Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tiêu Tướng quân, ngài tìm ta?”
Từ Tuyệt tình cung trở về, Dật Hiên luôn chăm chú hống tiểu đồ nhi đang không ngừng làm nũng trong lòng hắn, nhưng không nhịn được vẫn nghĩ đến Tiêu gia quân. Biết rằng không nên hy vọng xa vời nhưng người ấy lại gần mình trong gang tấc, Dật Hiên nhìn rất rõ ràng người ấy đang điều binh khiển tướng vô cùng oai hùng. Người thật sự vì ta mà đến hay sao? Cho tới khi thị vệ truyền lời Tiêu tướng quân cho mời mình, Dật Hiên không khỏi luống cuống cả lên.
“Vào đi!”
Cố gắng giữ vững hô hấp, trấn định tinh thần nhưng vừa bước vào phòng, tất cả đều như trở nên vô nghĩa. Tim Dật Hiên đập liên hồi, vừa sợ hãi lại càng… hưng phấn đi.
“Đứng xa như vậy làm gì. Làm quan cùng triều, bổn tướng có phần lễ vật muốn tặng Tiêu đại nhân. Bất quá nếu ngươi không nghĩ nhận có thể lập tức rời đi.” – Nói xong, Tiêu Hán Thần giữ một bộ dáng không hề quan tâm nhưng bàn tay trong ống tay áo kia đã sớm nắm chặt thành quyền.
Dật Hiên chậm rãi đi đến bàn, nhìn thấy một quyển sách đặt trên bàn ghi rõ ràng bốn chữ: “Tiêu gia tộc phổ”. Hắn run rẫy lật một trang rồi lại một trang, cũng không biết nhìn bao nhiêu lượt trang giấy ấy. Tu la vương Vân Hiên lúc nào trán đã đầy một tầng mồ hôi. Tiêu đại tướng quân đứng bên cửa thong dong nghe tiếng chim hót… có lẽ cũng một thời gian khá lâu… nhưng vẫn chỉ có tiếng chim hót!
Hơi nâng mắt liếc nhìn lại không thấy bóng dáng một ai? Sững sờ xoay người, Tiêu Hán Thần muốn chết đứng, mắt mở to nhìn xuống kẻ đang vô cùng đoan chính quỳ, hai tay giơ cao roi… thỉnh phạt.
“Nhi tử!!!”
Cũng một đoạn trầm mặc, Tiêu Dật Hiên rốt cuộc mở miệng.
“Phụ thân!” – Bất quá hai chữ này liền đem tĩnh lặng trong phòng triệt đễ phá vỡ, Tiêu Hán Thần nhanh như sấm chớp cầm lấy roi, ân nhi tử xuống bàn, loạn xả quần áo, khí thế bừng bừng vung roi. Đợi đến lúc nội lực thâm hậu, khinh công tuyệt đỉnh, thân thủ linh mẫn Tiêu Dật Hiên kịp phản ứng, mông đã hằn lên những vệt roi đỏ ửng.
“Ba… ba… ba… ba… Phụ thân!”
Ghé vào bàn thừa nhận trách phạt, trong lòng Dật Hiên không hề có tiếc nuối, không hề có ủy khuất đau lòng mà chỉ một cảm giác đau, rất đau. Phụ thân xuống tay thật nặng, so với roi trong Tuyệt tình cung không sai khác bao nhiêu.
“Phụ thân!… Biết gọi phụ thân, không phải gọi Tiêu Tướng quân rất thuận miệng sao? Còn dám cho ta nhà trốn đi? Nằm sấp tốt lắm, bất kính phụ thân 30 roi, rời nhà trốn đi 50 roi, không được trốn, không được kháng phạt, chính mình điểm số, đếm sai thêm phạt.”
“Ba… một”
“Ba… hai”
Đau a, mình tại sao chủ động thỉnh phạt làm chi a! Đây là chính mình tìm tội.
“Ba… ba”
Sao có thể xuống tay ác như vậy, rõ ràng chỉ là roi mây mà sao so với quân côn còn đau gấp mấy lần.
“Ba… bốn, ba… năm, ba… sáu… phụ thân đau quá!”
