Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit+Beta: 明明
Nhà Tri phủ đại nhân xuất hiện một nữ tử trẻ tuổi có thai, tin tức này giống như gió xoáy trong chớp mắt truyền khắp Hạc Thành.
Tả Thiệu Khanh và Lục Tranh vốn chính là hai người được quan tâm hàng đầu ở Hạc Thành, tin tức này lại cùng lúc liên quan đến hai người, muốn không nổi cũng khó.
Đương nhiên, trong đó cũng không thiếu tác dụng thúc đẩy của Lục Tranh.
Ngày hôm sau lúc Tả Thiệu Khanh ra ngoài, rõ ràng cảm nhận được ánh mắt mọi người đặt ở trên người y có chút khác thường, có đồng tình có thương cảm có bất đắc dĩ, tóm lại nhìn đến mức khiến trong lòng sợ hãi.
Tuy sớm đoán trước, nhưng một đường bị người dùng ánh mắt như vậy nhìn, Tả Thiệu Khanh vẫn là có chút chịu không nổi.
Lục Tranh không hề bị ảnh hưởng đi bên cạnh y, toàn bộ lực chú ý đặt lên người Tả Thiệu Khanh, căn bản không chú ý đến ánh mắt người khác như thế nào nhìn hắn.
Tả Thiệu Khanh giật giật tay áo hắn, nhỏ giọng nói: “Được rồi, chúng ta trở về đi.”
“Không phải muốn tản bộ sao? Lúc này mới đi một con phố.” Lục Tranh nắm chặt tay y, cười dịu dàng.
Chung má má nói lúc mang thai tốt nhất nên vận động nhiều, Tả Thiệu Khanh tin tưởng cái này không nghi ngờ, cho nên mỗi ngày đều đi một lát, mà Lục Tranh mỗi lần tất nhiên đều đi theo.
Nhưng vận động này bình thường không tính khó, Tả Thiệu Khanh hôm nay có chút không thể làm được nữa.
“Không đi nữa, lại đi nữa em sợ ảnh hưởng tâm tình.”
Lục Tranh biết y là chỉ cái gì, gãi lòng bàn tay y, khuyên bảo: “Không muốn đi thì trở về nhà, chúng ta ở trong viện tử tản bộ cũng giống vậy.”
Hai người cùng nhau rời đi, người đi đường trên phố tốp năm tốp ba tụm lại nói chuyện.
“Thấy không? Vẻ mặt Tả đại nhân kém như thế, vừa nhìn thì biết chuyện kia là thật.” Sắc mặt Tả Thiệu Khanh rõ ràng là bị các người làm hại được không?
“Nhưng Lục công gia vẫn rất cưng chiều y.”
“Đúng, cho nên chỉ vì kéo dài hương khói mà thôi, mọi người đừng quan tâm lung tung nữa.”
“A di đà phật, như vậy cũng được, đã có đứa nhỏ Tả đại nhân tương lai cũng sống tốt hơn.”
Có lẽ tin tức như vậy vốn dĩ mọi người đã có thể đoán trước, bởi vì tin tức này truyền được hai ngày thì trở nên yên lặng.
Tả Thiệu Khanh nằm trong sân phơi nắng, vào đông ánh mặt trời rất ấm áp, người phơi nắng mệt mỏi muốn ngủ.
La Tiểu Lục ngồi ở bên cạnh, lúc thì đút cho y hoa quả lúc thì đưa chén trà, Tả Thiệu Khanh được hầu hạ đến thoải mái.
“Tiểu Lục Tử, ngươi gần đây tiến bộ rất lớn, so với trước kia hiểu chuyện hơn nhiều.” Tả Thiệu Khanh ưỡn bụng, bộ dáng kia giống như đám ông lớn.
Ánh mắt La Tiểu Lục rơi vào cái bụng nhô lên của Tả Thiệu Khanh, bởi vì ở trong viện tử của mình, cho nên Tả Thiệu Khanh không có chải chuốt trang điểm, cộng thêm tư thế như vậy, nhô lên rõ ràng hơn, lông mày La Tiểu Lục dần dần nhíu lại.
“Gia, ngài rốt cuộc là làm sao mang thai?”
“Không biết.” Vấn đề này Tả Thiệu Khanh cũng suy nghĩ vô số lần, đáp án vẫn là không biết, chẳng qua y và Lục Tranh đều cho rằng là tác dụng của quả đỏ kia.
“Ngài nói phải hay không ta sau này cũng có thể mang thai?”
“Phốc…” Tả Thiệu Khanh phun trà trong miệng ra, khiếp sợ nhìn nó: “Ngươi nói cái gì?”
La Tiểu Lục bất an xoắn ngón tay, nói lại một lần lời vừa nói.
“Ngươi muốn?”
