Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lê Hân vẫn là đi theo Uất Trì Diễm ra về. Trước khi đi, cậu nhìn khuôn mặt tức giận của Lữ Thiên Tề, nói: “Lữ tiên sinh, tôi rất cảm ơn sự giúp đỡ của anh, nhưng cũng mong anh không cần quá mức chú ý một người mới quen như tôi. Tôi sẽ rất vui nếu lần sau gặp là một buổi uống trà nói chuyện phiếm.”
Uất Trì Diễm mở cửa xe cho Lê Hân. Khi nghe được câu cuối cùng, lại khiến hắn mất kiên nhẫn, nhanh chóng đẩy người vào xe.
Động tác mượn lực một cách tài tình, dù là người qua đường cũng không nhận ra điểm kì lạ. Liếc mắt nhìn Lữ Thiên Tề còn đang mắt chữ A mồm chữ O, Uất Trì Diễm cười lạnh ── người này dù có mục đích hay tâm tư gì, hắn cũng không đời nào cho người này đến quá gần Lê Hân.
Lúc này mặt trời vẫn còn trên cao. Lê Hân cũng không thèm so đo với ai đó, nheo mắt tự nghỉ ngơi, dù gì cậu cũng đã ngủ bù đủ đâu.
Uất Trì Diễm nhìn khuôn mặt nghiêng của Lê Hân, trong lòng bỗng mềm mại hẳn.
Cả một quá trình để người này từ sợ hãi kích động, kháng cự, đến tùy ý như thế này, có chút vất vả nhưng rất đáng. Dù hai bên đều biết được sự thật, chỉ cần không có bên nào chủ động chọc thủng, vậy cứ để chúng ta ở chung thêm thời gian nữa đi.
Xe ngừng lại ở một cửa hàng lớn, Lê Hân nghi hoặc nhìn Uất Trì Diễm: Ngài muốn làm gì?
Nam nhân nhếch nhếch môi cười, đi vòng sang cửa bên, duỗi tay ra, Lê Hân nhíu mày ── Tên này muốn diễn trò gì đây!
Bỏ lơ đôi tay thon dài kia, Lê Hân tự chui ra: “Tới nơi này làm gì?”
Uất Trì Diễm không chút ngại ngùng thu hồi tay: “Mua quần áo.”
Quần áo trên người Lê Hân vẫn là hàng mua tạm lúc cậu mới tỉnh lại ở viện. Uất Trì Diễm rất hối hận khi không để ý chuyện này. Nhất là thời tiết đang chuyển lạnh, hắn càng phải mua thêm quần áo phụ kiện cho người này mới được. Mấy thứ đặt may cũng cần chờ cả tuần, nhân tiện hôm nay mua mấy bộ mặc tạm, cũng là ý hay.
Mua quần áo? Lê Hân nhăn mi, không biết trong hồ lô bán thuốc gì, trực giác nhắc nhở cậu nên đi về.
Nhưng cậu đã quên, dù là thân thể bé nhỏ lúc này, hay Uất Trì Hi trước đây cũng không lay chuyển được Uất Trì Diễm. Chỉ có thể bất lực bị người ôm bả vai, vừa kéo vừa đẩy đi vào.
Cửa hàng này… hoàn toàn không phải phong cách của Uất Trì Diễm. Lê Hân nhìn người đang mặc bộ tây trang được thiết kế riêng, lại nhìn cửa hàng quần áo thông thường rực rỡ màu sắc, cuối cùng cũng nhận ra: “Ngài muốn mua quần áo cho tôi?”
Uất Trì Diễm đi vào tự chọn vài bộ đồ, đưa cho nhân viên tìm size. Lê Hân bực bội nhìn hắn tự chủ trương, sau mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, cầm hai bộ đồ đi vào phòng thử.