“Ba… bảy… phụ thân, cái này không công bằng. Rõ ràng là ngài không nhận Hiên nhi trước, Hiên nhi mới rời đi.”
“Ba… tám… là ngài không cho ta gọi phụ thân. Hiên nhi là tuân theo lời ngài nói.”
“Ba… chín… phụ thân dựa vào cái gì đánh ta 30 roi, Hiên nhi không phục.”
Trả lời Dật Hiên lại là mấy roi tăng thêm vài phần lực đạo.
“Ba… chín, ba… mười”
“Dựa vào cái gì à? Dựa vào ta là lão tử của ngươi, lão tử đã muốn tự tay đánh ngươi từ lâu lắm rồi. Tiểu tử nhà ngươi, lần đầu tiên gặp mặt khiến cho lão tử kinh ngạc, còn không nói danh tính thật. Ở Tướng quân Phủ ngày ngày cùng lão tử tranh cãi, rõ ràng một thân võ nghệ xuất thần nhập hóa lại dối trên lừa dưới, thiếu chút cho lão tử quỳ xuống tạ ơn ngươi… Hừ!”
“Ngươi còn dám rời nhà trốn đi, làm hại lão tử hết kinh ngạc, lo lắng rồi quẫn bách, hiện tại lão tử không thừa dịp đánh ngươi nhiều một chút, nộ khí này sao có thể giải. Ngươi nghĩ Tướng quân phủ là nơi nào mà dám vẽ loạn? “Tiêu Dật Hiên đã đến đây chơi”.Đó là nhà ngươi, ngươi chơi cái gì? Không đánh ngươi, ta cũng cảm thấy có lỗi với cột trụ ngoài Tướng quân phủ.”
“Ba… mười một, phụ thân… ngày mai còn muốn cưỡi ngựa, ngài tạm tha Hiên nhi đi.”
“Ba… mười hai… Hiên nhi cũng đã có bốn đứa đệ tử.”
“Ba… mười ba… tiểu đồ đệ của Hiên nhi còn ở tại đây, phụ thân chừa cho Hiên nhi chút thể diện đi.”
Tiêu Hán Thần vung roi, nghe nhi tử nói lải nhải, lòng bực bội không thôi. Nhi tử cũng có đến vài đứa, trừ bỏ lúc nhỏ bị đánh chịu không nói khóc rống cầu xin tha thứ. Hiện tại có đứa nào dám cả gan hồ nháo. Dật Hi trước kia cũng là đứa ương bướng cứng đầu, vẫn là hắn đánh đến mức nó chịu không nổi phải điểm số mới bắt đầu chân chính phạt. Cứ vài lần như thế liền khiến nó phục tùng. Nhưng hiện tại, tiểu tử này tuy miệng lải nhải nhưng rất thành thật nằm bất động chịu đòn, khiến cho hắn muốn kêu nó câm miệng cũng nói không nên lời. Nội tâm thở dài, Tiêu Hán Thần ta như thế nào có được một nhi tử khôn khéo như vậy, lão tử… lão tử rất thích.
“Ba… mười bốn… ô… ô… phụ thân, Hiên nhi chịu không nổi, đừng đánh.”
Nghe được thanh âm yếu ớt đầy uỷ khuất, Tiêu Hán Thần dừng tay xem xét, xuống tay có nặng, bất quá chỉ bầm tím. Tiểu tử, ngươi ngay cả đại lao hình cụ đều có thể chịu qua, cái này còn chưa phá da đổ máu mà chịu không nổi?
“Ba… mười lăm”
“Ba… mười sáu, phụ thân, nhẹ tay, Hiên nhi…”
“Đứng lên, ta đếm đến ba, ngươi còn không động sẽ đánh lại từ đầu.” – Tiêu Hán Thần không nghĩ tới tiểu từ này cư nhiên dám trốn phạt, đối với Dật Hiên quỳ rạp trên mặt đất lớn tiếng nói.
“Một… Không muốn động ư, hôm nay lão tử cho ngươi lập lại quy củ.”
