Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Diệp Giai Văn không biết mình về nhà bằng cách nào. Cậu tức giận đến nỗi tinh thần hoảng loạn, trên đường thiếu chút nữa là bị xe đụng, chủ chiếc xe đó còn chỉ tay vào mặt cậu mà mắng, đúng lúc động vào bình thuốc nổ là cậu, cậu giống như phát điên quay lại mắng người ta, mắng đến nỗi người kia suýt nữa thì nhảy xuống xe đánh nhau với cậu, kết quả là bị cảnh sát giao thông thấy được, chạy tới kéo bọn họ ra.
Sau khi về nhà, việc gì cậu cũng không làm, chỉ ngồi trên ghế sô pha rồi ngẩn người.
Không lâu sau, Hướng Thanh Vân đã trở về, đổi dép rồi đi vào, nhìn đến vẻ mặt giận giữ của người yêu đang ngồi trên ghế sô pha, không khỏi sửng sốt:“Bảo bối……?”
Diệp Giai Văn nói:“Anh đặt đồ đạc xuống trước đã, ngồi xuống đây, em có lời muốn nói.” Lời vừa nói ra khỏi miệng, chính cậu cũng thật sửng sốt, không nghĩ rằng mình còn có thể bình tĩnh nói chuyện như vậy.
Hướng Thanh Vân cảm thấy có chút chột dạ, treo túi xách lên móc áo, lại đi vào phòng bếp cất đồ ăn, rồi mới đi ra ngồi xuống chiếc ghế nhỏ cạnh sô pha.
Diệp Giai Văn nhìn vào mắt của hắn:“Nói đi.”
Hướng Thanh Vân ngập ngừng:“Nói cái gì?”
Diệp Giai Văn cười lạnh một tiếng, lời ít mà ý nhiều:“bốn mươi nghìn tệ.”
Hướng Thanh Vân cúi đầu, lắp bắp nói:“Không, không phải, anh là cho…… cho bạn mượn. Anh ta sẽ trả mà!”
Diệp Giai Văn truy hỏi:“Bạn nào?”
“Là…… Là đồng nghiệp, lão Vương, em gặp rồi đó ……”
Diệp Giai Văn đứng bật dậy, ‘’tặng’’ ngay cho hắn một cái tát, xuống tay thực mạnh, làm một người đàn ông cao 1m8 từ trên ghế ngã xuống. Bị đánh một bạt tai, Hướng Thanh Vân bụm mặt sửng sốt, đến Diệp Giai Văn cũng ngẩn người, nhưng chút đau lòng cùng hối hận kia nhanh chóng bị cơn thịnh nộ lấn át. Cậu chỉ vào mũi Hướng Thanh Vân nói:“Lão Vương tên là Hướng Thanh Thiên sao! Hướng Thanh Vân, ngân hàng đã đưa lịch sử giao dịch cho tôi xem hết rồi! Những lời anh nói ra đều là rắm thối, những lời tôi nói với anh cũng đều là rắm thối đúng không!”
Hướng Thanh Vân đứng lên, cố gắng biện bạch:“Không phải, tiền là hắn mượn, anh đã bắt cam kết, chắc chắn hắn sẽ trả.”
Diệp Giai Văn cười lạnh nói:“Mượn?Anh muốn tôi tính hộ hay không, mấy năm nay những họ hàng ở dưới nông thôn của anh ‘’mượn’’ bao nhiêu tiền? Lại đã trả được một đồng nào hay chưa?”
Hướng Thanh Vân đành cố gắng cãi lại:“Lần này anh cũng nói rõ với hắn rồi, hắn nhất định phải trả, nếu không trả anh sẽ không cho hắn mượn. Hắn đồng ý sẽ trả, giấy cam kết còn ở trong túi của anh kia kìa.”
Diệp Giai Văn ánh mắt có chút chua xót. Lúc cậu chưa đến 20 tuổi, cậu nghĩ rằng đàn ông không thể rơi nước mắt, đó là biểu hiện vô cùng yếu đuối, chỉ có phụ nữ mới như vậy. Nhưng từ khi chung sống với Hướng Thanh Vân, luôn có vô vàn lí do áp bức, chèn ép tuyến lệ của cậu, làm cho cậu một lần rồi lại một lần yếu đuối.
