Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Linh
Beta: mymy, Linh
Quả nhiên, khi An Huệ Lan trở về, thấy Khang Huy liền rất cao hứng. Trước kia cô đã xem qua ảnh chụp của Khang Huy, cô biết An Khang rất thương Khang Huy, người cha sau này của hắn cũng rất thương hắn, hắn sống tốt lắm. Chẳng qua, cô cho tới bây giờ đều không có ở gần mà nhìn con, chớ nói chi là ôm con một cái. Quan trọng là hiện tại cũng rất khó nói cô lúc trước làm là đúng hay sai, chính là nhìn đến Khang Huy, cô có một giây đồng hồ hối hận.
Thời điểm An Huệ Lan trở về, dì Vương đã đem cơm canh làm xong, An Huệ Lan lại xuống bếp làm vài món thức ăn. Lúc ăn cơm liền liên tiếp gắp đồ ăn cho Khang Huy, nói Khang Huy nhìn có phúc, An Huệ Lan sợ bị mọi người nghi ngờ, một bữa cơm này ăn thật bận rộn, hết gắp cho người này lại đến người khác Dư Lãng, Dư Hải Thiên, Dung Việt Trạch, Khang Huy một người cũng không quên. Một bữa cơm chỉ gắp đồ ăn cho người khác.
Cũng không biết xảy ra chuyện gì, Khang Huy phát hiện trong bát của mình đều là những món bình thường mình thích ăn. Đương nhiên nếu hắn nhìn kỹ, những món An Huệ Lan tự mình làm cũng đều là món hắn thích. Tuy rằng An Huệ Lan rất là nhiệt tình hòa ái, chính là Khang Huy nhìn vào thân phận bọn họ, đã cảm thấy hết sức không được tự nhiên, hắn đem An Huệ Lan cản lại: “Cô, không vội, tự cháu ăn được, cháu sẽ không khách khí.”
“Đúng vậy mẹ ơi, Khang Huy nói đúng đấy. Chính mẹ cũng chưa ăn được vài miếng đâu. Con tiếp Khang Huy là được rồi. Ai, Khang Huy, cậu nếm thử món này xem, ăn rất ngon.” Dư Lãng cầm đũa liền gắp cho Khang Huy một gắp lớn cá kho tiêu, lại gắp cho mình một ít. Y cùng Khang Huy trời sinh liền tương khắc. Khang Huy mà nhìn thuận mắt, y lại không vừa mắt. Khang Huy thích y lại không thích, y thích ăn cá kho, Khang Huy nghĩ đến chuyện phải ăn đã muốn phun ra. Huống chi, ớt đối với miệng vết thương không tốt nên cá kho tiêu hôm nay Dư Hải Thiên không cho bỏ ớt vào. Ha ha, Khang Huy ghét nhất ăn ngọt.
Dư Lãng trêu ghẹo, liên tiếp gắp cá kho cho Khang Huy.
Dư Lãng cười đặc biệt cao hứng, Dư Hải Thiên nhìn y cười, cũng biết Dư Lãng là đang trêu chọc người ta. Hiện tại, hắn cũng biết mình lúc trước hiểu lầm. Với cái long dạ hẹp hòi của con hắn, chỉ bằng Khang Huy đánh y, y chính là tuyệt đối sẽ không thích Khang Huy. Hắn cũng không cần lo lắng Dư Lãng sẽ cùng Khang Huy làm bạn bè. Cảm thấy không sai biệt lắm, hắn gõ tay Dư Lãng một chút, ý bảo Dư Lãng nên thu liễm.
Dư Lãng thực nghe lời, mặc dù y cảm thấy còn không có đã nghiền, nhưng y đã quyết định nghe Dư Hải Thiên nói. Dư Hải Thiên không cho y phạm, y sẽ bỏ qua Khang Huy, bắt đầu giúp Dư Hải Thiên lột tôm.
Tôm hấp là An Huệ Lan làm, Dư Lãng cũng thích ăn tôm, bất quá tôm đối miệng vết thương của Dư Lãng không tốt nên Dư Hải Thiên không để cho dì Vương chuẩn bị, miễn cho Dư Lãng nhìn đến, lại không có thể ăn, thèm ăn đến phát hoảng. Lần này, thấy Dư Lãng vươn tay lấy tôm: “Con không thể ăn cái này.”
“Không phải con muốn ăn, là cho ba, ba ba, cầm lấy!!” Dư Lãng đem ngắt đầu bỏ đuôi tôm rồi để vào bát của Dư Hải Thiên.
Dư Hải Thiên không nghĩ đến đây là cho mình. Hắn đem tôm đặt trong miệng, hương vị rất tốt.
