Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Bông
Mẹ Hạ muốn cho Hạ Dư Huy bú sữa, Cao Chí Bác ngượng ngùng nói muốn đi xuống lầu xem ba Cao đã đến chưa, mẹ Cao nhìn bộ dạng thẹn thùng của Cao Chí Bác, nhìn mẹ Hạ hỏi: " Sao chị có cảm giác Tiểu Bác đều hiểu hết nhỉ?"
Mẹ Hạ cúi đầu nhìn Hạ Dư Huy đang bú sữa, lại ngẩng đầu nhìn cửa phòng bệnh đóng chặt, cười nói: " Tiểu Bác so với những đứa trẻ cùng tuổi có vẻ trưởng thành hơn, tự nhiên sẽ hiểu chuyện hơn."
Mẹ Cao nhíu mày: " Nhưng chị cảm thấy nó không phải chỉ hiểu chuyện một ít thôi đâu?"
Mẹ Hạ nhìn khuôn mặt ủ rũ của mẹ Cao, thắc mắc: " Hiểu chuyện một chút không tốt sao?"
Mẹ Cao giật mình nghĩ, đúng vậy, con trai mình hiểu chuyện có gì không tốt? Mình ở đây nghĩ ngợi cái gì cơ chứ. Nhưng vẫn có cảm giác có gì đó không đúng.
Đương nhiên không đúng rồi, cô để một đứa trẻ ba tuổi chạy ra ngoài một mình, có thể đúng sao?
Chạy ra khỏi phòng bệnh, Cao Chí Bác nhẹ nhàng thở ra, nói thật, với hình dạng đứa trẻ ba tuổi mà suy nghĩ là của đàn ông trưởng thành ba mươi tuổi, để bản thân nhìn mẹ nuôi cho vợ tương lai bú sữa, nghĩ như thế nào đều cảm thấy vô cùng kì quái.
Cao Chí Bác lớn lên vô cùng đáng yêu, tự nhiên cũng khiến cho không ít người chú ý, rất nhiều người nhìn thấy hắn tự đi một mình, không có người lớn đi cùng, đều lại gần quan tâm hỏi: "Bạn nhỏ này bị lạc đường à, sao lại đi một mình thế này, bố mẹ đâu?". Cùng một câu hỏi, cả một đường đi bị hỏi không ngừng, còn may là bệnh viện có thang máy, từ trên lầu xuống dưới lầu cũng không quá lâu, nhưng khi đứng ở cổng lớn đợi cha vợ tương lai tới, Cao Chí Bác lại một lần nữa phải công nhận thế giới này còn rất nhiều người tốt bụng. ( Giải thích: Là có nhiều người hỏi thăm bé sao lại đứng một mình)
Đợi hồi lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy xe của ba Hạ chầm chậm tiến đến. Cao Chí Bác vội vàng chạy qua.
Lúc cùng ba Hạ quay lại phòng bệnh, mẹ Hạ đã cho con trai ăn no, đang nhẹ nhàng ôm bé con bảo bối ru ngủ.
Hạ Dư Huy mới ăn no xong, lại được ngủ no giấc, giờ phút này đang mở to mắt nhìn quanh khắp nơi.
Mẹ Cao đứng trước mặt đùa với bé, làm bé cười khanh khách, nước miếng đều chảy ra.
Mẹ Hạ nhìn ba Hạ rốt cuộc cũng tới, cười nhẹ hướng con trai đang ở trong ngực nói: "Bảo bối, nhìn xem ai vừa tới kìa, ba ba tới rồi, kêu ba ba đi, bảo bối kêu ba ba đi......"
Ba Hạ cao hứng đến ngồi cạnh giường bệnh, vươn tay ôm lấy con trai từ vợ, nhìn con trai đang ở trong lồng ngực mình, ôn nhu nói: "Bảo bối, kêu ba ba, ba ba......"
Từ khi vợ sinh, ba Hạ chưa từng được ôm con trai mình, Hạ Dư Huy ở trong rương giữ nhiệt suốt một tháng, cứ cách ba ngày người nhà mới được vào thăm, ngày bình thường thì chỉ được đứng bên ngoài nhìn nửa giờ, vậy nên ông cũng chỉ có thể đứng nhìn con trai ở bên ngoài phòng giữ nhiệt.
Công việc của ba Hạ rất bận, mỗi lần đến nhìn con trai đềy rất vội, một tháng đáng lẽ vẫn được gặp con trai vài lần, nhưng lần nào ba Hạ cũng chưa kịp gặp đã phải rời đi.
Có lẽ vì vậy mà khi ba Hạ ôm, Hạ Dư Huy cảm thấy xa lạ liền khóc lớn.
Ba Hạ sốt ruột không biết phải làm sao, ôm Hạ Dư Huy dỗ, nhưng không thể làm Hạ Dư Huy ngừng khóc, ngược lại còn làm hắn khóc càng to hơn.
Mẹ Hạ vội vàng ôm lấy con trai, vỗ nhẹ, dỗ dành, nhưng vẫn không có tác dụng.
Nhìn Hạ Dư Huy khóc đến mặt từ đỏ chuyển dần sang tím, mẹ Hạ cùng ba Hạ sốt ruột không biết phải làm gì
Cao Chí Bác đứng bên cạnh nhịn không nổi, đi đến trước mặt mẹ Hạ nói: "Mẹ Phương, để con ôm đi."
Mẹ Hạ nhìn Cao Chí Bác, lại nhìn lại nhìn con trai mình đã khóc đến mức mặt đỏ bừng, cuối cùng đành phải đưa Hạ Dư Huy cho Cao Chí Bác ôm.
Vậy mà Hạ Dư Huy vốn còn đang khóc nháo, vừa được Cao Chí Bác ôm, trong nháy mắt liền dừng khóc. Mở to mắt nhìn người trước mặt, bật cười khanh khách.
Ba người lớn ở bên cạnh chỉ có thể há hốc miệng nhìn.
Cao Chí Bác cười, hôn lên mặt Hạ Dư Huy, vui vẻ gọi: "Vợ à....."
Hạ Dư Huy cười khanh khách không ngừng, hoàn toàn không ý thức được rằng nụ hôn đầu tiên của mình cứ như vậy đã bị cướp đi.
< Cập nhật truyện nhanh nhất tại Wattpad: UyenUyen3008 >