La Tiểu Lục lắc đầu, lại gật đầu: “Không muốn, nhưng… có đứa nhỏ cũng rất tốt đi? Ẩn Nhất nhất định sẽ thích.”
Tả Thiệu Khanh vỗ đầu nó: “Tiểu Lục Tử, việc này ngươi đừng nghĩ nhiều.” Có một mình y đã là kì tích, làm sao nam nhân trong thiên hạ đều có thể mang thai? Vậy âm dương không phải lộn xộn rồi sao?
La Tiểu Lục thở dài: “Ta biết, dù sao ta và Ẩn Nhất đã nói, đứa nhỏ của ngài và Lục gia cũng giống như đứa nhỏ của chúng tôi… Tam gia, ngài sau này bảo tiểu thiếu gia đối xử tử tế với chúng tôi được chứ?”
Tả Thiệu Khanh khóe miệng co rút: “Ngươi nghĩ thật xa.”
La Tiểu Lục cười khà khà, đưa một miếng táo cho y: “Qua hai ngày nữa thì đến năm mới, Lục công gia sắp về rồi?”
“Ừ, gần về rồi.” Tả Thiệu Khanh trong lòng tính toán thời gian, trước đó vài ngày bọn họ nhận được thư Lão phu nhân gửi đến, nói là muốn cùng Tả Tiểu Lang đến Hạc Thành đón năm mới, lúc Lục Tranh nhận được tin thì ra ngoài đón người.
Từ ngày đó trong lòng Tả Thiệu Khanh có chút không yên, tuy Lão phu nhân nhất định sẽ vui, nhưng trạng thái này gặp trưởng bối thật sự rất thẹn thùng.
Huống chi còn có Tả Tiểu Lang, cũng không biết đứa bé kia sau khi biết rõ tình huống của mình có thể tiếp nhận hay không.
Hơn nữa y còn phải quan tâm đứa bé kia sẽ hay không bởi vì chuyện này mà khổ sở, y và Lục Tranh từng trao đổi, cho dù tương lai bọn họ có con ruột, cũng sẽ không cướp đoạt phong hào thế tử của Tả Tiểu Lang.
Tả Thiệu Khanh cảm thấy Tả Tiểu Lang tính cách kiên nghị, thích hợp gánh vác gánh nặng cả nhà, mà Lục Tranh thì hy vọng đứa nhỏ của mình và Tả Thiệu Khanh có thể trải qua cuộc sống thoải mái một chút.
“Đồ tết trong nhà đều chuẩn bị đầy đủ chưa?”
“Yên tâm, nên mua đều mua, sau đó bách tính và quan viên lại đưa đến không ít, đủ để chúng ta trải qua một năm mới vui vẻ.”
“Ừm, người đưa quà đến đừng quên đáp lễ.”
“Hiểu rõ, ta đều nhớ, những dân chúng đưa trứng gà cải trắng cũng không để sót.”
“Làm không tệ.” Tả Thiệu Khanh khen ngợi một câu, sau đó bảo nó cầm sổ sách trong phủ đến cho y xem.
La Tiểu Lục trước kia vẫn muốn làm quản gia trong phủ, lúc ở phủ Trấn quốc công không tới phiên nó, vì vậy Tả Thiệu Khanh để cho nó tiếp nhận phủ này, dù sao trong phủ ít người, việc cũng ít.
Vừa bắt đầu La Tiểu Lục làm việc luôn quên trước quên sau, về sau dần dần cũng rèn luyện được, biểu hiện hiện tại đã khiến Tả Thiệu Khanh rất hài lòng.
Đến chạng vạng tối, Lục Tranh rốt cục mang người về, hắn một tay đỡ Lão phu nhân, một tay ôm Tả Tiểu Lang, cứ như vậy đã gần đến viện tử của bọn họ.
La Tiểu Lục hành lễ, sau đó vội vàng cuống cả lên đi thu xếp, cũng không biết Lão phu nhân mang theo bao nhiêu người đến, ít nhất nó cũng nên sắp xếp cho Lão phu nhân và thế tử gia một viện tử.
Lúc Lão phu nhân nhìn thấy Tả Thiệu Khanh liền giật mình, không cách nào so sánh thiếu niên mượt mà trước mắt với thiếu niên bộ dáng như hoa như ngọc trước kia.
Chẳng qua, lúc tầm mắt của bà rơi lên bụng Tả Thiệu Khanh, ánh mắt sáng rỡ bừng lên khác thường, sau đó liên tiếp nói ba chữ “tốt tốt tốt”.
“Tổ tông phù hộ.” Lão phu nhân tiến lên vây quanh Tả Thiệu Khanh nhìn trước nhìn sau, chậc chậc ra tiếng: “Nhìn bộ dáng, tám phần là con trai.”
