Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng hôm sau, Phỉ Vô Thuật tỉnh lại, hiếm khi được ngủ ngon sau khi trọng sinh, tinh thần sảng khoái, tâm trạng tốt hơn nhiều.
Tần Dực không nhắc đến chuyện tối qua, lặng lẽ nhìn Phỉ Vô Thuật vẻ mặt hưởng thụ ăn xong bữa sáng__ vẻ mặt khoa trương đó tuyệt đối là làm cho hắn xem, đã lớn vậy rồi, còn là một người từng trọng sinh, vậy mà còn ấu trĩ như thế.
Tần Dực sẽ không thừa nhận, nhìn Phỉ Vô Thuật ăn điểm tâm với vẻ tán thưởng đầy ngon miệng, hắn cũng chợt bắt đầu tưởng niệm mùi vị của điểm tâm.
Tên này còn muốn ở trong thân thể nửa tháng… Tần Dực hiếm được lần đầu tiên sinh ra cảm xúc chẳng biết làm sao với một người, sao hắn lại gặp phải chuyện này? Gặp phải loại người này?
Trò chơi gì đó, NPC gì đó, Tần Dực vẫn không tin. Hắn chỉ tin cái thế giới mà mình nghe được thấy được, tiếp xúc được cảm nhận được. Lòng người tốt đẹp, xấu xa, kỹ thuật giác đấu chói mắt, thuật thừa sư thần bí, phối chế thuốc thiên biến vạn hóa, thế giới chân thật như vậy sao có thể chỉ là một trò chơi cung cấp giải trí cho người khác?
Huống hồ, Tần Dực chính là Tần Dực, một người tồn tại chân thật, sự trưởng thành của hắn, thất bại của hắn, bền bỉ truy cầu của hắn mới tạo nên Tần Dực hiện tại, cường đại kiêu ngạo, lãnh đạm bình tĩnh, không có bất cứ ai có bản lĩnh sáng tạo ra được một hắn như hiện nay, cho dù là thiên đạo trong miệng Phỉ Vô Thuật cũng không thể.
Nhưng thế giới của Phỉ Vô Thuật, cái liên bang địa cầu đó có lẽ cũng tồn tại thật.
Quan hệ của tinh hệ Hà Việt và liên bang địa cầu, Tần Dực nghĩ, sớm muộn hắn cũng sẽ làm rõ được liên hệ giữa cả hai, sau đó đuổi cái tên trong thân thể trở về nơi y nên ở.
… Ngoài ra, tối nay đợi sau khi Phỉ Vô Thuật ngủ, hắn có nên ra ngoài ăn chút điểm tâm coi như bữa khuya? Sau khi nhìn Phỉ Vô Thuật tiêu diệt một bàn điểm tâm, Tần Dực nghĩ thế.
… Sao hắn lại nghĩ tới mấy thứ này?
Đột nhiên phát hiện bản thân bị cái tên nhị hóa Phỉ Vô Thuật ảnh hưởng, Tần thiếu gia lập tức dừng ngay liên tưởng càng lúc càng xa, bình tĩnh mở miệng: “Phỉ Vô Thuật, nếu cậu muốn ở đây nửa tháng, còn muốn nâng cao năng lực của mình, vậy chúng ta cần đổi một tinh cầu.”
“Sao anh vẫn gọi tôi là Phỉ Vô Thuật? Nghe xa lạ quá thể! Chúng ta ở chung trong một thân thể, phải thân cận chút mới đúng. Nếu không về sau khi hợp tác cũng sẽ rất xa lạ khó chịu.” Phỉ Vô Thuật tùy tùy tiện tiện quyết định, “Nếu không anh cứ gọi tôi là Vô Thuật? Thật ra gọi Vô Thuật ca cũng được.”
“…” Tần Dực yên lặng một lát, “Tôi năm nay, hai mươi lăm tuổi.”
“Cách gọi Vô Thuật ca này, không phải dùng tuổi tác lớn nhỏ để nhận định, hiểu?” Phỉ Vô Thuật đắc ý nhướng mi.
“À, tôi đã quên, kiêu ngạo của thế hệ đời chữ ca, anh sẽ không hiểu.”
“…”
“Anh so đo quá đó, một cái xưng hô thôi mà cũng phải rối rắm lâu như thế, về sau gọi tôi Vô Thuật được rồi, thật là!” Lo lắng chọc người dựng lông sẽ không để ý tới mình, Phỉ Vô Thuật thông minh nhanh chóng lùi một bước, “Đi tinh cầu nào? Làm sao đi? Chúng ta tranh thủ thời gian đi.”
“Tinh cầu Tamal.” Tần Dực nói, “Thực lực của cậu ở liên bang, thể thuật cấp năm, tinh thần lực cấp sáu, vì thế cậu cần thời gian thích ứng và làm quen với sức mạnh trong thân thể tôi. Tinh cầu Tamal là chọn lựa tốt nhất bước này.”