“Hai… Ngươi dám cùng lão tử đối đầu đúng không! Ngươi… làm sao vậy?” – Cầm roi mây hô to gọi nhỏ, Tiêu Hán Thần đột nhiên cảm thấy có chỗ không thích hợp, tiểu tử này toàn thân phát run.
“Hiên nhi, Hiên nhi! ngươi làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” – Làm sao còn để ý đến phụ thân uy nghiêm, Tiêu Hán Thần vội vàng ngồi xổm xuống ôm lấy nhi tử. Cảm giác được nhi tử ở trong lòng mình run rẫy kịch liệt.
“Phụ thân… không có việc gì, là độc dược lại phát tác.”
Không muốn để phụ thân lo lắng, Dật Hiên nhịn đau lại nói.
“Hiên nhi biết cách điều chế thuốc giải, chỉ là chưa có cơ hội.” – Ôm chặt nhi tử đang đau đến nhíu mài, Tiêu Hán Thần hối hận bội phần. Nhi tử đã tìm được rồi, cũng không phải đứa trẻ nhỏ nữa. Nó từ Tuyệt tình cung đi ra cũng chưa kịp hỏi nó thế nào, có bị thương không?
“Hiện tại làm sao bây giờ? Ta có thể làm gì? Ngươi nói đi, ta làm gì cũng được.”– Kích động, tự trách, Tiêu Hán Thần có chút nói năng lộn xộn.
“Phụ thân ôm như vậy là tốt rồi, dễ chịu hơn nhiều.” – Tiêu Hán Thần ngẫm nghĩ, ôm Dật Hiên đặt trên giường, kê thêm đệm chăn, chính mình ngồi ở đầu giường, gắt gao ôm nhi tử vào lòng.
“Thế nào? Có cảm thấy dễ chịu hơn không?” – Cảm giác nhi tử trong lòng bớt đi run rẫy, Tiêu Hán Thần khẩn trương hỏi.
“Không… rất khó chịu, đau quá… phụ thân đừng buông tay!” – Dật Hiên tựa sát vào lòng ngực phụ thân, nghe trái tim người kia đang đập, dẫu trán phủ đầy mồ hôi lạnh nhưng nét mặt hạnh phúc mỉm cười..
“Được, phụ thân không buông tay, không buông tay!”
Tiêu Hán Thần đang vô cùng khẩn trương lo lắng, lại dần dần phát hiện bên tai tiếng hít thở càng ngày càng vững vàng đều đặn. Hắn khó hiểu cúi đầu, chỉ thấy nhi tử thản nhiên nhắm mắt, khoé miệng cong lên tiếu ý… giống như là đang ngủ.
“Ngươi… Ngươi đây là đau đến ngủ? Tiểu tử nhà ngươi đùa giỡn lão tử đúng không? Ngươi… Ngươi… Ngươi… Ngủ đi!… Nhi tử… này là phụ thân hai mươi năm qua, lần đầu tiên ôm ngươi!”
“Trà lạnh, châm một chén khác!”
Tôn Băng nhìn tướng quân nhà mình mới sáng sớm mà đã sai vặt tiểu tử kia loạn cả lên mà ấm ức thay. Đại tướng quân cũng thật là, khó khăn lắm mới đem nhi tử tìm trở về cũng không biết đối xử tốt một chút. Tối hôm qua đã dùng roi giáo huấn một trận mà sáng sớm nay liền gọi nó thức dậy sai vặt đủ điều, ngay cả cơm cũng không cho ăn, cứ nhi vậy nhi tử không trốn nhà rời đi mới là lạ.
Tôn Băng cứ oán trách mà đâu biết Tướng quân nhà mình đang nghẹn khuất trong lòng ra sao? Đêm qua rõ ràng là lão tử giáo huấn nhi tử, như thế nào đến sáng sớm nay, nhi tử thì thần thái rạng rỡ, còn lão tử thì đôi mắt thâm quầng, thắt lưng đau nhói, hai cái cánh tay không còn chút khí lực. Vì sao mỗi lần cùng nhi tử đối đầu, người chịu thiệt luôn là chính mình a. Bất quá, tiểu tử kia ngủ say bộ dáng thật rất đáng yêu đi.
