Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Bông
Mọi người thường nói trực giác của trẻ con luôn chính xác nhất.
Lâm Mỹ Gia nhìn Cao Chí Bác, đột nhiên cảm thấy khí thế của hắn làm ả sợ hãi, sợ tới mức ả phải lùi về sau mấy bước. Cao Chí Bác nhìn khuôn mặt sợ hãi của Lâm Mỹ Gia, nhân lúc ả ngây người, nghiêng người ngã vào bàn gỗ ở gần đó.
' Rầm '
Âm thanh vang dội khiến người lớn ở phía xa chú ý đến. .
||||| Truyện đề cử: Nuông Chiều Riêng Em |||||
Mẹ Cao cùng ba Cao đang nói chuyện phiếm với họ hàng thân thích, đột nhiên nghe thấy động tĩnh liền hoảng sợ, nhìn thấy con trai mình ngã trên mặt đất, đồ ăn hoa quả vốn đặt trên bàn đều rơi vung vãi ra sàn nhà, đứa trẻ bị đau nằm co quắp khiến mọi người đều sợ hãi.
Trong đầu mẹ Cao vang lên một tiếng " Ầm ", vội vàng chạy đến chỗ Cao Chí Bác, đem hắn ôm vào trong lòng, nhìn con trai nhà mình, đôi mắt đều đỏ lên: "Con trai ngoan, có bị thương ở đau không? Chỗ nào bị đau để mẹ xem."
Cao Chí Bác nhìn mẹ Cao khóc, cười cười lắc đầu: "Mẹ, con không sao. Con không cẩn thận bị ngã một cái thôi."
Lúc này không ít người đều lại đây, chạy nhanh đến quan tâm hỏi han một phen. Nhìn thấy Cao Chí Bác hiểu chuyện như vậy, trong lòng đối với đứa bé này yêu thích thêm vài phần.
Mẹ Cao kiểm tra từ trên xuống dưới Cao Chí Bác vài lần, không phát hiện ra chỗ nào bị thương mới nhẹ nhàng thở ra, tức giận ôm Cao Chí Bác quát: "Tại sao lại không cẩn thận như vậy! Trên bàn còn có dao, nhỡ bị rơi vào người thì phải làm sao!"
Cao Chí Bác cúi đầu, ủy khuất: "Đột nhiên chị...Tại con không cẩn thận. Cháu xin lỗi."
Cao Chí Bác đang định nói thì vội vàng sửa lời, tuy vậy mẹ Cao vẫn nghe được, không thể tin trừng mắt nhìn Cao Chí Bác, hỏi: "Con vừa nói cái gì?"
Cao Chí Bác mím môi, một bộ dạng không định nói, nhưng khuôn mặt lại vô cùng ủy khuất khiến mẹ Cao đau lòng.
Lâm Hữu đứng một bên đột nhiên bị mẹ kéo, hét lớn: "Hữu Hữu, mặt con bị làm sao vậy? Ai đánh?"
Tiếng hét của mẹ Lâm Hữu làm cho không ít người chú ý đến.
Vừa nhìn đã phát hiện ra một mảng hồng hồng in rõ trên khuôn mặt nhóc con, mọi người đều ngầm hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lâm Mỹ Gia đứng một bên xem, trong mắt hiện lên nét oán trách.
Mẹ Cao tức giận, thiếu chút nữa chửi ầm lên, con trai mình hiểu chuyện như vậy, bị người khác bắt nạt, cô làm sao có thể bỏ qua? Ôm con trai mình quay đầu nhìn về phía cháu gái, ngữ khí nghiêm khắc hỏi: "Gia Gia, em Tiểu Bác sao lại bị ngã? Em Tiểu Hữu là bị ai đánh?"
Lâm Mỹ Gia bị dọa sợ, nhìn ánh mắt người lớn đều hiện nét trách cứ, sợ tới mức bật khóc.
Mẹ Lâm Mỹ Gia thấy con gái bảo bối khóc, lập tức ôm ả vào trong lòng, nhìn mẹ Cao nói: "Tiểu Linh, lời này của em chị không thích nghe, Gia Gia mới bao lớn, sao có thể làm những việc này được. Sao em không hỏi Tiểu Bác với Tiểu Hữu xem đã xảy ra chuyện gì, dọa Gia Gia khóc rồi đây này."
Lâm Mỹ Gia ỷ vào có mẹ chống lưng, vừa khóc vừa chỉ vào Cao Chí Bác nói: "Cháu không đẩy em ấy, là tự em ấy té ngã." Nói xong lại chỉ vào Lâm Hữu nói: " Tại em ấy không ngoan, không nghe lời cháu, cháu mới đánh em ấy."
Mẹ Lâm Mỹ Gia đang định nói tiếp, nghe xong lời con gái nói, đột nhiên có cảm giác như nuốt phải ruồi...
< Cập nhật truyện nhanh nhất tại Wattpad: UyenUyen3008 >