“Tamal? Tinh cầu đó có chỗ nào đặc biệt?”
“Tamal là tinh cầu trọng lực, trọng lực phân bố mỗi một chỗ trên tinh cầu đều không đồng đều, có vài chỗ là bội số âm với tinh cầu bình thường, có vài nơi lại gấp đôi gấp ba tinh cầu bình thường, lớn nhất có thể lên tới trọng lực gấp năm mươi lần.”
Tần Dực nhẹ nói, “Thân thể là thực lực cấp chín, nhưng hiện nay cậu hoàn toàn không phát huy được. Tới tinh cầu Tamal, cậu cần thông qua huấn luyện để khống chế sức mạnh trong cơ thể.”
Phỉ Vô Thuật gật đầu tán thành, tình trạng y bây giờ, không khác gì dân chúng bình thường lấy được súng ma thuật đại sát khí vũ trụ, vũ khí uy lực cực lớn nằm trongtay lại hoàn toàn không hiểu cách sử dụng, chỉ có đi tòng quân đi huấn luyện, mới có thể quen thuộc vũ khí này, tiếp theo sử dụng được vũ khí này.
Chỉ cần nghĩ tới không lâu sau mình có thể tùy ý sử dụng thực lực thể thuật cấp chín, cho dù chỉ được đã nghiện trong trò chơi, Phỉ Vô Thuật cũng háo hức muốn thử: “Này, Tiểu Dực Dực, khi nào chúng ta bắt đầu?”
“Tinh cầu này không có tinh hạm bay tới tinh cầu Tamal.”
Phỉ Vô Thuật vô lực: “Vậy chỗ khác thì sao? Chúng ta giữa chừng chuyển trạm cũng được.”
“Tinh cầuKỳ Thuật chỉ có thể đi tới tinh cầu Già Lam, nhưng tinh hạm duy nhất đã xuất phát ba ngày trước, trở về cần bốn ngày.”
“Tôi đã tuyệt vọng đối với khoa học kỹ thuật của tinh hệ Hà Việt rồi.” Phỉ Vô Thuật tì lên bàn, không còn tinh thần nói, “Lúc trước đã nghe nói, người ở đây bài xích nguyên tố khoa học kỹ thuật, không ngờ lại bài xích đến trình độ này__ có một tinh hạm có thể ra ngoài đã thỏa mãn sao? Thêm vài cái nữa không thể tiếp nhận sao? Trò chơi này cài đặt bối cảnh quá ngốc rồi!”
“Khoa học kỹ thuật sẽ tăng thêm tính trì trệ của nhân loại.” Tần Dực nhàn nhạt nói, “Cũng sẽ ngăn cản nhân loại khai thác tiềm lực của bản thân.”
Liên bang chưa từng xuất hiện chiến thần, không có sự tồn tại của thuật thừa sư, chẳng lẽ chính là do khoa học kỹ thuật quá phát triển? Phỉ Vô Thuật đột nhiên cảm thấy Tần Dực nói hơi có lý.
Nhưng vấn đề hiện tại là: “Vậy chúng ta làm sao đến được tinh cầu Tamal? Đợi bốn ngày?”
Tần Dực ngữ khí bình tĩnh: “Sao cậu chưa từng suy nghĩ, nếu tôi đã có thể truy theo bọn bắt cóc mười mấy tinh cầu, làm sao có thể không có tinh hạm của mình?”
__ Nếu không với giao thông tinh tế chán chê của tinh hệ Hà Việt, Tần Dực sớm đã mất dấu phải không?
Phỉ Vô Thuật phẫn nộ chỉ ra: “Anh lại đang khinh bỉ tôi!”
“Tôi không có.” Tần Dực nhẹ đáp.
“Nhìn đi, lại đang phô diễn với tôi.”
“…” Tần Dực thể hiện đầy đủ im lặng là vàng.
Muốn sớm ngày thử nghiệm uy phong thể thuật cấp chín, Phỉ Vô Thuật thúc dục Tần Dực dẫn y đến điểm đậu tinh hạm tư nhân của Tần Dực.
Thế là vào lúc đêm tối khuya, một người hai ý thức nương theo gió đêm se lạnh rời khỏi tiểu trấn.
Tinh hạm của Tần Dực đậu ở bên ngoài ngoại thành, được cây cối rậm rạp che giấu, vì vỏ ngoài đen kịt, bôi lên chất liệu đặc thù không phản quang, Phỉ Vô Thuật lại gần mới có thể phát hiện tinh hạm cỡ nhỏ như u linh này.
Vòng một vòng quanh thân thuyền hình giọt nước, phát hiện tinh hạm cũng giống như chủ nhân, an tĩnh lại nội liễm, mà họng pháo dữ tợn ẩn giấu dưới vỏ ngoài kín kẽ đó, lại tỏa ra sự kiêu ngạo cường đại.
