Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Bang! Bang! Bang!” “Thùng! Bang! Bang! ……”
Âm thanh ồn ào không dứt bên tai, Diệp Giai Văn giật mình bừng tỉnh, từ trên giường ngồi dậy. Đầu óc cậu còn đang ngây ngốc chừng nửa phút đồng hồ, rồi sau đó giống như một chiếc máy tính đời cũ nhất bắt đầu vận hành, phát ra tiếng vang ầm ầm; hay giống như người điếc đột nhiên nghe được âm thanh, những âm thanh nổ đùng đoàng bên ngoài cửa sổ đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Đau đầu, đau đầu kịch liệt. Cậu ôm đầu ngồi xổm xuống đất, nhưng cơn đau vẫn không hề giảm bớt. Vài phút sau, cơn đau dường như có dấu hiệu thuyên giảm, cậu cảm giác được vùng nhân trung (vùng dưới cánh mũi) ẩm ướt, lấy tay lau lau, rồi mới nhìn thấy tay một màu đỏ tươi. Hóa ra đó là máu mũi.
Phản ứng đầu tiên của Diệp Giai Văn là: Mình nhìn được rồi, máu màu đỏ, còn cả ngón tay nữa, mình có thể nhìn được rồi! Phản ứng thứ hai mới là: mình bị chảy máu mũi! Đợi một lúc sau cậu mới phát hiện ra còn có rất nhiều điểm kỳ lạ, đợi đến khi nỗi đau đớn đang tra tấn cậu hoàn toàn biến mất, cậu mới có thể đứng thẳng dậy. Thân thể như tràn đầy năng lượng, hơi thở không phải là yếu ớt mong manh nữa, tay nhìn lại thấy có da có thịt, không phải là đôi tay khô quắt gầy còm nữa.
Cậu bất khả tư nghị (không thể hiểu được) vuốt vuốt mặt mình, là cảm giác trơn láng, mềm mịn. Cậu mở to hai mắt đánh giá xung quanh, phát hiện mình đang đứng trong một căn phòng nhỏ u ám tối tăm, trong phòng chỉ có một chiếc giường đơn một chiếc tủ cũ kỹ đã ố vàng, trên nóc tủ có một chiếc điện thoại cơ, trừ những thứ đó ra thì hoàn toàn không có bất cứ thứ gì đáng giá. Cảnh tượng này trông thật quen thuộc, hình như mình đã tới nơi này bao giờ rồi, nhưng cậu đột nhiên lại không thể nhớ ra đây là nơi nào…… Rốt cuộc là khi nào vậy?
Diệp Giai Văn lòng tràn đầy nghi hoặc chậm rãi đi ra khỏi phòng. Đây là một căn nhà nhỏ một phòng ngủ một phòng khách, phòng khách cũng chỉ có hai mấy mét vuông, giữa phòng khách có để một chiếc bàn nhỏ cùng một cây đèn bàn, trong góc phòng khách đề “một thứ máy móc gì đó” màu xanh lục, Diệp Giai Văn nhìn kỹ mới nhận ra đó là chiếc tủ lạnh kiểu cũ — nơi này không có TiVi, không có máy tính, vách tường vàng xám còn có dấu vết bị ẩm mốc, nơi này giống như một căn nhà bình thường mà những người nghèo khổ hay ở những năm 90.
Kí ức bị phủ đầy bụi dần dần rõ ràng, không chờ đến lúc cậu có thể nhớ lại toàn bộ, cậu nhìn thấy một bóng người ngoài ban công – dáng người vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, mới chỉ là một nửa bên trái mặt đã khiến cho tim cậu đập thình thịch, cảm giác giống như “khai quật” được một bí mật bị ẩn giấu nhiều năm vậy.
Cậu nghi hoặc đi tới, kéo mành lên, nhưng không tiến hẳn ra ngoài ban công — ban công chỉ rộng có một hai mét vuông, đã có sẵn một người ở đó, mình mà đi ra nữa chắc sẽ chật chội không chịu nổi.
Bên ngoài trời đã tối rồi, chỉ có từng đợt pháo hoa sáng rực được phóng lên ngẫu nhiên làm màn đêm đen kịt sáng rực trong nháy mắt, mà nguồn sáng duy nhất trong nhà cũng chỉ là chiếc bòng đèn mấy chục wat ở giữa trần phòng khách. Người đàn ông ngồi ngoài ban công hoàn toàn chìm trong bóng tối, trên người hắn mặc một chiếc áo may ô cũ kĩ màu trắng vàng và một chiếc quần đùi rộng thùng thình, đang ngồi trên một cái ghế xếp nhỏ, miệng ngậm thuốc lá, tàn thuốc là màu da cam dần dần rơi xuống sau mỗi hơi thuốc.
