Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Bông
Ngày hôm qua, Trương Có Thể bị Cao Chí Bác đấm một quyền chảy máu mũi liền về nhà mách lẻo. Hôm nay cha Trương Có Thể liền tìm đến trường.
Cao Chí Bác mới bước vào phòng học đã bị chủ nhiệm lớp gọi lên văn phòng, liếc nhìn về phía chỗ ngồi của Trương Có Thể, không cần nghĩ cũng biết có chuyện gì.
Tới văn phòng, chào hỏi giáo viên, nhìn Trương Có Thể, mũi dán băng gạc, ngồi bên cạnh là cha y, trưởng trấn Thanh Phong.
"Bác Trương."
Cao gia cùng Trương gia cũng không xa lạ, có quen biết. Cha Trương Có Thể biết chuyện nhưng không gọi điện cho ba Cao vì ông cảm thấy con người Cao Chí Bác không có khả năng làm việc xấu. Con trai mình là cái đức hạnh gì tự ông cũng hiểu, nhưng dù sao cũng là con trai mình bị đánh, ông cũng không thể nhắm mắt làm ngơ. Nếu là Cao Chí Bác sai thì gọi điện cho ba Cao cũng không muộn.
Cao Chí Bác đã lên tiếng chào hỏi, ông là người lớn cũng phải cho sắc mặt tốt: "Tiểu Bác à, bác cũng không muốn dạy bảo gì cháu, chỉ muốn hỏi xem chuyện này là như thế nào?"
Cao Chí Bác bĩu môi, hơi ủy khuất.
Trương Có Thể ở bên lập tức ồn ào: "Cha! Con đã nói với cha rồi, con muốn kết bạn với nó, nó không chỉ không đồng ý mà còn đánh con!"
"Câm miệng!"
Cha Trương Có Thể không phải đồ ngốc, sao lại tin lời một phía: "Tiểu Bác, cháu nói cho bác nghe xem chuyện gì đã xảy ra. Chỉ cần cháu không sai thì sao bác nỡ trách cháu được."
Cao Chí Bác ngước mắt, vẻ mặt ngây ngô hỏi: "Thật không ạ?"
"Đương nhiên rồi."
Cao Chí Bác thật cẩn thận nhìn Trương Có Thể, do dự nửa ngày mới hạ quyết tâm nói: "Ngày hôm qua tan học, bạn ấy mang theo mấy người bạn nữa chặn đường cháu, bắt cháu làm bài tập giúp, lúc đi thi thì bắt cháu phải cho các bạn ấy chép bài. Cháu không đồng ý, bạn ấy liền nói...nói..."
"Nói cái gì!?" Cha Trương Có Thể nghe những lời Cao Chí Bác nói, chỉ hận không thể lập tức cho con trai mình hai cái tát. Không chăm chỉ học hành thì thôi, bắt nạt bạn học, ép bạn làm bài tập cho mình, gian lận thi cử! Nghịch tử! Nghịch tử!!!
Sắc mặt chủ nhiệm lớp cũng trầm xuống, có lẽ đã bị những lời này chọc cho tức giận rồi.
Tuy rằng Cao Chí Bác đi học chỉ toàn ngủ nhưng lần thi nào cũng đứng trong Top 10 toàn khối. Trương Có Thể thì thế nào? Bắt bạt bạn học, quậy phá trong lớp, thành tích không đạt tiêu chuẩn. Nhưng điều này chủ nhiệm lớp không phải không biết nhưng ngại mặt mũi cha y, đành mắt nhắm mắt mở bỏ qua, chỉ cần không phải chuyện gì to tát thì sẽ không ra mặt. Ngày hôm qua biết chuyện này chủ nhiệm lớp còn thấy kỳ quái, Cao Chí Bác mới tám tuổi, Trương Có Thể mười tuổi, một đứa trẻ tám tuổi sao đủ sức ra tay? Hơn nữa Trương Có Thể luôn dẫn theo một đám hồ bằng cẩu hữu, Cao Chí Bác bị đánh còn có thể hiểu được! Chuyện này thấy thế nào thì Cao Chí Bác cũng là người bị hại.
Trương Có Thể bị Cao Chí Bác vạch trần, mặt đỏ lên, lắp bắp phản bác: "Mày...mày nói dối! Tao không nói gì cả! Mày im đi!!!"
Cha Trương Có Thể tức giận gần lên một tiếng, Trương Có Thể liền thành thật lại.
Cao Chí Bác sợ hãi rụt rụt cổ, nhìn cha Trương Có Thể nhỏ giọng nói: "Nói...cháu không nghe theo thì sẽ đánh cháu. Tan học giáo viên sẽ không quản, cháu có báo cáo cũng vô ích. Cháu sợ quá, muốn chạy, bạn ấy kéo cháu lại, cháu đẩy bạn ấy ra nhưng không may làm bạn ấy lại đập mặt vào cạnh bàn rồi chảy máu mũi..."
Cao Chí Bác nói xong cúi đầu, bộ dạng cam chịu bị trừng phạt.
"Cha! Con không có! Con..."
"Câm miệng!"
Trương Có Thể bị cha mình tát một cái, hốc mắt đỏ lên, muốn khóc nhưng lại không dám.
Cha Trương Có Thể thật sự bị chọc giận, véo tai y, hét to: "Hôm qua mày nói với tao thế nào? Hả??? Tao đã cảm thấy kỳ quái rồi! Tiểu Bác ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy sao có thể làm loại chuyện này! Mày bắt nạt người ta còn không biết xấu hổ chạy về mách lẻo! Mày đừng tưởng tao không biết mày làm những gì ở trường!"
Trương Có Thể bị Cao Chí Bác đổi trắng thay đen vu khống, bị cha tát một cái, hiện tại còn bị véo tai, oa một tiếng khóc to.
< Cập nhật truyện nhanh nhất tại Wattpad: UyenUyen3008 >