Cậu run giọng nói:“Hướng Thanh Vân, cuộc sống không phải như vậy. Anh có phải thấy em rất lạnh lùng, em tính toán chi ly hay không? Nhưng em nói cho anh biết, không phải như vậy, trước khi chung sống với anh, em rất hào phóng, tất cả mọi người đều khen em thật rộng lượng! Cái gì mà vay tiền? Anh có một triệu tệ, cho người ta mượn mười nghìn, chờ khi hắn có tiền, trả lại, cái này gọi là vay tiền. Anh chỉ có mười nghìn tệ, liền đưa cho người ta mười nhìn tệ, người ta ăn thịt anh phải nhai dưa muối, cái này không gọi là vay tiền! cái này con mẹ nó gọi là đồ ngốc!”
Hướng Thanh Vân thấy Diệp Giai Văn tức giận đến phát run, đành phải nhỏ nhẹ dỗ dành:“Bảo bối, em đừng có tức giận, đừng khóc.”
Hắn cầm lấy tay Diệp Giai Văn, liền bị Diệp Giai Văn giằng ra, đẩy hắn ra, quát:“Anh con mẹ nó định giải thích với tôi thế nào đây? a? hay là em trai của anh chết thiếu hơn bốn mươi nghìn tệ để hạ táng sao?! À, tôi biết rồi, anh không phải là đồ ngốc, chắc cả nhà anh đều xem tôi là đồ ngốc đi!”
Hướng Thanh Vân bị đánh mặt nghiêng sang một bên, khổ sở cau mày, thấp giọng nói:“em đừng nói như vậy.”
Nguyên nhân sự việc này còn phải nhắc qua một nhà họ Hướng. Cha mẹ Hướng Thanh Vân sinh bốn người con, Hướng Thanh Vân trên có một chị gái, tên là Hướng Hải Dong, là người duy nhất trong Hướng gia có qua lại với Diệp Giai Văn, cũng là người duy nhất “Mượn” tiền Hướng Thanh Vân xong sẽ trả lại. Hướng Thanh Vân còn có một em trai một em gái, em trai gọi là Hướng Thanh Thiên, em gái gọi là Hướng Hải Quyên. Hướng gia bốn người con, trừ Hướng Thanh Vân đi theo Diệp Giai Văn đến thành phố S phát triển sự nghiệp, những người khác đều ở lại Tỉnh A hoặc sống ở nông thôn.
Hướng Thanh Vân sống cùng Diệp Giai Văn, hai người đàn ông đương nhiên không thể sinh con, mà tư tưởng của phụ mẫu Hướng gia vẫn là thuần phong kiến, không thể chấp nhận mối quan hệ này, nhưng đứa con trai luôn luôn nghe lời lại hiểu biết này lại có thể làm trái gia huấn, nói thế nào cũng không hối cải. Lúc này Hướng Hải Dong sinh đứa con trai thứ hai, làm trái luật kế hoạch hoá gia đình bị phạt tiền không nói, hộ khẩu cũng không thể xin được, vì thế hướng phụ hướng mẫu cân nhắc, chịu lui một bước, để con gái con rể đem cháu của mình đưa cho con trai làm con thừa tự, như vậy, cháu ngoại trở thành cháu nội, trưởng tử nhà mình tốt xấu gì cũng có hậu rồi. Đây là lí do vì sao hai người đàn ông lại có một người con trai.
Em trai Hướng Thanh Vân_Hướng Thanh Thiên cũng có một đứa con trai, tên là Hướng Lập, cùng tuổi với Hướng Hiểu Long, năm nay cũng thi vào cấp 3. Hướng Hiểu Long phát huy hơn bình thường, thi đỗ vào trường trọng điểm thành phố, đáng nhẽ thằng bó còn có cơ hội khác, nếu chịu chi ra hơn hai mươi nghìn tệ nữa thì có thể theo học trường tốt hơn nữa, nhưng thằng bé nói trường này cũng không sao cả, thành tích là tùy cá nhân, vẫn muốn học ở trường mà mình thi đỗ vào; Mà Hướng Lập chỉ thi đỗ vào một trường loại hai, nhưng vợ chồng Hướng Thanh Thiên nhất định muốn cho con mình vào học ở trường tốt nhất, nhưng là kém rất nhiều điểm, muốn nhập học phải nộp bốn mươi nghìn tệ. Vợ chồng Hướng Thanh Thiên không phải là không kiếm nổi bốn mươi nghìn tệ này, mà là tiếc bỏ ra, dù sao cũng là thu nhập một năm trời của hai vợ chồng, vì thế bọn họ liền gọi một cuộc điện thoại, nhờ Hướng Thanh Vân hỗ trợ chi ra số tiền này — đây là thói quen từ trước tới nay của bọn họ, dù sao thì tiêu tiền của anh trai cũng không tiếc, trước đó di động, máy tính còn có máy chơi game của Hướng Lập cũng đều do bác trai mua cho.