Dư Lãng ngồi tại trên ghế ngồi thực nghiêm túc bóc vỏ tôm, Dư Hải Thiên ở một bên hưởng thụ Dư Lãng hầu hạ.
Khang Huy bị giữ lại, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy Dư Hải Thiên. Hắn tưởng chỉ cần ở gần bên người Dư Hải Thiên thêm một chút sẽ khiến hắn chỉ muốn lấy tư cách là người ngoài mà gặp Dư Hải Thiên thôi. Tại trong căn nhà này hắn như một người khách không được tự nhiên, An Huệ Lan lại muốn giữ lại, hắn thuận lý thành chương liền ở lại.
An Huệ Lan không muốn con trai của mình phải dùng đồ vật cũ của Dư Lãng, đồ của Dư Lãng vốn phải là của con mình. Phòng của Dư Lãng đã được cô đổi mới ga giường, chăn và gối đầu. Nếu có thể nói, cô còn muốn đổi luôn một cái giường mới. Chính là như vậy, cô còn cảm thấy uỷ khuất Khang Huy: “Giường của Lãng Lãng khá nhỏ, ngủ hai người sẽ hơi chật, bằng không con với Việt Trạch ngủ trong phòng của dì đi.”
Khang Huy cùng Dung Việt Trạch hai mặt nhìn nhau.
Dư Lãng nở nụ cười: “Khang Huy, Dung Việt Trạch, hai người muốn cùng nhau ngủ sao? Hai người tình cảm thật là tốt a!!”
Dư Lãng nói một mình không có vấn đề gì nhưng đặt ở hoàn cảnh này, như thế nào chợt nghe như vậy lại cảm thấy không được tự nhiên. Hai cái tiểu tử choai choai ngược lại là tình cảm tốt đến cái trình độ gì mới muốn ngủ cùng nhau a.
Khang Huy cùng Dung Việt Trạch nhìn Dư Hải Thiên liếc mắt một cái, bọn họ trong lòng có chuyện, càng có vẻ chột dạ.
An Huệ Lan vẫn luôn cảm thấy áy náy đối với Khang Huy, thân là một người mẹ cô không có chăm sóc con, hơn nữa Khang Huy vốn là nên được hạnh phúc như Dư Lãng. Nhưng là bởi vì mình, hạnh phúc của con bị Dư Lãng đoạt mất rồi. Cô đương nhiên sẽ không để Dư Lãng gây khó dễ cho Khang Huy, không cần biết tại sao Dư Lãng lại làm khó dễ hắn, cô chỉ cần biết lời nói của Dư Lãng khiến Khang Huy mất hứng là được. Cố tình ở đây lại có Dư Hải Thiên, cô trừng mắt nhìn Dư Lãng một cái: “Nhà chúng ta không có phòng trống, cũng không thể để Khang Huy và Việt Trạch ngủ ở phòng giúp việc đi!!!”. Dư Lãng đúng là luôn thích làm việc nhẹ nhàng mà lại chiếm được tiện nghi, đúng tình hợp lý nói: “Chính là mẹ có thể ngủ ở đó a!!!”
Dư Hải Thiên nhéo tay Dư Lãng một cái, ý bảo Dư Lãng đừng ở trước mặt người ngoài mà cãi nhau với An Huệ Lan. Hắn trực tiếp để Khang Huy và Dung Việt Trạch ngủ ở phòng Dư Lãng, kéo Dư Lãng lên tầng.
“Lãng Lãng có phải hay không còn giận mẹ con chuyện con bị thương mà mẹ không nói giúp con, cũng không ở cùng con?” Dư Hải Thiên lên tầng liền hỏi Dư Lãng. Hắn không để ý Dư Lãng phát giận, ở trước mặt hắn y muốn làm như thế nào liền làm như thế ấy. Chính là ở trước mặt người ngoài…., An Huệ Lan dù sao cũng là mẹ của y, hắn không muốn người ngoài nghĩ rằng y không hiểu chuyện.
“Con không thích mẹ, mẹ cũng không phải thật thích con.” Dư Lãng ở trước mặt Dư Hải Thiên luôn luôn nói thẳng ra, y thích trực tiếp bộc lộ cảm xúc của mình.
Dư Lãng vào phòng liền trực tiếp nằm úp sấp trên giường, y cảm thấy mệt chết đi được, Khang Huy xuất hiện khiến y có áp lực thật lớn. Khang Huy không chỉ là Khang Huy, còn có An Khang, còn có chuyện Dư Hải Thiên sẽ biết mình không phải con của hắn. Nhớ tới y từng tại phòng sách nhìn thấy báo cáo ADN kia, trước kia là sang năm Dư Hải Thiên sẽ biết chuyện, không biết hiện tại như thế nào, dù sao y đã làm thay đổi khá nhiều chuyện. Dư Hải Thiên vẫn sẽ không biết gì, y lại không muốn Dư Hải Thiên bị lừa, y cũng sợ Dư Hải Thiên biết chuyện sẽ không hề nhận y.