Diệp Giai Văn như trông thấy quỷ, đột ngột bước lùi về phía sau một bước—người này, dường như quen thuộc đến mức đã dung nhập vào trong cốt tủy của cậu, nhưng dường như lại xa lạ đến mức không hề quen biết. Hắn rất giống Hướng Thanh Vân!Nhưng Hướng Thanh Vân đâu có trẻ như vậy, người ở trước mắt này nhìn qua chỉ khoảng 20 21 tuổi, làn da mềm mại nhẵn bóng, khóe mắt còn chưa có nếp nhăn, đôi môi vẫn đỏ hồng — không, không đúng, hắn chính là Hướng Thanh Vân, khóe mắt của hắn có một nốt ruồi, là nốt ruồi của Hướng Thanh Vân!Người này chính là Hướng Thanh Vân lúc trẻ!
Hướng Thanh Vân nhả ra một hơi thuốc thật dài rồi ngẩng đầu lên nở một nụ cười tươi nhưng có phần mệt mỏi với cậu:“Có phải tiếng pháo hoa làm em không ngủ được hay không? Ai ~, nhưng mà Hongkong cuối cùng cũng đã được trả lại rồi, mọi người vui vẻ là phải.” Tạm dừng vài giây, giọng nói có chút đăm chiêu lại có chút buồn bã lại vang lên:“Đây là một ngày tốt lành a……”
Hongkong được trả lại? Đầu óc Diệp Giai Văn trống rỗng, tin tức quá tải, cậu không thể xử lý hết ngay một lúc được, hệ thống não bộ giống như bị tê liệt.
Hướng Thanh Vân quay mặt đi, lại hút thêm một hơi, trong tiếng pháo hoa lùng bùng giọng hắn nhẹ nhàng vang lên:“Em cũng nên quay về phòng ngủ sớm môt chút đi, ngày mai còn phải thu dọn hành lý lên tàu nữa.”
Diệp Giai Văn lại bước về phía sau một bước nữa, mơ màng hỏi:“Hôm nay……là ngày mấy?”
Hướng Thanh Vân quay đầu lại nhìn cậu, đột nhiên phao hoa nổ bừng sau lưng hắn, làm cho khuôn mặt hắn rõ ràng hơn bao giờ hết, cho nên Diệp Giai Văn thấy được một vệt nước mắt đã khô trên mặt hắn. Hướng Thanh Vân ôn nhu cười với cậu, nói:“Qua mười hai giờ rồi, hôm nay là ngày 1 tháng 7. Hôm nay Hongkong chính thức được trả về, em quên rồi sao.” Thanh âm của hắn bị một đợt bắn pháo hoa mới át đi, nhưng qua cử động môi của hắn Diệp Giai Văn vẫn hiểu được từng chữ từng chữ hắn nói.
Ngày 1 tháng 7 năm 1997.
“Đây là một thời khắc trang trọng, thiêng liêng: ngày 1 tháng 7 năm 1997. Sau khi trải qua 156 năm “lưu lạc” ròng rã, HongKong cuối cùng cũng có thể trở về “nhà”. Chúng ta trong thời khắc lịch sủ thiêng liêng này dùng ngôn ngữ của chính chúng ta tuyên bố cho toàn thế giới: Hongkong, chúng ta đang bước vào một thiên niên kỉ mới.” Từng lời từng lời nói hào hùng vang lên trong đầu Diệp Giai Văn. Cậu đang ngơ ngơ ngần ngẩn thì đột nhiên nhìn thấy con số trên đồng hồ báo thức cú mèo, rạng sáng 0 giờ 31 phút.
Diệp Giai Văn giơ tay nhéo mặt mình một cái, thấy đau.
Cậu nhìn chằm chằm Hướng Thanh Vân, dùng tốc độ thong thả chậm rãi như đang mộng du, lẩm bẩm nói:“Em hình như vừa nằm mơ. Một giấc mơ rất dài, rất dài. Trong mơ em…chết.”
Nhưng mà Hướng Thanh Vân vẫn không xoay lưng lại nhìn cậu, tiếng pháo hoa đinh tai nhức óc ngoài kia làm chính cậu cũng không thể nghe rõ mình vừa nói cái gì.