Hướng Thanh Vân nghe yêu cầu của họ xong, cũng thấy được bọn họ có chút quá đáng —bốn mươi nghìn tệ cũng không phải là một con số nhỏ, hơn nữa trường loại 1 loại 2 cũng có khác biệt gì đâu? Con trai không cố gắng, học trường nào cũng giống nhau vậy thôi, nói trắng ra là, vào trường loại 1 cũng chỉ vì mong muốn hư vinh của cha mẹ mà thôi. Số tiền này, cho vay thật cũng không thỏa đáng.
Hắn nói chuyện này với Diệp Giai Văn, Diệp Giai Văn cũng vô cùng tức giận, cảm thấy vợ chồng Hướng Thanh Thiên quả thực là được một tấc lại muốn tiến một thước. Nhà các ngươi nếu có tiền, đừng nói là cho con trai học trường loại 1, cho dù là xuất ngoại đi học đại học, cũng là việc của nhà các người, nhưng là các ngươi đã không có điều kiện, lại muốn đèo bồng giống như người khác, làm thế này có tác dụng gì? Diệp Giai Văn bởi vì chuyện này nổi cơn tam bành, tính hết nợ cũ nợ mới lên đầu Hướng Thanh Vân, lôi hết chuyện của em trai em gái hắn mấy năm nay ra nói, thiếu chút nữa là tự mình gọi điện thoại mắng cho Hướng Thanh Thiên một trận. Ngay cả Hướng Thanh Vân cũng cảm thấy số tiền này không thể cho được, vì thế liền từ chối yêu cầu của em trai.
Diệp Giai Văn vốn cũng nghĩ rằng chuyện đến đây là xong rồi, nhưng cậu lại không ngờ tới Hướng Thanh Thiên mấy ngày nay vẫn gạt cậu gọi điện thoại cho anh trai khóc than tố khổ, dây dưa không ngớt, nói như thể nếu không có bốn mươi nghìn tệ này tương lai tiền đồ của con hắn sẽ bị phá hủy. Ngay cả mẹ già của Hướng Thanh Vân cũng gọi điện thoại cho hắn, nói, nếu hắn có thừa tiền, liền thay cháu lo khoản tiền này đi, cháu và con trai cũng giống nhau, đều là họ Hướng, về sau đều sẽ báo đáp lại thôi.
Hướng Thanh Vân mềm lòng rồi, đã thực sự bị bọn họ làm cho mềm lòng rồi, bọn họ còn nói đến mức như cả nhà sắp chết đói đến nơi, liền mềm lòng, xúc động lại đem tiền đưa cho họ. Nhưng hắn đã nói rõ ràng tiền này là cho mượn, em trai nhất định phải làm cam kết, yêu cầu bọn họ có tiền liền nhanh chóng trả lại. Cho vay không bao lâu sau hắn thực sự đã có chút hối hận, nhưng lại không dám nói cho Diệp Giai Văn biết, cho nên đành nói dối, không ngờ rằng mới có hai ngày đã bị Diệp Giai Văn phát hiện.
Diệp Giai Văn hít sâu vài cái, cố gắng làm cho giọng nói của mình vững vàng một chút:“Anh mau mau đi đòi tiền lại đi, mới có hai ngày, bọn họ không thể nhanh như vậy đã nộp tiền cho trường được. Bây giờ, ngay trước mặt tôi, gọi điện thoại, đòi tiền lại đi!”
Hướng Thanh Vân khó xử nói:“Cho thì cũng đã cho rồi……”
Diệp Giai Văn cười cười:“Cho rồi thì làm sao? cho vay rồi, nếu hắn không trả lại thì tính sao? Cam kết? Cam kết bằng cái rắm! nếu bọn họ không trả, anh liệu có tố cáo bọn họ không? Anh sẽ tìm người đến tận của nhà bọn họ buộc bọn họ trả tiền sao? Bốn mươi nghìn tệ đó Hướng Thanh Vân, bốn mươi nghìn đó! Tôi với anh con mẹ nó ăn tiêu tiết kiệm, tiểu Long con nó từ bỏ cơ hội học trường tốt, là để anh đưa tặng cho em trai anh bốn mươi nghìn tệ đó!!!”
Hướng Thanh Vân chỉ cúi đầu không biết nói gì.
Diệp Giai Văn đẩy hắn một cái:“Gọi điện thoại! phải đòi được tiền lại! tôi nói với anh, hôm nay tôi nhất định phải tính toán chi ly đấy, tôi là con buôn đấy, tôi nói đòi tiền lại, anh nếu không đòi lại được, tôi với anh giải tán!”