Y cũng không rõ đời trước Dư Hải Thiên có để ý hay không, chỉ để ý một chút hay là để ý rất nhiều, hay là hoàn toàn không nghĩ đến. Dù sao vào lúc đó, y cùng Dư Hải Thiên cũng ở chung như kẻ thù, trình độ tình cảm tệ hại như vậy dù Dư Hải Thiên đối với y có tệ hơn nữa y cũng không phát hiện ra.
Hắn cái thời điểm kia đã không còn thương mình, ba ngày hai bữa lại đánh một trận. Y thật sự nhìn không ra Dư Hải Thiên đối xử với mình có tệ hơn hay không.
Dư Lãng nhoài người đến, đem đầu đặt lên trên đùi Dư Hải Thiên, nâng đầu, nhìn Dư Hải Thiên hỏi: “ba ba, nếu có một ngày con một chút cũng không hiểu chuyện, gây phiền toái cho ba ba, ba ba vẫn thích con sao? Con vẫn luôn thích ba ba nhất.”
Bị Dư Lãng nhìn chằm chằm, lại nghe y nói thích mình nhất, không biết vì cái gì ngực Dư Hải Thiên nóng lên một trận. Hắn có chút không tự kiềm chế được liền cong thắt lưng, cúi đầu hôn Dư Lãng một cái, không phải hôn trên trán như trước kia mà là hôn ở trên miệng Dư Lãng. Môi Dư Lãng thật mềm mại, hắn dường như còn cảm giác được vị cá kho, vị rất ngọt.
Bốn mắt nhìn nhau, môi dán vào nhau, Dư Hải Thiên lăng lăng, Dư Lãng cũng sửng sốt.
Chỉ chốc lát sau Dư Hải Thiên phản ứng trước tiên, rời khỏi miệng Dư Lãng, sắc mặt nửa điểm cũng không có thay đổi: “Ba ba đều đã cam đoan với con một lần rồi, như thế nào còn lo lắng, bằng không ba ba viết giấy cam đoan cho con?”
Dư Lãng còn đang sững sờ, một bàn tay che miệng, cái này hình như là hôn đi. Y đang suy nghĩ này rốt cuộc có phải là hôn không, chợt nghe thấy Dư Hải Thiên nói chuyện. So với những thứ linh tinh này, đương nhiên là giấy cam đoan càng quan trọng hơn, ánh mắt y loé lên nhìn chằm chằm Dư Hải Thiên: “Ba ba người nói thật không? Viết giấy cam đoan cho con!!”
Dư Lãng vui vẻ từ trên giường nhảy xuống, tìm giấy bút, nhét vào trong tay Dư Hải Thiên: “Vậy ba ba mau viết đi.”
Dư Hải Thiên chính là nói giỡn mà thôi, hắn từng viết văn, viết báo cáo, phê văn kiện, nhưng hắn quả thật chưa từng viết qua thể loại như giấy cam đoan này, hắn, hắn nên viết cái gì a.
Dư Hải Thiên trực tiếp xin giúp đỡ từ Dư Lãng: “Lãng Lãng thích ba ba viết cái gì?”
Dư Lãng làm một bộ dáng tiểu nhân đắc chí, cái này gọi là phong thuỷ thay phiên luân chuyển a. Chẳng nhẽ y thật là muốn bắt Dư Hải Thiên viết giấy cam đoan sao? nếu Dư Hải Thiên không đồng ý, giấy cam đoan cái gì đó cũng chỉ là sợi chỉ mà thôi. Y là đang báo thù, Dư Hải Thiên khiến y viết bao nhiêu báo cáo a, báo cáo xin mua xe, xin mua nhà, xin tiền tiêu vặt…., giấy cam đoan hắn cũng bắt y viết không ít. Dư Hải Thiên thích nhất chính là cho y một cái bàn, một xấp giấy, một cái bút, để cho y quỳ trước mặt hắn viết giấy cam đoan. Rõ ràng lại phải sâu sắc, giải thích phải đầy đủ, quyết tâm phải có đủ kiên quyết, về sau không thể tái phạm, còn muốn nói có sách mách có chứng, tuyệt đối không thể dưới năm nghìn chữ.
Trước kia, y đi học nhiều năm như vậy, học tốt nhất chính là viết văn.
