén giận nói.
Trì Dĩ Hoành nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười nhạt, bình tĩnh nói: “Trong số tranh chữ cụ Hạ để lại cho Hạ Trạch có một phần là của Trì gia gửi ở Hạ gia, tôi nghĩ dượng không quên đi? Tôi cảm thấy mình có liên quan tới chuyện này, cũng đủ tư cách đứng đây nói chuyện.”
Lời Trì Dĩ Hoành chọt trúng chỗ xấu hổ của Hạ Chí Thành, ông lại càng hoài nghi bức ‘Nguyệt Hạ Lư Sơn Đồ’ kia là Trì gia cố ý mang tới thử. Sắc mặt Hạ Chí Thành thoáng chốc trầm xuống, Hạ nãi nãi phẫn nộ run giọng nói: “Trì gia đừng có mà khinh người quá đáng, số tranh chữ đó là của Thẩm gia…”
“Là Thẩm gia bán cho Trì gia.” Trì Dĩ Hoành nho nhã lễ độ tiếp lời.
Hạ nãi nãi nháy mắt cảm thấy máu xông lên não, gương mặt đỏ ửng một cách bất thường, run rẩy chỉ tay về phía Trì Dĩ Hoành, chưa nói được một chữ đã từ người Hạ Chí Kiệt trượt xuống đất.
“Bác sĩ!” Hạ Chí Thành hô lớn.
Bác sĩ vẫn túc trực ở cách vách lập tức chạy tới, bất đồng với vài lần ngất xỉu trước, lần này bác sĩ riêng ở nhà tổ lập tức đề nghị cho bà nhập viện. Nhất thời trong phòng không còn ai có tâm tình để ý tới Hạ Trạch cùng Trì Dĩ Hoành, gấp rút đến loạn thành một đoàn.
Trì Dĩ Hoành nhăn mặt nhíu mày, không nghĩ tới Hạ nãi nãi lại phản ứng lớn đến vậy. Khó trách bà vẫn luôn không thích Hạ Trạch, hóa ra vì luôn nghĩ Trì gia chiếm đoạt của Thẩm gia. Trì Dĩ Hoành lo lắng nhìn qua Hạ Trạch, Hạ Trạch chỉ hờ hững xoay người đi ra ngoài.
“Tiểu Trạch!” Trì Dĩ Hoành bám sát theo, trong lòng hối hận, đáng ra mình nên tới Hạ gia tìm Hạ Trạch trước chứ không phải tới nhà tổ tìm Hạ Chí Thành.
“Em không sao chứ?” Trì Dĩ Hoành đưa tay kéo Hạ Trạch.
Hai người lúc này đã rời khỏi Ngũ Phúc đường, Hạ Trạch theo động tác của Trì Dĩ Hoành mà đứng lại, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn anh, thấp giọng nói: “Anh họ, có phải anh đã sớm biết chuyện này?”
Hạ Trạch hỏi chuyện gì, Trì Dĩ Hoành trong lòng biết rõ, anh không khỏi hối hận không thôi. Chuyện này anh kỳ thực không muốn gạt Hạ Trạch, chính là khi biết chuyện này cũng là lúc nhận ra tâm ý của mình, hoàn toàn không biết làm sao đối mặt với Hạ Trạch, nhất thời mới kéo dài không nói cho cậu biết.
“Đúng vậy!” Trì Dĩ Hoành chua xót nói.
Ánh mắt Hạ Trạch trở nên ảm đạm, cậu cúi thấp đầu không lộ rõ biểu tình trên mặt, nhẹ giọng nói: “Em không thích như vậy, em không muốn chuyện gì cũng bị người khác giấu diếm, không muốn giống một đứa ngốc cái gì cũng không biết.”
Giọng Hạ Trạch rất nhẹ, nhưng từng tiếng từng tiếng giống hệt một chiếc búa tạ nện vào trái tim Trì Dĩ Hoành. Anh chỉ cảm thấy trong lòng thực chua xót, vừa đau lòng lại hối hận vì trước đó bản thân đã so dự. Anh không nên tự cho là đúng. Bắt đầu từ lúc về nước, anh vẫn cứ xem Hạ Trạch là một đứa nhỏ không hiểu chuyện. Anh đã quen dùng lý do vì tốt mà thay cậu quyết định, nhưng lại quên mất, cho dù Hạ Trạch vẫn còn là một đứa nhỏ thì cậu vẫn có suy nghĩ, có tình cảm của riêng mình. Cậu có quyền quyết định chứ không phải để mặc cho người khác thao túng nhân sinh của mình.
Trì Dĩ Hoành cẩn thận vươn tay tới khoát lên vai Hạ Trạch, vẻ mặt trịnh trọng: “Tiểu Trạch, thật xin lỗi.”