Diệp Giai Văn giống như một du hồn lờ đờ đi vào trong nhà vệ sinh. Phòng vệ sinh ở đây cũng chỉ to bằng cái ban công, đơn sơ cũ nát, âm u ẩm ướt, đối diện bồn cầu là vòi hoa sen, người chỉ có thể đứng tắm rửa ở trong một không gian chưa đầy một mét vuông. Bên cạnh còn có bồn rửa tay, bệ trên bồn rửa mặt bé đến nỗi không để vừa hai cái cốc, chỉ có thể để một cái, dùng để cắm hai cái bàn chải. Trên bồn rửa tay có treo một cái gương to bằng mặt người, Diệp Giai Văn tiến đến trước gương, dựa vào ánh sáng mờ mịt, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ bản thân mình – một khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ, khuôn mặt mình năm 22 tuổi.
Cậu quay lại phòng ngủ, phát hiện trên giường có một gói thuốc lá, một gói Lư Sơn hai đồng năm, còn có một cái bật lửa năm hào. Cậu châm một điếu thuốc lên, trong tiếng pháo nổ ồn ào, bắt đầu ngồi suy ngẫm.
Nhéo tay thấy đau, khói thuốc cay mũi, bật lửa còn âm ấm, những xúc cảm này rất chân thật, nếu nằm mơ thì làm sao có thể có những cảm giác chân thật như vậy. Nếu như bây giờ không phải là mơ, vậy trước đó mình bị ung thư rồi chết chính là nằm mơ sao? Diệp Giai Văn tí nữa đã tin tưởng vào khả năng này, nhưng cậu nghĩ kĩ lại một chút, cảm thấy nói như vậy cũng không chính xác. Một giấc mơ kéo dài 15 năm, bao nhiêu chi tiết đều rõ ràng như vậy, những cảm xúc hỉ nộ ái ố đều cảm nhận rõ ràng như vậy, nhất là đoạn thời gian cuối cùng kia cậu còn bị bệnh ung thư tra tấn đến mức sống không bằng chết, cảm giác đau đớn đó như khắc sâu vào từng thớ da lớp thịt. Nói tiếp, ai nằm mơ lại còn mơ thấy khai mạc thế vận hội Olimpic và hội chợ World Expo cơ chứ? còn nhớ 302 huy chương vàng là ở những hạng mục nào. Nếu nằm mơ mà biết được nhiều thông tin như vậy, cơm cũng không phải ăn, tiền cũng không phải kiếm nữa, mơ một giấc mơ chính là sống mấy đời rồi.
Nếu như đây cũng không phải là mơ, vậy hiện tại chuyện gì đang xảy ra đây?
Diệp Giai Văn đăm chiêu suy nghĩ, tự nhiên thấy rùng hết cả mình, lại cảm thấy vô cùng vui sướng, cuối cùng cũng tình được một lí do thuyết phục cho chính mình rồi: Cậu thật sự đã chết, nhưng sau khi chết đã trọng sinh. Bởi vì chả ai có thể chết đi sống lại, cho nên ai cũng không biết sau khi chết thì điều gì sẽ chờ đợi chúng ta, hàng trăm nghìn năm qua người ta dùng đủ loại tôn giáo, thần thoại giải thích điều này, nhưng cũng chả ai biết đó có phải thật hay không. Có lẽ người sau khi chết, sẽ được trọng sinh ở một không gian song song khác? Hay là có lẽ mình là một trường hợp đặc biệt, được hưởng đặc cách bẻ cong không gian thời gian?
Chỉ có vài cách giải thích như vậy, Diệp Giai Văn nghĩ nát óc cả tiếng đồng hồ mới nghĩ ra được, tâm trạng cũng càng lúc càng kích động — trọng sinh! cậu bây giờ mắt không mù, thân không liệt, lại trọng sinh về mười lăm năm trước! Điều này có thể hiểu như thế nào? Chính là có thể sống lại một lần nữa a. Cứ mỗi khi nghĩ như vậy, tim Diệp Giai Văn cứ như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực!
Sau cơn kích động, Diệp Giai Văn bắt buộc mình phải tỉnh táo lại, bắt đầu xử lý tình huống trước mắt.
Ngày 1 tháng 7 năm 1997, đây là một ngày rất đặc biệt, Diệp Giai Văn đẫ quên rất nhiều việc xảy ra trong 15 năm qua, chỉ có thể nhớ kĩ một sự kiện duy nhất – ngày này là ngày Hongkong được trả lại, cả nước mừng vui, nhưng khi tất cả mọi người tụ tập trước TV hay radio lắng nghe tin tức, cậu lại vừa khóc vừa thu thập hành lý, chuẩn bị chia tay Hướng Thanh Vân, quay về thành phố H sinh sống. Cậu và Hướng Thanh Vân sống cùng nhau mười mấy năm, đẫ từng phát sinh rất nhiều mâu thuẫn tranh chấp, nhưng cãi vã đến mức chia tay thì chỉ có lúc này đây.