“Quá nóng, ngay cả pha trà cũng làm không xong, đổi chén khác!”
Ở Tôn Băng ánh mắt đầy thương tiếc lui xuống pha trà, trong đầu Dật Hiên đang rối rắm một vấn đề cực kỳ quan trọng.
Thuốc giải có lẽ chờ hai ngày nữa hãy điều chế đi. Chính mình đã định hình được phương thuốc, thảo dược cần dùng cũng không mấy đặc biệt. Hiện tại thời gian cũng không vội, mình còn cần nó làm bùa hộ mạng ở bên cạnh hầu hạ phụ thân. Chờ hai ngày nữa vậy.
Phụ thân vì sao dẫn theo những hai mươi vạn đại quân tới tìm mình, khẳng định không hề đơn giản như vậy, có lẽ kinh thành xảy ra đại sự đi. Buổi tối đến tìm phụ thân hỏi rõ một chút.
Thế nhưng, khi màn đêm buông xuống….
“Phụ thân, kinh thành đã xảy ra chuyện gì?” – Uống xong chén thuốc, Dật Hiên kiên trì hỏi, hắn cũng không rõ, chén thuốc này nên gọi là khổ hay ngọt đây.
Hai canh giờ trước, Tiêu Hán Thần đang ở trong phòng.
“Phụ thân, người đã nghỉ ngơi chưa? Hiên nhi có chuyện cần nói.”
“Vào đi”
“Phụ thân, kinh…” – Sớm nghĩ trong đầu câu hỏi, Dật Hiên vừa mở miệng đã bị phụ thân lập tức cắt ngang.
“Thuốc giải đã điều chế xong chưa?”
“Còn chưa có, tối nay Hiên nhi…” – Đang tìm cách lãng tránh, Dật Hiên lại một lần nữa bị phụ thân lo lắng đem lời nói cắt ngang.
“Vậy còn đứng đó làm gì? Mau đi làm.”
Vì thế, đáng thương Dật Hiên cuối cùng bị phụ thân trăm đường chặn đứng mọi lý lẽ, ngoan ngoãn điều chế xong thuốc giải.
“Hành quân gấp rút không có thời gian? Hiện tại không phải đang có thời gian sao? Lập tức đi làm.”
“Thảo dược không đủ? Y thuật của ngươi giỏi như vậy, điều chế trước phân nửa thuốc giải, hẳn là không thành vấn đề đi.”
“Trời tối, hiệu thuốc đóng cửa? Ngươi không biết gọi, Tiêu gia quân đã cần, có hiệu thuốc nào dám không mở?”
“Không phải loại thảo dược thông thường? Thiên Tàn giáo không phải rất thích dùng độc sao, thảo dược gì mà không có? Gọi tiểu đồ đệ của ngươi cho người đem tới đây.”
Cứ như vậy, Dật Hiên đại kế, dễ dàng đích bị phụ thân phá giải.
“Phụ thân, kinh thành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Dật Hiên thật sự lo lắng chuyện ở kinh thành. Ở Kinh thành còn có Ninh nhi, thế cục kinh thành thế nào cùng Tiêu gia có tương quan rất lớn.
“Vì cái gì hỏi như vậy?” – Nhìn nhi tử uống xong chén thuốc, Tiêu Hán Thần mới thấy yên tâm.
Một đường hành quân bận rộn, Tiêu Hán Thần không có thời gian quan tâm chất độc trên người nhi tử. Hắn vốn tưởng tiểu tử kia có thể chiếu cố tốt chính mình, đã sớm giải hết độc dược. Không ngờ tiểu tử này lại bình chân như vại, hắn không nghĩ đến đau đớn sao?
“Hiên nhi lợi hại đến mấy cũng chỉ là Thái phó của Thái tử, Ngự tiền thị vệ, bất quá thêm thân phận nhi tử Tiêu gia. Hiên nhi không phải hoàng thân quốc thích, cũng chẳng là xã tắc công thần, có tư cách gì điều động Tiêu gia quân hai mươi vạn binh mã đến cứu? Trừ phi, kinh thành có đại sự phát sinh, Tiêu gia quân mượn cớ để xuất kinh. Huống chi, phụ thân cũng không phải là người công tư bất phân.” – Dật Hiên nhìn chằm chằm phụ thân nói ra phân tích của bản thân.