Ngoại hình của Lê Hân và Uất Trì Hi khác biệt, nhưng bên trong là cùng một linh hồn, nên khí chất thiên hướng phát ra là dạng ôn nhuận như ngọc ( bộ dạng công tử). Khi Lê Hân bước ra, đều khiến các nữ nhân viên ngẩn người. Phải nói thật, bộ dáng Lê Hân hoàn toàn không thích hợp mặc mấy cái quần áo mua tạm từ siêu thị kia ( người đẹp vì lụa).
Nhìn ánh mắt thưởng thức của Uất Trì Diễm, Lê Hân có chút không tự nhiên, định xoay người đổi lại đồ. Lại bị người kéo lại, “Không cần đổi.” Xoay qua nói với nhân viên, “Mấy bộ kia gói lại, còn đồ cũ phiền các cô xử lý hộ.” Hiển nhiên là chính chủ lại bị cướp đoạt quyền lên tiếng.
Thẳng đến lúc mấy anh bảo tiêu cầm trong tay năm sáu túi to, Uất Trì Diễm mới nghe theo lần kháng nghị thứ n của Lê Hân: “Mua đủ rồi, vậy chúng ta đi ăn.” Xong lại kéo Lê Hân qua một nhà hàng gần đấy.
Nếu không xét đến vẻ mặt đầy biến hóa của Lê Hân, Uất Trì Diễm thật sự thấy mình đã lãng phí quá nhiều thời gian. Đáng lẽ, hắn phải cùng người này ngày ngày đi shopping ăn uống xem phim mới đúng. Những chuyện trước đây chưa từng làm, giờ mình nên sắp xếp thử từng cái một.
Uống một ngụm trà lúa mạch, xua tan cái lạnh quanh thân, Lê Hân mới tĩnh tâm nhìn kĩ người trước mặt. Hắn mặc chính trang, là trực tiếp chạy từ công ty đến, đưa mình đi mua quần áo, đặt bàn ở nhà hàng sang trọng, toàn là những chuyện người này chưa từng làm.
Thật ra mấy chuyện này, hồi cậu còn là Uất Trì Hi, nếu không phải vì công ty mà phải đi chiêu đãi một số tiểu thư, thì cũng là người có ý muốn cưới hỏi. Nhưng lần nào cũng bị Uất Trì Diễm thay mặt cự tuyệt, còn cậu thì cũng không quá quan tâm đến.
“Sao lại phát ngốc rồi? Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?” Uất Trì Diễm buông tách trà, phát hiện Lê Hân đang chăm chú nhìn mình. Hắn không tự kỷ nghĩ đứa nhỏ này đột nhiên yêu mình, tuy bản thân cũng có chút ảo tưởng. Vì những chuyện này cũng là muốn người này có thể yêu mình mà thôi.
Lê Hân thấy nam nhân cười trêu mình, vội vàng thu hồi ánh mắt, tim lại nhảy lung tung không theo quy luật: “Không có, đồ ăn rất ngon.”
Uất Trì Diễm thấy cậu như vậy, cũng không làm khó, chuyên tâm dùng cơm, thi thoảng lại rót thêm nước trà cho cậu.
Lê Hân vốn thích món Quảng Đông, mà chủ nhà hàng này tự mình xuống bếp, đồ ăn đều chế biến tinh xảo, sáng ý, khiến cho cả hai ăn đến hài lòng.
Thẳng đến lúc ngồi trên xe đi thật lâu, Lê Hân mới hoảng hốt nhận ra mình lại có thể bình tĩnh cùng đi ăn uống mua sắm với Uất Trì Diễm, cả hai còn nói chuyện phiếm đôi ba câu.
Đến thời tiết cũng xuất hiện gió mưa bất thường, cậu còn chưa kịp làm rõ tình huống quỷ dị này, đã có chuyện xảy ra.
Uất Trì Diễm đột nhiên vươn tay ra kéo cậu vào lòng, miệng quát to: “Có bao nhiêu người.”
“Có ít nhất 7 người, đi 2 xe.” Hai vị bảo tiêu ngồi phía trước trầm giọng đáp, tay bấm bấm điện thoại, “Ông chủ bị tập kích, đường Thanh Nguyên, phụ cận Nam Hoài.”