Cậu và Hướng Thanh Vân đang học đại học năm 3 thì bắt đầu thành đôi. Sau khi tốt nghiệp, cha và mẹ kế Diệp Giai Văn giúp cậu tìm một công việc ở thành phố H, lương, đãi ngộ cũng không tốt lắm, nhưng có thể nói là rất ổn định, có thể đảm bảo cho cậu có một cuộc sống bình an đến già. Nhưng mà vì muốn được ở bên người yêu, vì không muốn come out, Diệp Giai Văn và Hướng Thanh Vân quyết định cùng nhau đến thành phố S phát triển, phấn đấu vì ngày mai tốt đẹp của hai người. Khi đó Diệp Giai Văn vẫn còn đang chìm đắm trong tình yêu, trong lòng đầy lý tưởng và khát vọng, hi vọng có thể cùng với người yêu tạo ra một mảnh trời riêng cho mình ở chính thành phố S. Nhưng những sự tự tin và nhiệt tình kia trải qua một năm lao đao vất vả kiếm sống mà biến mất hết sạch.
Mẹ Diệp Giai Văn tuy rằng đã mất khi cậu còn bé, nhưng điều kiện kinh tế của nhà cậu hồi đó cũng không đến nỗi nào, thế nên cậu không hề biết những nỗi vất vả nhọc nhằn khi phải bươn trải kiếm sống ra làm sao, cứ nghĩ rằng cuộc sống sẽ cứ mãi xuôi chèo mát mái như trước kia. Cậu vừa tốt nghiệp đại học vẫn còn có chút ngây thơ, không hề có một chút ý thức nào về vấn đề quản lý tài sản, thu chi cá nhân, không biết hết những nỗi vất vả khi không có tiền. Mâu thuẫn phát triển rất nhanh, hai người bọn họ vừa mới ra trường đương nhiên là không có tiền, ở cái thành phố dẫn đầu cả nước về phí dịch vụ này đến một thước đất cắm dùi cũng không có, chỉ có thể đi thuê cái loại phòng 30 40 mét vuông này, điều kiện vệ sinh kém, hoàn cảnh xung quanh cũng kém; Diệp Giai Văn và Hướng Thanh Vân vẫn còn trẻ vẫn chưa hiểu hết quy tắc sinh tồn của xã hội, tuổi trẻ khí thịnh, tự cho mình siêu phàm nhưng lại phải liên tiếp chịu tủi nhục. Mà Diệp Giai Văn vừa mới vào công ty đã đắc tội một người ở phòng hành chính thế cho nên làm được một năm chịu đủ mọi áp lực, bị mọi người xa lánh, lại chỉ cầm được có hơn 1000 tệ tiền lương, đã tức đến mức không chịu nổi rồi.
Lúc bắt đầu, hai người cùng nhau chung sống, không hề có ràng buộc về mặt pháp lí, chỉ nghĩ rằng bọn họ có tình yêu là có thể chiến thắng tất cả. Nhưng dần dà, một tháng, hai tháng, nửa năm, một năm…… Qua đi rồi cái khoảng thời gian cuồng nhiệt vì tình yêu, những mâu thuẫn lông gà vỏ tỏi tích tụ càng ngày càng nhiều, bọn họ bắt đầu mâu thuẫn, tranh cãi không ngừng. Hơn nữa tính tình Diệp Giai Văn khi đó còn có chút nóng nảy hấp tấp, có bao nhiêu tức giận ở cơ quan về nhà liền đổ hết lên đầu Hướng Thanh Vân, vì thế bất mãn và oán giận ngày càng gia tăng. Lúc đó bọn họ còn chưa biết hòa giải hòa hoãn những căng thẳng trong tình yêu, vì thế những lúc tức giận, Diệp Giai Văn sẽ thuận miệng nói “Sớm biết như vậy, thà về nhà làm công việc mà cha giúp tôi tìm cho còn hơn” … như vậy, lại không biết những lời nói đó đã phạm vào quy tắc ngầm “thông cảm và thấu hiểu lẫn nhau” (nguyên tác: 已经犯了相知相守的忌讳)
–trong chiến trận, khi một người còn có đường lui cho bản thân mình, thì tất nhiên không thể toàn tâm toàn ý quyết tâm chiến đấu đến hơi thở cuối cùng với người kia, mà ý chí của người đồng đội kia cũng bị dao động.