“Khụ, khụ… kinh thành quả thật có đại sự.” – Tiêu Hán Thần ho khan hai tiếng. Chính mình làm trò trước mặt hắn bao ngày qua đúng là mất mặt. Tiểu tử này thật sự rất khôn khéo, nhìn thấu triệt mọi vấn đề.
Gặp nhi tử bộ dáng quyết không buông tha, Tiêu Hán Thần đành phải thành thật công đạo.
“Ngươi còn nhớ vụ án mưu phản một năm trước chứ? Lần đó Hoàng Thượng hoài nghi phía sau còn có chủ mưu khác. Hoàng Thượng dù sao cũng là thân sinh phụ thân của Đại hoàng tử, có thể không quan tâm nhiều như Thái tử nhưng đối với con mình thế nào vẫn thấu hiểu rõ ràng. Đại hoàng tử là một võ phu háo thắng, có phần ngốc nghếch làm sao có thể tính kế Hoàng thượng một cách chu toàn như vậy, chắc chắn sau lưng có kẻ giật dây.”
Nghe phụ thân nói, phần ký ức trong đại lao ngày đó lại hiện lên, Dật Hiên âm trầm nói.
“Quả đúng là thế? Lúc trong đại lao, Đông Phương Nghĩa liền bị mấy lời nói khiêu khích của Hiên nhi làm cho quẫn bách, muốn chạy trốn. Lúc ấy Hiên nhi đã hoài nghi một kẻ nhát gan, ngốc nghếch như thế làm sao có thể dựng nên kế hoạch này, đúng là phải có kẻ giật dây…” – Đang thao thao bất tuyệt lại chợt thấy sắc mặt phụ thân đại biếng, thanh âm Dật Hiên cũng theo đó nhỏ dần.
Tiểu tử, ngươi đây là có ý tứ gì? Ý ngươi là lão tử mỗi ngày ở Tướng quân phủ bị lời nói của ngươi làm quẫn bách, chạy trốn. Ngươi châm chọc lão ngốc nghếch đúng không?
“Phụ thân!” – Gọi thử một tiếng thăm dò. Dật Hiên cũng thoáng xê dịch người sẵn sàng trong tư thế đào tẩu.
“Khụ khụ!” – Lại ho khan, Tiêu Hán Thần tiếp tục nói.
“Cho nên, ngươi đoán đắc không tồi, lần này xuất binh là muốn là dụ hoặc kẻ chủ mưu phía sau. Hai mươi vạn đại quân thực chất Tiêu gia Thiết Quân chỉ có năm vạn, phần còn lại là tân binh cùng tạp quân khác. Hoàng Thượng lấy cớ vi thiên hạ cầu phúc, nhập tự chay giới bảy ngày. Trong cung có Thái tử chủ trì, Tiêu gia quân có Đại ca, Nhị ca ngươi chống đỡ. Bọn họ gần đây cũng trưởng thành rất nhiều.
Rõ ràng vừa rồi cảm nhận lửa giận từ ngươi phụ thân dâng cao nhưng chớp mắt lại biến mất, Dật Hiên tinh ý không muốn truy cứu thêm. Theo phụ thân trong lời nói mở miệng.
“Như vậy, có hay không quá mức rõ ràng? Dù sao dùng lý do này điều động hai mươi vạn Tiêu gia quân có phần gượng ép, vạn nhất bị người nhìn ra sơ hở…”
“Sơ hở? Ngươi cho là phụ thân ngươi và Hoàng Thượng đều là ngốc tử? Hai mươi vạn đại quân này là phụ thân ngươi quỳ trong cung một ngày một đêm mới lĩnh ra được, có ai dám không tin.”
“Khụ khụ” – Đột nhiên cảm giác được ánh mắt nhìn kịch liệt chiếu thẳng vào mình, Tiêu Hán Thần có phần xấu hổ.