Hướng Thanh Vân thật khó xử. Cho tới nay đều là em trai em gái gọi điện đòi tiền hắn, bây giờ bảo hắn mở miệng đòi tiền, thậm chí lúc hắn đói đến mức không có cơm ăn cũng chưa đòi tiền bao giờ— tuy rằng tiền vốn là của hắn. Cuộc đời hắn trọng chữ tín nhất, người khác có thể bất tín với mình, nhưng là mình vạn vạn không thể bất tín với người khác, cho nên cho em trai số tiền này, chẳng khác nào hứa hẹn, để cho cháu của hắn có thể vào học trường tốt nhất. Hiện tại phải đòi tiền về, chẳng khác nào nói hắn lật lọng, làm người không giữ chữ tín, làm cho hắn cảm thấy thật mất mặt. Nhưng Diệp Giai Văn nói cũng đúng, số tiền này là tiền của hắn cùng Diệp Giai Văn, bây giờ hắn lại tự ý đưa cho em trai, vậy chính là do hắn không đúng rồi.
Diệp Giai Văn thấy hắn bất động, liền giằng lấy điện thoại, quát:“ Gọi, anh muốn tôi ấn số giúp hay không?”
Hướng Thanh Vân đành cầm lấy điện thoại đặt xuống, ôn nhu dỗ dành:“Em trước bình tĩnh một chút đã, chờ tỉnh táo lại, chúng ta lại thương lượng.”
Diệp Giai Văn nói:“Không phải thương lượng gì cả! Hoặc là đòi lại tiền, hoặc là tôi đi — không, không đúng, là anh cút đi, về nông thôn ở với người nhà anh đi!”
Diệp Giai Văn tại sao phải tức giận như vậy, cũng không phải là không có nguyên nhân. cậu bây giờ cũng chỉ là một giảng viên trong một trường đại học ‘’chui’’, tuy rằng đã làm ở đây nhiều năm rồi, nhưng bởi vì chỉ có bằng chính quy, thế nên vẫn không thể nào thăng chức được, trong học viện có mấy người trẻ tuổi hơn nhưng có bằng cấp cao hơn cậu, bây giờ đều là phó giáo sư, có thể dạy nghiên cứu sinh rồi. Cậu vốn là học ngành kỹ thuật, bởi vì sau khi tốt nghiệp đại học vất vả bao nhiêu năm, chứng chỉ nào cũng không thi, bây giờ kiến thức chuyên nghành cũng quên gần hết rồi, cũng không có sức học lại một lần nữa, cũng chỉ có thể ở một trường đại học ‘’chui’’ lừa gạt một số học sinh, cũng bởi vì không có chứng chỉ, muốn tiếp nhận một số công trình kiếm thêm thu nhập cũng không được. Cũng đã 37 tuổi rồi, thu nhập một tháng trừ đi thuế cũng chỉ được năm nghìn tệ.
Mà Hướng Thanh Vân, bằng tuổi cậu, làm việc vất vả hơn, tiền kiếm được cũng nhiều hơn cậu một chút, một tháng hơn tám nghìn tệ, có lúc còn được hơn mười nghìn tệ. Hai người cộng lại, kém chút nữa là được mười lăm nghìn. Con số này nhìn qua thì thấy nhiều, nhưng bọn họ ở thành phố S là nơi tiêu phí cao nhất cả nước, mười đồng cũng chỉ đủ mua ba trái táo, bây giờ một năm tiền lương của hai người bọn họ cộng lại cũng chỉ đủ mua một căn nhà năm thước vuông ở bên ngoài thành phố, thời điểm giá nhà đất tăng cao một thước vuông có thể hơn mười nghìn tệ. Nếu năm đó Diệp Giai Văn nhất quyết không bán nhà, bây giờ bọn họ có thể còn đến một chỗ để ở cũng không có. Mỗi tháng tiền phòng tiền xe đã tiêu hết hơn một nửa tiền lương rồi, rồi còn tiền nước tiền điện tiền gas, quan trọng nhất là con trai còn đang đi học, ăn, mặc, ở, đi lại các loại cộng lại, một tháng còn có thể tiết kiệm ba bốn nghìn tệ, có một chút ấy, Hướng Thanh Vân mỗi tháng còn lấy ra một nghìn rưỡi đưa cho cha mẹ dưỡng lão, nhưng kỳ thật số tiền này hai người già cả ở nông thôn không dùng hết, toàn cầm đi cho con trai và con gái.
