Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Bông
Chờ Hạ Dư Huy ngừng khóc, mẹ Cao định dỗ nhưng Hạ Dư Huy vừa nhìn thấy cô tới gần liền trừng mắt đầy vẻ tức giận.
Mẹ Cao bất đắc dĩ đành phải nói: "Dương Dương, mẹ Linh không phải cố ý đánh anh, là anh không nghe lời."
Hạ Dư Huy dụi vào ngực Cao Chí Bác, túm chặt lấy vạt áo hắn, trừng mắt nhìn mẹ Cao giống như coi cô là thú dữ sắp ăn thịt thú nhỏ.
Mẹ Cao dùng lời hay ý đẹp gì Hạ Dư Huy cũng không chịu bỏ qua, ngay cả Cao Chí Bác nói cậu cũng không nghe.
Ba mẹ Hạ tức giậnmắng Hạ Dư Huy không nghe lời, sao lại làm vậy với mẹ Cao.
Hạ Dư Huy giống như đã kết thù với mẹ Cao, ai nói cậu đều không nghe, vẫn trừng mắt nhìn mẹ Cao.
Vừa rồi Hạ Dư Huy làm mọi người sợ hãi, trong lòng vẫn còn chấn động, không dám nói quá nặng lời, bất đắc dĩ quay sang an ủi mẹ Cao.
Mẹ Cao không còn cách nào khác, Hạ Dư Huy không thích cô, cô đành quay về nhà trước.
Bà nội Cao không thích chạy ngược chạy xuôi nên năm nay không cùng gia đình quay về Lâm gia, một mình ở nhà. Gia đình chỉ đi ba ngày, bà nội Cao ngoại trừ eo hay bị đau thì cũng không có vấn đề gì về sức khỏe nên ba mẹ Cao cũng yên tâm. Vốn định ngày mai mới về nhà, hiện tại lại quay lại sớm.
Ba Cao an ủi mẹ Cao vài câu, tạm biệt ba mẹ Hạ để về nhà.
Mẹ Hạ thở dài, ba Hạ lặng lẽ ôm cô an ủi.
Cao Chí Bác sờ sờ mặt Hạ Dư Huy, nói với ba mẹ Cao: "Ba Cường, mẹ Phương, thật xin lỗi, đều tại con làm sai."
"Sao có thể trách con được, con cũng là vì quá lo lắng cho Dương Dương mà thôi. Nhưng ba Cường vẫn phải nói lại lần nữa, Bác Nhi ngàn vạn lần không được làm việc nông nổi nhau vậy nữa, biết không?"
Cao Chí Bác vâng một tiếng.
Buổi tối đi ngủ, Cao Chí Bác ôm Hạ Dư Huy, vỗ nhẹ trên lưng dỗ cậu ngủ.
Hạ Dư Huy đem mặt chôn vào cổ Cao Chí Bác, cả cơ thể nằm gọn trong lòng Cao Chí Bác, nhẹ giọng gọi:"Anh...."
Thanh âm rất nhỏ nhưng Cao Chí Bác vẫn nghe thấy: "Sao vậy?"
Hạ Dư Huy vẫn không ngẩng mặt lên: "Đau không?"
"...... Không đau."
Hạ Dư Huy ngẩng đầu nhìn Cao Chí Bác, bĩu môi: "Điêu..."
Cao Chí Bác cười cười, hôn Hạ Dư Huy: "Không đau thật, anh không lừa em."
Hạ Dư Huy vươn tay sờ lên mông Cao Chí Bác: "Đau không?"
Cao Chí Bác đột nhiên có ảo giác Hạ Dư Huy cố tình khiêu khích hắn, nhìn đứa nhỏ trong lòng mịn, bất đắc dĩ thở dài: "Không đau..."
Hạ Dư Huy nhéo nhéo, nhìn Cao Chí Bác, ý tứ hỏi hắn có đau không.
"Không đau......"
Lúc này Hạ Dư Huy mới tin, vươn tay sờ lên cổ hắn, đòi hôn: "Không muốn anh bị đau."
Cao Chí Bác hôn đáp lại: "Ừ...anh chỉ đau vì em."
Hạ Dư Huy nghe không hiểu nhưng vẫn gật gật đầu, dựa vào hõm cổ Cao Chí Bác, một lúc sau liền ngủ.
<Cập nhật truyện nhanh nhất tại Wattpad: UyenUyen3008>