Hạ Trạch khẽ lắc đầu, nhìn chằm chằm mặt đất, như đang nói chuyện với Trì Dĩ Hoành, lại như nói chuyện với một người khác.
“Không trách anh họ, là em quá vô dụng. Vẫn luôn như vậy, em cái gì cũng không biết, mỗi ngày cứ vô tâm vô phế mà sống, người khác nói cái gì thì em nghe cái đó. Em biết anh họ tốt, thật tâm tốt, nhưng em không muốn loại tốt này. Trước kia em không hiểu, nhưng giờ đã hiểu. Em không muốn cả đời làm một đứa ngốc vô dụng, cần anh họ bảo hộ, cái gì cũng ỷ lại anh, rời khỏi anh liền sống không nổi. Em muốn đứng bên cạnh anh, cho dù chẳng làm được gì nhưng em sẽ cố gắng không làm vướng chân anh.”
Hạ Trạch nói những lời này, Trì Dĩ Hoành cảm thấy không hiểu gì cả nhưng tựa hồ lại hiểu tất cả. Anh rầu rĩ, chỉ cảm thấy buồn phiền vô cùng. Anh nghe ra tuyệt vọng trong giọng Hạ Trạch, theo đó một cơn đau nhè nhẹ không cách nào hình dung không ngừng lan tràn trong đáy lòng.
Hạ Trạch cúi đầu, không nói nữa. Một giọt nước khẽ rơi xuống miếng gạch lót nền dưới chân, ngay sau đó là hai giọt, ba giọt.
Trì Dĩ Hoành rốt cuộc nhịn không được, đưa tay ôm chặt Hạ Trạch vào lòng. Hạ Trạch dựa vào đầu vai anh, nước mắt rất nhanh đã thấm ướt đẫm. Trì Dĩ Hoành hốt hoảng nhớ tới lần đầu tiên mình gặp Hạ Trạch sau khi về nước, lần đó cũng vậy, Hạ Trạch tựa vào vai anh im lặng rơi lệ. Những giọt lệ kia đều nóng kinh người, như muốn khắc thành dấu ấn trên da thịt. Hiện giờ cũng ở nơi đó, Trì Dĩ Hoành cảm thấy làn da dưới lớp vải dệt nóng hầm hập. Trái tim anh bị nước mắt Hạ Trạch phá tan thành mảnh nhỏ, anh tình nguyện dùng hết thảy để đảo ngược thời gian, để anh trở về thời điểm trước lúc Hạ Trạch khổ sở. Anh sẽ không tự cho là đúng như vậy nữa mà sớm xác định tâm ý của mình, vẫn luôn bồi bên người Hạ Trạch.
Thời gian trôi qua, hai người cứ vậy không coi ai ra gì ôm lấy nhau. Luồng khí giận vẫn tích tụ trong lòng Hạ Trạch dần dần tán đi, cậu khụt khịt mũi lui về sau muốn đẩy Trì Dĩ Hoành. Trì Dĩ Hoành không chỉ không buông tay mà còn tăng thêm sức.
Hạ Trạch hơi ngẩng đầu: “Anh họ, em không có việc gì.”
Trì Dĩ Hoành đưa tay nhẹ nhàng lau mi mắt Hạ Trạch, trầm thấp ừ một tiếng.
Ánh mắt Hạ Trạch đỏ bừng, khóe miệng khẽ cong lộ ra ý cười ngượng ngùng: “Anh họ có thể cùng em tới một nơi không?”
“Được!”
Nơi Hạ Trạch muốn đi nằm ở vùng ngoại thành Hải thành, cách nhà tổ Hạ gia khá xa. Trì Dĩ Hoành lên xe, nghiêng người giúp Hạ Trạch thắt dây an toàn. Hạ Trạch chuyên chú nhìn động tác của anh, chớp chớp mắt, đã không còn đỏ au, ánh mắt được nước mắt tẩy qua thực trong suốt sạch sẽ.
Trì Dĩ Hoành cảm giác được tầm mắt Hạ Trạch, nhếch khóe miệng: “Nhìn gì đó?”
Hạ Trạch lắc đầu không chịu nói, Trì Dĩ Hoành mỉm cười, đưa tay thân thiết xoa nhẹ đầu Hạ Trạch: “Sao lại muốn ra vùng ngoại thành xa xôi như vậy?”
“Em muốn thăm một người bạn.”
“Bạn?”
Hạ Trạch ừ một tiếng: “Cậu ta đã qua đời trước đó không lâu, em vẫn không có dũng khí tới nhìn cậu ấy. Vẫn luôn trốn tránh nơi cậu ấy qua đời. Giờ ngẫm lại thấy không còn sợ nữa.”
Trì Dĩ Hoành ôn nhu nhìn Hạ Trạch, trên mặt lộ ra biểu tình thực thoải mái, anh có thể cảm thấy Hạ Trạch tựa hồ có điểm không giống.
__________
Hoàn