“Phụ thân” – Dật Hiên đứng dậy, đến bên chân phụ thân quỳ xuống.
“Khụ! Ta chỉ diễn trò mà thôi, không…” – Gặp nhi tử kéo lên ống quần chính mình, Tiêu Hán Thần vội xua tay.
“Đều qua nhiều ngày như vậy, đã sớm tốt lắm”
Dật Hiên nghe lời không động nữa. Quả thật, nhiều ngày như vậy nên tốt lắm. Chính là…
“Phụ thân, Hiên nhi biết sai rồi, về sau cũng không dám nữa.” – Tựa đầu trên đùi phụ thân, Dật Hiên thật tình nói.
Đến tột cùng là của người vứt bỏ vẫn do ta tự mình buông bỏ trước. Không quan hệ. Vì của người đau, vì của người sủng ái, Hiên nhi nguyện ý thừa nhận đây là chính mình lỗi. Là Hiên nhi làm cho ngài lo lắng, là Hiên nhi làm phiền hà ngài. Là Hiên nhi sai lầm rồi, Hiên nhi không nên không tín nhiệm phụ thân, không nên như vậy dễ dàng buông bỏ, không nên không nói một tiếng đã bỏ nhà rời đi.
Cảm nhận y phục dần ẩm ướt, Tiêu Hán Thần bất đắc dĩ thở dài.
“Được rồi, đều hơn hai mươi tuổi, có bốn đứa đệ tử còn động một chút là khóc, còn ra bộ dáng gì nữa?” – Tiêu Hán Thần nghiêm khắc mắng.
Không để ý lời phụ thân nói, Dật Hiên vẫn như trước ghé trên đùi phụ thân tận hưởng cảm giác ấm áp khó lòng có được.
“Tốt lắm, đã không còn sớm, nhanh đi nghỉ ngơi đi. Ngươi ngày mai còn phải đi Thiên Tàn giáo, có đại bổn sự chờ ngươi giải quyết.”
“Đại bổn sự?” – Dật Hiên ngẩng đầu kinh ngạc hỏi.
“Chính là hai đứa đồ đệ tốt của ngươi. Lá gan không nhỏ, không hổ là đệ tử của ngươi, cùng sư phụ hắn học cái gì không học, học trốn nhà bỏ đi. Tuy nhiên lần này cũng lập công lớn, ta tìm đến đây cũng nhờ chúng báo tin.”
“Hi nhi và Khang nhi?”
Hai hài tử không chút kinh nghiệm giang hồ, tự tiện rời nhà đi chắc chắn chịu không ít khổ. Dật Hiên ngày càng phát hiện ra sự việc lần này, mình phải xin lỗi rất nhiều người.
Lại một sáng sớm, Dật Hiên tinh thần sảng khoái, bận rộn trong ánh mắt đầy thương tiếc của Tôn Băng.
Còn Tiêu Hán Thần, trong lòng trăm ngàn lần ai thán cánh tay đáng thương của mình. Xú tiểu tử, ngươi nói phải quỳ tạ tội một đêm, lão tử ngăn cản không được, vậy ngươi cứ quỳ đi, để cho lão tử an ổn nghỉ ngơi một đêm chứ.
Ngươi muốn quỳ cứ quỳ, cần gì phải nắm chặt lấy tay lão tử mà quỳ. Nắm thì nắm ngươi còn chạy đến bên cạnh giường quỳ, ghé vào mép giường lão tử ngủ ngon suốt một đêm. Được rồi, ngươi ngủ cứ ngủ, ai không cho ngươi ngủ mà cánh tay lão tử thì có gì đắc tội với ngươi, ngươi lấy nó làm gối tựa đầu ngủ ngon lành. Lão tử như thế nào sẽ có một cái bất hiếu tử như ngươi, không biết quan tâm đến thân thể của phụ thân. Trong lòng không ngừng tức giận đứa “bất hiếu tử” kia nhưng Tiêu Hán Thần không hề nghĩ tới, nếu tối hôm qua hắn cứng rắn rút ra cánh tay ra thì “bất hiếu tử” nào có dám cứng rắn dám lấy tay hắn làm gối tựa đầu mà ngủ.