Hiện tại rốt cục đến phiên Dư Hải Thiên, y muốn trả thù hắn, y liền không nói cho hắn giấy cam đoan viết như thế nào, làm khó hắn, khó đến mức cho Dư Hải Thiên tự đem tóc bứt hết mới tốt đâu.
Dư Lãng đối với Dư Hải Thiên không ngại học hỏi kẻ dưới chỉ nói có một câu: “Ba ba, người viết cần có thành ý, viết lời trong lòng của ba ba. Con muốn nghe cái gì, ba ba ngươi liền viết cái đó, như vậy rất không thành ý.”
Dư Lãng kiên quyết tỏ vẻ tuyệt đối không cho Dư Hải Thiên thương lượng chuyện đi cửa sau, Dư Hải Thiên phải tự mình nghĩ, phải tự mình viết.
Dư Hải Thiên có chút khó xử, bất quá hắn vẫn nghe ra từ trong miệng Dư Lãng muốn giấy cam đoan viết như thế nào. Dư Lãng cái gì cũng chưa nói, y muốn không nhiều, chỉ có một cái đó là muốn hắn viết lời trong lòng của hắn. Được rồi, hắn liền viết đi.
Dư Hải Thiên viết một câu, Tôi thích Lãng Lãng nhất, sẽ luôn thích, cuối cùng ký xuống đại danh của hắn, sau đó đem tờ giấy này đưa cho Dư Lãng: “Cảm nhận được thành ý của ba ba đi?”
Dư Hải Thiên viết một câu. Tôi thích Lãng Lãng nhất, sẽ luôn thích, cuối cùng còn ký rõ họ tên của hắn, sau đó đưa tờ giấy này cho Dư Lãng: “Cảm nhận được thành ý của ba ba đi?”
Dư Lãng tờ giấy mỏng bay phấp phới này: “…”
Y đếm số chữ, tính cả kí tên Dư Hải Thiên, cả dấu chấm câu, tổng cộng hơn mười chữ cái, Dư Hải Thiên điên khùng viết không đến ba giây. So với chính mình ít nhất trên mặt đất quỳ hai giờ, có đôi khi Dư Hải Thiên không hài lòng, còn muốn làm lại, y thiệt lớn. Chẳng lẽ thời điểm y vì Dư Hải Thiên quỳ hơn hai giờ viết giấy cam đoan, chỉ cần viết, con cam đoan về sau sẽ không làm XX liền được sao.
Được rồi, y trước kia không thể làm, hiện tại có tấm gương Dư Hải Thiên, có thể làm như vậy. Y là học từ Dư Hải Thiên, hắn cũng không có tư cách phản đối đi, y chỉ có thể an ủi mình như vậy.
“Lãng Lãng cũng ở phía dưới viết một câu đi?” Dư Hải Thiên cầm bút đưa cho Dư Lãng.
Dư Lãng nghĩ cũng không cần nghĩ liền bắt chước y chang, nếu không tính họ tên thì chỉ sửa hai chữ, con thích ba ba nhất, sẽ luôn thích.
Dư Hải Thiên thưởng thức chữ viết có chút thanh tú của Dư Lãng: “Viết không tồi!!”
Hắn cuối cùng không có lý do hoài nghi giấy cam đoan Dư Lãng viết không đủ có thành ý.
Tổng cộng chỉ có hai câu nói, Dư Hải Thiên nhìn còn rất thích, còn trịnh trọng đem tờ giấy kia thu hồi vào tay, bảo ngày mai liền khóa trong tủ sắt. Nếu có ngày Dư Lãng không thích hắn, đưa cho Dư Lãng nhìn, đây là chứng cứ rõ ràng y phản bội hắn.
Dư Lãng không nghe theo, kháo, đây là lời y nói, việc y nên làm đi, Dư Hải Thiên không chỉ có đem chứng cớ đoạt, còn muốn về sau cắn ngược lại y một hơi: “Ba ba, giấy cam đoan vẫn là con giữ đi, đây là ba ba viết cho con, nên là con cầm!!”
Dư Lãng muốn Dư Hải Thiên đưa giấy cam đoan, Dư Hải Thiên không cho, dù sao hắn biết hắn cam đoan, có hay không có tờ giấy này đều là tuyệt đối hữu hiệu, Dư Lãng? Hắn sẽ không đồng ý: “Giấy cam đoan của con, ba ba giúp con giữ, a.”
Dư Lãng vẫn là đoạt thắng Dư Hải Thiên, Dư Hải Thiên đem giấy cam đoan cho y, lại để cho Dư Lãng viết cho hắn một tờ khác.
Thời điểm Dư Lãng viết tay đều run run rẩy rẩy, này, Dư Hải Thiên chỉ số thông minh thật không có vấn đề đi.