Bốn mươi nghìn tệ có thể nói là tiền tiết kiệm 2 năm của họ, cứ như vậy bị người khác cướp đi, Diệp Giai Văn sao có thể không tức giận chứ? Nhưng mà tức giận cũng có tác dụng gì đâu? Cậu cũng không phải là không chịu nổi khó khăn vất vả, nhưng tại sao muốn một cuộc sông vui vẻ hạnh phúc lại khó khăn đến như vậy?
Thế nhưng Hướng Thanh Vân ngoài việc nói anh rất xin lỗi ra, cũng không còn cách nào khác.
Nháo đi nháo lại, Diệp Giai Văn trước như mất hết sức lực, ngã ngồi xuống sô pha, hai tay che mặt không nói lời nào. Hướng Thanh Vân sợ cậu khóc, chỉ dám đứng ở một bên, hơn nửa ngày mới nghẹn ra được một câu ‘’Em đừng khóc”.
Diệp Giai Văn buông tay ra, nói:“Tôi không khóc.” Hai mắt cậu hồng hồng, nhưng thật sự là không có nước mắt.
Diệp Giai Văn đã tỉnh táo lại, cậu chất vấn Hướng Thanh Vân:“Anh đem tiền cho hắn, chúng ta bây giờ phải làm sao? Đã đồng ý dẫn tiểu long đi Nhật Bản, không có tiền, làm sao đi được?”
Hướng Thanh Vân ngập ngừng nói:“Đi Nhật Bản không phải chỉ cần hơn hai mươi nghìn tệ sao, tiền còn đủ ……”
“ Làm thị thực, cần chứng minh tài sản có năm mươi nghìn.”
“Kia, anh đi mượn năm mươi nghìn……”
Diệp Giai Văn nhìn hắn,cười cười:“Mượn năm mươi nghìn? Anh giỏi thật, đem tiền cho người khác mượn, mình lại đi vay tiền sống, anh thành thực, quá thành thực rồi! anh tại sao không đi tham gia chương trình ‘’cảm động Trung Quốc’’ luôn đi!”
Hướng Thanh Vân chột dạ nói:“Nếu không anh không đi, em mang tiểu Long đi đi, tiết kiệm tiền.”
Diệp Giai Văn bóp bóp trán, hết cách nói:“Chúng ta bây giờ chỉ có hơn ba mươi nghìn, đi như thế nào đây? Đi du lịch tiêu hết hơn hai mươi nghìn, còn có hơn mười nghìn, tiểu Long đi học cũng cần tiền, bây giờ đi mua măng còn hai mươi đồng một cân, chẳng may có ai sinh bệnh hoặc có tình huống khẩn cấp gì, biết giải quyết ra làm sao?” Cậu ngẩng đầu, nhìn Hướng Thanh Vân, bi ai lặp lại câu nói:“Chúng ta phải sống như thế nào đây?”
Hướng Thanh Vân chỉ có thể không ngừng lặp đi lặp lại câu nói ‘’Thực xin lỗi’’.
Diệp Giai Văn cười khổ nói:“Con người của anh chính là như vậy, đồ của anh cũng chính là đồ của người ta, ai hỏi anh liền cho. Nhưng mà em thì sao, bởi vì em yêu anh, em và anh cùng chung sống, cho nên của em cũng là của anh, vì thế của em cũng là của người ta. Nhưng em không muốn như thế, em không phải thánh mẫu, em chỉ muốn em, anh, tiểu Long, chúng ta một nhà ba người mỗi ngày sống tốt một chút, nhưng tại sao lại khó khăn như thế?”
Hướng Thanh Vân cũng bị kích động, trong mắt đong đầy nước, quỳ gối trước sô pha ôm lấy Diệp Giai Văn:“Thực xin lỗi, bảo bối, thực xin lỗi, thật sự xin lỗi……”
Diệp Giai Văn vô lực đẩy hắn ra, lảo đảo đứng dậy đi về phòng:“Thanh Vân, anh để em yên tĩnh một chút, để em suy nghĩ một chút, em thật sự không biết phải làm như thế nào mới phải.”
Cậu đi vào phòng, đột nhiên cảm thấy choáng váng, xoay người đóng cửa lại, chân khụy xuống, ngã xuống thảm. Hướng Thanh Vân nghe thấy, ở bên ngoài gõ cửa gọi:“Bảo bối? Bảo bối em làm sao vậy?”
Diệp Giai Văn ngất đi hơn nửa phút, bị tiếng đập cửa làm tỉnh lại, hữu khí vô lực quát:“Đừng làm ồn, để cho em yên lặng một chút!”
Tiếng đập cửa ngừng lại.