Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Bông
Những ngày tháng yên bình thường trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã một tháng trôi qua.
Cao Chí Bác và Hạ Dư Huy dọn đến căn hộ gần trườhg, cùng nhau trải qua cuộc sống hạnh phúc giữa hai người.
Nếu không có đám người động một chút lại đến tìm Cao Chí Bác xem xoe, Hạ Dư Huy sẽ càng vui vẻ.
Cao Chí Bác cũng không ngờ rằng mị lực của mình lại lớn như vậy, hắn nhớ rõ kiếp trước tuy cũng có người theo đuổi hắn nhưng không hề nhiều như bây giờ.
Kiếp trước hắn cũng học trường này, cũng đánh bóng rổ, kiếp trước làm gì thì kiếp này cũng sẽ làm.
Tại sao hai đời lại khác nhau như vậy?
Cao Chí Bác không rõ nguyên nhân nhưng quả thật đời này hắn có mị lực hơn nhiều.
Xét về ngoại hình, hắn vốn đã đẹp trai, ngày thường lại ăn mặc đơn giản hào phóng, so với "bạn cùng lứa tuổi" nổi bật hơn hẳn.
Xét về tính tình, hắn tương đối ổn trọng nội liễm, sự ổn trọng này tỏa ra từ trong xương cốt, làm cho người khác rất có cảm giác an toàn.
Hơn nữa hắn lại tập võ trong thời gian dài, vóc người phải gọi là cảnh đẹp ý vui.
Thành tích tốt, đẹp trai, có tiền, biết chơi bóng rổ, các nữ sinh độ tuổi dậy thì sao có thể không rung động?
Cũng có một số nữ sinh có suy nghĩ khác, Cao Chí Bác được nhiều người thích như vậy, nếu như trở thành bạn trai mình, có phải chứng minh là mình xinh đẹp, ưu tú hơn những người khác hay không?
Cứ như vậy, Cao Chí Bác trở thành nam thần của tất cả các nữ sinh.
"Hạ Dư Huy, có thể nhờ cậu giúp mình một việc không?
Hạ Dư Huy ngẩng đầu, nhíu mày nhìn Ngô Ly Ly đứng trước mặt, suốt một tháng nay rất nhiều người đều đến nhờ cậu đưa thư tình cho Cao Chí Bác, đi học tìm, tan học tìm, đi WC cũng tìm.
Mỗi lần thấy những nữ sinh đỏ bừng mặt nhờ cậu chuyển thưa tình cho Cao Chí Bác, Hạ Dư Huy đều cảm thấy vô cùng bực bội, chán ghét.
Một bức thư, một hộp chocolate, một túi bánh quy, thậm chí là một lọ đựng hạc giấy hoặc ngôi sao là có thể đổi lấy hảo cảm của Cao Chí Bác.
Rốt cuộc bọn hị lấy đâu ra tự tin vậy?
Cậu đã ở cạnh Cao Chí Bác suốt mười mấy năm, từ lúc sinh ra cho đến bây giờ đều chưa từng tách ra.
Mặc dù vậy cậu vẫn cảm thấy rất sợ hãi, rất lo lắng.
Đặc biệt là khi cậu biết mối quan hệ giữa hai người không hề bình thường thì càng sợ.
Cậu sợ một ngày nào đó Cao Chí Bác sẽ rời đi, sợ một ngày nào đó Cao Chí Bác sẽ tìm được một người con gái mà hắn yêu thích rồi cùng người ấy kết hôn sinh con.
Đến lúc đó, cậu phải làm sao bây giờ?
Mười mấy năm sớm chiều ở chung, cậu đã không thể sống thiếu Cao Chí Bác rồi...!
Ngô Ly Ly thấy Hạ Dư Huy có chút ngây ngốc, quơ quơ tay trước mặt cậu: "Hạ Dư Huy?"
Hạ Dư Huy bực bội nhìn ả, giọng điệu có chút không tốt: "Làm sao?"
Ngô Ly Ly chưa từng bị người khác dùng thái độ như vậy nói chuyện cùng, mặt cứng đờ, giọng điệu không vui: "làm phiền cậu chuyển cái này cho anh trai cậu giúp mình được không?"
Hạ Dư Huy nhìn lên, lại là một bức thư tình! Những người này sao lại phiền như vậy! Thư tình! Thư tình! Thư tình! Có thời gian đi viết thư tình, sao không để tâm đến chuyện học hành, bảo sao thành tích lại kém như vậy!
"Không thể! Cậu tự đưa đi!"
Ngô Ly Ly tức giận đạp vào chân bàn Hạ Dư Huy, hét lên: "Mày con mẹ nó có thái độ gì đấy!"
Hạ Dư Huy ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn người trước mặt, không hé răng.
Cậu biết Ngô Ly Ly là dạng người gì.
Ngô Ly Ly thành tích không tốt, suốt ngày chạy theo một đám nữ sinh khác bắt nạt bạn học, không có việc gì làm thì tụ tập một chỗ nói chuyện, nhìn không vừa mắt ai, muốn đánh ai, ra vẻ chị đại, nghĩ bản thân ghê gớm lắm, còn thích chơi với mấy nam sinh cá biệt ở lớp khác.
Hành động của Ngô Ly Ly làm không ít người trong lớp để mắt đến, mấy nữ sinh chơi thân với ả vội vàng đi tới, vây quanh trợ uy cho ả.
Hạ Dư Huy không để ý đến bọn họ, duỗi tay chỉnh lại bàn.