Có câu nói vợ chồng nghèo trăm sự lo, điều này hoàn toàn có thể áp dụng cho tất cả các cặp tình nhân, không phân biệt già trẻ nam nữ. Cuối cùng rồi cũng có một ngày, công việc không thuận lợi, xe đạp bị trộm, lúc về nhà lại bị ngã một cái……phòng ốc cũ mưa dột suốt ngày, tất cả những việc này Diệp Giai Văn đều đồng thời bị dính phải, cậu tức nghẹn cả một bụng, cuối cùng bạo phát bởi vì Hướng Thanh Vân lại quên đóng cửa sổ, hai người cãi một trận rất to, dưới cơn tức giận, cũng không biết là ai nói ra một câu “ Như thế này mãi làm sao mà sống được! Chúng ta giải tán!”, hai người bắt đầu ngủ riêng. Từ đó, bọn họ bắt đầu chiến tranh lạnh.
Những người trẻ tuổi có tình yêu và lý tưởng luôn là nghĩ rằng mình có thể chịu được mưa bom bão đạn, nhưng cuối cùng lại không biết rằng mình lại không chịu nổi đau đớn khi bị từng nhát dao cứa vào da thịt. Nỗi đau này đau giống như bị bệnh ung thư vậy, sẽ không lập tức mất mạng, nhưng nó có thể dần dần loại bỏ hết chí khí và nghị lực của một con người, cho dù có kiên cường đến bao nhiêu cũng bị nó đánh bại.
Ngày 1 tháng 7 năm 1997, Hướng Thanh Vân và Diệp Giai Văn sau bao ngày chiến tranh lạnh cuối cùng cũng ngồi xuống nói chuyện, chờ đến lúc Diệp Giai Văn bình tĩnh lại, Hướng Thanh Vân mới từ tốn nói ra yêu cầu chia tay, lý do là hắn đã yêu một đồng nghiệp nữ cùng cơ quan, quyết định năm sau sẽ kết hôn.
Sau đó Diệp Giai Văn liền mua một vé tàu về thành phố H vào tối ngày 1 tháng 7. Cùng ngày, khi cả nước đang vui mừng khôn xiết, Diệp Giai Văn khóc lóc thu thập hành lý chuẩn bị rời đi, nhưng lúc cậu vừa đóng gói xong kiện hành lý cuối cùng, Hướng Thanh Vân chạy lại từ sau lưng ôm lấy cậu, khẩn cầu cậu đừng đi. Hai người ôm nhau khóc rống suốt một đêm sau đó lại tốt đẹp như lúc ban đầu. Chuyện này có thể xem như một dấu mốc quan trọng trong cuộc đời của Diệp Giai Văn và Hướng Thanh Vân, từ đó về sau, bọn họ cũng bắt đầu trưởng thành dần lên, tính cách xốc nổi háo thắng của tuổi trẻ cũng bớt dần đi, Diệp Giai Văn cũng bắt đầu biết nhẫn nhịn chịu khó hơn, tính tình Hướng Thanh Vân cũng càng ngày càng ôn hòa.
Sau này Hướng Thanh Vân thú nhận, hắn tìm một lí do chia tay sứt sẹo như vậy chẳng qua là muốn bức Diệp Giai Văn rời đi thôi, bởi vì hắn thấy Diệp Giai Văn luôn miệng nói “Sớm biết như vậy” “Không bằng” …, làm hắn nản lòng thoái chí. Hắn không đành lòng để Diệp Giai Văn đi theo hắn chịu khổ, hắn hy vọng cậu có thể trở về bên người thân sống những ngày an nhàn sung sướng. Hắn từ trước đến nay hiền lành thật thà cũng không hay nói dối, tìm lí do cũng chẳng ra làm sao, Diệp Giai Văn vẫn biết hắn không có khả năng có một “đồng nghiệp nữ” như vậy, chẳng qua lúc đó đang bị cơn giận làm mụ mị đầu óc, không chịu khuất phục trước nên mới giận dữ làm loạn lên đòi chia tay.
Nhớ lại ngày hôm đó, Diệp Giai Văn vẫn còn có chút buồn bã, nhưng lý trí đã làm cậu tỉnh táo lại rất nhanh.
Sớm không muộn không, cậu lại quay về đúng mốc thời gian quan trọng này, lúc này cậu không xu dính túi, chỉ có tài sản duy nhất đó chính là tuổi trẻ, tất cả lại phải dùng hai bàn tay trắng tạo dựng lại từ đầu. Cậu giờ như đang đứng giữa ngã tư đường, phải lựa chọn giữa tình yêu và hiện thực cuộc sống: nên cứ như vậy rời khỏi Hướng Thanh Vân, hay là giống như trước đây ở lại bên hắn? Lựa chọn một lần để bắt đầu lại từ đầu, hay là vẫn đi theo vết xe đổ trước kia đây?