Kiêu ngạo cái gì chứ, rõ ràng là tinh hạm cấp đồ cổ từ mấy trăm năm trước, Phỉ Vô Thuật phỉ nhổ trong lòng, ngay cả lớp ẩn hình cũng không có, cho rằng vỏ ngoài đen thui thì có thể trốn được ánh mắt kẻ địch sao? Quá ~ ngây ~ thơ ~ rồi.
Phỉ Vô Thuật tuyệt đối sẽ không thừa nhận, tinh hạm cỡ nhỏ này ở tinh hệ Hà Việt đã là cấp đỉnh__ muốn so sánh cũng phải so sánh với liên bang, y cho là thế.
Lấy chìa khóa hình vuông của tinh hạm trong túi ra, ấn lên chỗ lõm vào bên ngoài tinh hạm, ăn khớp vừa vặn. Một cánh cửa cạnh đó lặng yên vô thức trượt mở, Phỉ Vô Thuật bước vào trong.
Trước tiên đi dạo tinh hạm một vòng theo hướng dẫn của Tần Dực.
Tinh hạm rất nhỏ, trừ phòng điều khiển ra, chỉ có một căn phòng ngủ kiêm luôn phòng sách, một phòng điều phối, một phòng ấm nuôi trồng thực vật kỳ dị, một phòng cất trữ, còn một phòng bếp.
Chỗ tuy nhỏ, nhưng có đủ mọi thứ cần.
Chỉ là khi Phỉ Vô Thuật nhìn thấy thức ăn được trữ, mới đột nhiên vỗ trán như vừa nhớ ra gì đó:
“Xong rồi, tôi quên Nhị Lang rồi, vậy phải làm sao chuẩn bị thức ăn? Chỗ các anh tuyệt đối không có máy tổng hợp thức ăn đúng không?”
“Dứt khoát trở về dẫn nó theo là được.” Y quyết định. Trong trò chơi cũng cần ăn cơm bình thường, mùi vị đói bụng chân thật trăm phần trăm.
“Đợi đã.”
Tần Dực không nhanh không chậm mở miệng: “Nhị Lang là người thân cận nhất bên cạnh tôi, cũng là người quen thuộc tôi nhất. Hành vi kỳ quái của cậu gần đây đã khiến nó chú ý, nếu về lâu về dài, nó nhất định sẽ phát hiện được chỗ không đúng.”
“Lần này tạm thời rời khỏi nó, đợi khi cậu không còn xuất hiện những sơ hở cấp thấp nữa, chúng ta lại trở về.” Tần Dực bổ sung. Nếu không phải vì thế, cho dù Phỉ Vô Thuật quên Nhị Lang, hắn cũng sẽ nhắc nhở.
“… Vậy cơm sáng cơm trưa cơm tối của tôi làm sao đây QAQ?” Phỉ Vô Thuật đau đớn nhìn rau xanh mọng nước, chẳng lẽ phải ăn sống?
Tần Dực bình tĩnh nói: “Tôi làm.”
“Ế?!!” Phỉ Vô Thuật chớp mắt tỏ vẻ y rất nghi hoặc, “Vừa rồi anh nói gì, tôi nghe không rõ?”
Tần Dực: “Tôi nấu cơm.”
“Ế? Ế ế ế ế!!!” Phỉ Vô Thuật phát ra một chuỗi tiếng kinh hô, ôm ngực giả bộ kinh sợ, “Tiểu Dực Dực anh biết nấu ăn?”
“…” Trọng điểm chú ý sai rồi nhỉ? Tần Dực vẫn cho rằng tên này sẽ truy hỏi tại sao hắn có thể nấu ăn. Quả nhiên không nên ôm kỳ vọng quá lớn với kẻ có cấu tạo não như Phỉ Vô Thuật__ Tần đại thiếu gia cuối cùng đã có giác ngộ.
Trong một tràn lời nói nhảm Tiểu Dực Dực anh thật hiền thục nếu anh là con gái tôi tuyệt đối sẽ lấy anh của Phỉ Vô Thuật, Tần Dực bế quan tu luyện Tung Hải quyết.
Trong tình huống không ai có thể quấy nhiễu, Phỉ Vô Thuật căn cứ phương pháp Tần Dực nói trước đó, điều khiển tinh hạm bay vào tầng mây, cài đặt xong lộ tuyến bay đến tinh cầu Tamal, y cũng leo lên giường ngủ.
Mà ngày hôm sau, Nhị Lang bị bỏ quên ở tinh cầu Kỳ Thuật phát hiện thiếu gia chạy mất, khóc đến thương tâm tuyệt vọng, liên tục thề thốt sau này có thấy thiếu gia kỳ quái thế nào cũng sẽ không suy nghĩ lung tung nữa, cho dù thiếu gia kéo tay áo lau nước mũi trước mặt cậu cậu cũng sẽ làm như không thấy, cho nên thiếu gia đừng vứt bỏ cậu được không__ chuyện thế này, hai ý thức tranh thủ lên đường giữa đêm đương nhiên hoàn toàn không biết.