Ngô Ly Ly lập tức đạp thêm một cái.
Hạ Dư Huy ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Ngô Ly Ly.
Ngô Ly Ly từ nhỏ đã thích trêu chó chọc mèo, hơn nữa Hạ Dư Huy thoạt nhìn nhu nhược như vậy, anh em mình còn đang ở đây, ả lại còn sợ chắc?
"Tao đã ngứa mắt mày từ lâu rồi đấy!" Nói xong lại vươn chân đạp bàn Hạ Dư Huy.
Bàn bị đẩy, đập vào ngực làm Hạ Dư Huy phát đau.
Từ nhỏ Cao Chí Bác đã dạy cậu, ai bắt nạt mình thì phải bắt nạt lại.
Đánh thắng được thì dùng sức mà đánh, không đánh thắng được thì nhanh chân chạy.
Ngô Ly Ly bị xô ngã, ngồi bệt dưới đất, vẻ mặt tràn ngập khó tin.
"Đ.i.t m.e!" Ngô Ly Ly tức giận hét to một tiếng, chật vật bò dậy, vung tay đánh Hạ Dư Huy.
Hạ Dư Huy lùi về phía sau một bước, khom lưng tránh thoát, cậu căn bản không có kỹ xảo hay thủ đoạn gì cả, chỉ hành động theo bản năng.
Cao Chí Bác đang ở văn phòng giúp giáo viên tra sổ sách, có lẽ là cảm thấy Cao Chí Bác rất nhàn rỗi nên giáo viên đều thích gọi hắn đến tra sổ sách giúp mình.
Hướng Diệp hớt hải chạy tới văn phòng, còn chưa kịp chào hỏi giáo viên đã hét về phía Cao Chí Bác: "Dương Dương bị người ta bắt nạt!"
Cao Chí Bác đứng bật dậy,, nhìn Hướng Diệp hỏi: "Cậu nói gì cơ?"
Hướng Diệp thở hổn hển nói: "Có một học sinh ở lớp đấy chạy đến nói với mình.
Chúng ta mau qua đó xem thử đi!"
Mặt Cao Chí Bác tối sầm lại, lao ra ngoài như một cơn gió, một hơi chạy xuống năm tầng mất chưa đến một phút.
Hướng Diệp còn đứng còn đang đứng trên tầng năm trợn mắt há hốc mồm.
Mẹ ơi! Cứ như Spider Man ấy!
Cao Chí Bác vừa chạy đến lớp học của Hạ Dư Huy liền nhìn thấy một đám người đang tụ tập một chỗ, vây quanh Hạ Dư Huy và một nữ sinh.
Mặt Hạ Dư Huy có chút hồng, quần áo hỗn độn.
Nữ sinh kia cũng chẳng khá khẩm hơn gì cho cam, trên mặt còn có vết cào.
Hai bước gộp làm một, Cao Chí Bác ôm Hạ Dư Huy vào lòng, vươn tay túm chặt tay Ngô Ly Ly, trong mặt chứa đầy hàn khí.
Ngô Ly Ly nháy mắt liền cảm thấy sợ hãi.
Ả vì theo đuổi Cao Chí Bác đã đi nghe ngóng không ít chuyện, sự kiện hắn một mình đả thương hơn chục người đương nhiên là biết.
Hơn nữa ả còn âm thầm đi nhìn trộm Ếch Xanh và Hầu ca, bọn họ quả thực là người không dễ chọc.
Giờ phút này nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Cao Chí Bác, Ngô Ly Ly một câu cũng không dám nói.
Cao Chí Bác đẩy tay Ngô Ly Ly ra, mặt ngoài nhìn chỉ như là buông tay Ngô Ly Ly nhưng thực ra lực đạo không hề nhỏ, quả nhiên Ngô Ly Ly bị đẩy ngã ngồi xuống mặt đất.
Cao Chí Bác một ánh mắt cũng không muốn bố thí cho ả, nhìn mặt Hạ, lạnh mặt hỏi: "Đây là cô ta đánh?"
Hạ Dư Huy cúi đầu, không hé răng.
Cao Chí Bác nắm tay Hạ Dư Huy rời khỏi phòng học, để lại một đám người phía sau sôi nổi nghị luận.
Hạ Dư Huy cúi đầu, suốt cả quãng đường không nói câu nào.
Cao Chí Bác đạp xe chở Hạ Dư Huy về nhà.
Bảo vệ Âu Hoài Tùng vừa nhìn thấy Cao Chí Bác muốn ra ngoài liền hỏi: "Muốn đi đâu đấy?"
Sắc mặt Cao Chí Bác vẫn không tốt lên chút nào: "Bác Âu, bác mở cửa giúp cháu, cháu muốn đưa em trai về nhà."
Bảo vệ nhìn Hạ Dư Huy quần áo lộn xộn ở phía sau, đại khái cũng đoán được: "Xin giáo viên chưa?"
"Đợi về nhà rồi cháu sẽ gọi điện xin nghỉ."
"Vậy đi đường cẩn thận chút."
Bảo vệ nói xong liền mở cửa, nhìn Cao Chí Bác chở Hạ Dư Huy đi xa, bất đắc dĩ thở dài, tuổi trẻ thật tốt, làm việc gì cũng còn kịp.
Không giống y, một lần bỏ qua chính là...cả đời...!
< Cập nhật truyện nhanh nhất tại Wattpad: UyenUyen3008 >.