Tả Thiệu Khanh xấu hổ muốn chết, muốn che bụng không cho xem, lại cảm thấy không thích hợp, vì vậy chuyển dời lực chú ý đến trên người Tả Tiểu Lang.
Hai phụ tử cả năm không gặp mặt, bất chợt nhìn nhau ánh mắt cũng có chút cảm giác hoảng hốt, Tả Tiểu Lang vậy mà không giống như trước đây xông đến để cho y ôm.
“Con trai, con làm sao vậy? Không nhận ra phụ thân sao?”
Tả Tiểu Lang ngậm miệng, đứng chỗ cách xa y mười bước chân, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm vào Tả Thiệu Khanh.
“Con trai, đến, để cho phụ thân ôm.” Tả Thiệu Khanh giang hai tay ra, hướng Tả Tiểu Lang cười nói.
Tả Tiểu Lang chậm rãi đi qua, nét mặt có chút do dự, khiến cho Tả Thiệu Khanh cảm thấy thể xác và tinh thần bị thương.
Tả Tiểu Lang kì thật cũng không phải không muốn nhào tới, chỉ là Tả Thiệu Khanh trước mắt cùng với phụ thân trong trí nhớ của bé khác biệt quá nhiều, nó có chút không xác định.
Đợi đã đến gần Tả Thiệu Khanh, ngửi thấy mùi vị quen thuộc trên người y, Tả Tiểu Lang rốt cục khống chế không được, chạy về phía Tả Thiệu Khanh.
Lục Tranh nhanh tay nhanh mắt kéo cổ áo của bé, Lão phu nhân ở bên cạnh thấy thế cũng hô: “Ai da, tiểu tổ tông, chậm một chút, phụ thân cháu hiện tại không thể đụng.”
Tả Tiểu Lang bẹp miệng, tủi thân nhìn Tả Thiệu Khanh.
Tả Thiệu Khanh dịch chuyển về trước hai bước, không có biện pháp ngồi xổm, chỉ có thể khom lưng ôm bé, xoa đầu bé nói: “Con trai, con có phải hay không đã quên phụ thân?”
“Không quên.” Tả Tiểu Lang hít hít mũi trả lời.
“Vậy thì được.” Tả Thiệu Khanh ở trên trán Tả Tiểu Lang hôn một cái, lại tỉ mỉ nhìn hai má bé, phát hiện bé cao hơn không ít, khuôn mặt cũng đẹp hơn.
Tả Tiểu Lang ôm chân y, thân thể đã cao đến bắp đùi Tả Thiệu Khanh, nếu Tả Thiệu Khanh khom lưng, bé còn có thể đụng đến bụng của y.
“Phụ thân, bụng của người sao to như vậy? Đỉnh lấy đầu con.”
Tả Thiệu Khanh nghe vậy có chút xấu hổ cười, không biết nên trả lời như thế nào.
Lục Tranh xách cổ áo bé kéo người ra, cảnh cáo nói: “Phụ thân ngươi hiện tại tình huống đặc thù, ngươi không được quậy y.”
“Ô…” Tả Tiểu Lang không cam tâm tình nguyện đồng ý, sau đó túm Tả Thiệu Khanh nói chuyện.
Tả Thiệu Khanh có rất nhiều lời muốn hỏi bé, nhưng ngại Lão phu nhân ở chỗ này, không thể bỏ mặc lão nhân gia bà.
Vào phòng, Lão phu nhân hướng Chung má má tìm hiểu tình huống, biết Tả Thiệu Khanh hoàn toàn mạnh khỏe cũng yên tâm không ít.
Mà sau khi Lão phu nhân đến, Tả Thiệu Khanh hoàn toàn vung tay mặc kệ, việc trong nhà toàn bộ đều có Lão phu nhân nhận thầu.
Mà nha môn bên này, bởi vì lễ mừng năm mới cũng được nghỉ phép, kết quả là, y thoáng cái liền rảnh rỗi, cả ngày nói chuyện với Tả Tiểu Lang, thỉnh thoảng dạy bé viết chữ đọc sách.
Nhưng tâm tư của Tả Tiểu Lang không đặt ở cái này, mỗi lần nhìn chằm chằm Tả Thiệu Khanh nhìn lại nhìn, rốt cục có một ngày nhịn không được hỏi: “Phụ thân, bà nội nói con sắp có đệ đệ, là ở trong bụng người sao?”
“…” Tả Thiệu Khanh im lặng nhìn trời, không biết nên trả lời như thế nào.
Nhưng Tả Tiểu Lang là đứa nhỏ cố chấp, một lần không nhận được đáp án thì hỏi lần hai, hai lần không được thì ba lần, rất kiên nhẫn.
Cuối cùng Tả Thiệu Khanh không thể không đè lại bàn tay nhỏ sờ bụng mình, để cho bé cảm nhận một chút chào hỏi đệ đệ hoặc là muội muội.