Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 28: KINH THÀNH PHỒN HOA
Tác giả: Luna Huang
Sau khi mọi người giải tán có người hô to: “Sao không thấy đại sư huynh đâu a.”
Có người lại nói: “Lúc nãy đại sư huynh bảo đi nhà xí rồi.”
Niên Khánh Tụ nghe vậy liền hạ lệnh: “Vậy ra ngoài tìm hắn đi, nhỡ là hắn không biết. . .”
Lời còn chưa dứt đã bị Niên Sở Hoằng cắt đứt: “Không cần, đợi hắn vào mới nói tránh đả thảo kinh xà.”
Mọi người nghe vậy cũng là ngồi trở về vị trí. Thức ăn được bọn họ giả vờ ăn, thực chất là đổ xuống dưới gầm bàn che mắt.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Đúng hai khắc, mọi người lấy một ít dược liệu có màu giống máu được Lương Vân Kha đưa cho nhỏ lên khóe mắt cùng khóe miệng rồi đồng loạt gục xuống bàn. Niên Khai Điềm một lòng lo lắng cho Hứa Bộ Nam nhưng vẫn là làm theo.
Bên trong không một chút tiếng động, chưa qua bao lâu, đã thấy được cửa bị người đẩy ra. Một đám người nghe tiếng bước chân chừng tám chín người bước vào. Bọn người đó cầm vũ khí trong tay cẩn thận dò la.
Chỉ là khi bọn hắn đã vào trong hết thì cửa đột nhiên bị Thước nhi đứng phía sau đóng lại. Mọi người cầm lấy binh khí lập tức xông lên bắt người.
Tiếng binh khí tương qua rất lâu chứng tỏ thực lực của bên kia cũng rất tốt. Có người cầm kiếm chém tới chỗ Thước nhi, Thước nhi cũng lấy kiếm trong tay chặn lại. Nàng không có đường lui lại là nữ tử làm sao sánh được với nam tử.
Chỉ là nam tử kia bị Lương Vân Kha một kiếm đâm xuyên tim mà chết. Hắn không nghĩ gì nhiều, túm lấy eo của Thước nhi xoay người về chỗ đám người Niên Sở Hoằng đang ngồi, miệng cũng không quên lầm bầm: “Ăn nhiều như vậy làm gì, nặng chết được.”
Thước nhi tức tối hô to: “Ta nào có bảo ngươi cứu, bản thân yếu đuối còn chê bai ta nặng. Do ngươi không đủ sức thì đúng hơn.”
Hứa Bộ Nam lúc này đột nhiên đẩy cửa mà vào, cả người hắn toàn máu ôm lấy cánh tay lảo đảo bước vài bước: “Sư phụ, có mai phục.” Cố sức nói xong liền ngất mất.
Đám người kia bị bắt đều là tự sát mà chết. Niên Khai Điềm lo lắng chạy đến đỡ lấy Hứa Bộ Nam: “Mau cứu người, cứu người.” Hai dòng lệ nóng lăn trên gương mặt xinh đẹp của nàng, nàng không muốn hắn chết, không muốn a.
Lương Vân Kha lập tức chạy đến thay Hứa Bộ Nam bắt mạch. Một đám người khác nâng Hứa Bộ Nam về phòng để Lương Vân Kha điều trị.
Niên Sở Hoằng kéo Niên Khai Điềm ra an ủi: “Đừng lo, hắn sẽ không có việc gì.” Niên Khai Điềm ôm lấy phụ thân khóc rống.
Lương Tuấn Hy đứng đó cả lòng lạnh xuống, hai tay xuôi bên thân nắm chặt lại. Nếu là tinh mắt còn nhìn thấy cả người hắn khẽ run. Bên tai hắn vang vọng tiếng khóc của nàng, đôi mày nhíu chặt không còn thấy được khẽ hở nữa.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Một lát sau Lương Vân Kha bước ra báo cáo kết quả: “Hứa huynh bị trúng một chưởng, tay trái bị thương, còn kém hai tấc liền đến gân mạch rồi. Cũng may có thể chữa, chỉ là phải mất thời gian hồi phục a.”
Nghe được kết quả Niên Khai Điềm trợn to mắt không tin. Đây cũng là kết quả của đời trước. Vậy nói ra ải này cũng qua rồi, chỉ mỗi Hứa Bộ Nam bị thương thì mọi người đều bình an, đây cũng xem như là rất tốt rồi.
Niên Khai Điềm không chịu quay về phòng mà nằng nặc đòi lưu lại bên Hứa Bộ Nam. NiênSở Hoằng hết cách nên cùng Niên Khánh Tụ trở về phòng thương lượng xem rương tang vật tối nay nên an trí thế nào cho tốt.
Lương Tuấn Hy bước đến hắn đưa hai tay lên mò đến chỗ Niên Khai Điềm, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Nàng trở về nghỉ ngơi, Hứa huynh có ta cùng nhị đệ, an tâm.”
“Ngươi muốn nghỉ ngơi liền tự ngươi đi đi, ta không đi.” Niên Khai Điềm cố chấp nói, chân đã bước vào trong phòng.
Lương Vân Kha mím chặt môi, đưa tay đỡ lấy Lương Tuấn Hy giúp hắn bước theo Niên Khai Điềm, cũng không quên mở miệng nhắc nhở: “Đại ca, còn chừng hai bước nữa đến bậc cửa.” Hắn thực sự không thể hiểu nỗi, đến cùng đại ca coi trọng nữ nhân này thứ gì. Nhưng đại ca thích, hắn làm sao nói được gì. . .
“Ân, đa tạ.” Lương Tuấn Hy khách sáo vài từ, trong đầu cũng như vẽ ra được khoảng cách của mình cùng bậc cửa. Nhờ sự nhắc nhở kia, hắn thuận lợi tiến vào bên trong, đến bên cạnh Niên Khai Điềm.
Lúc này Hứa Bộ Nam đang nằm trên giường, thấy người vào hắn mở mắt cố sức chống giường đứng lên. Âm thanh yếu ớt nén đau nói: “Ta không sao, không cần người chăm sóc, sư muội cùng Hy huynh Vân Kha đệ trở về đi.”
Niên Khai Điềm nhanh chân bước đến đỡ hắn ngồi vững: “Bị thương thành như vậy rồi còn bảo là không sao, nhỡ lúc tối khát muốn uống nước thì sao, ta ở lại chăm sóc đại sư huynh.” Là kẻ nào lại đả thương hắn nặng như vậy, để nàng bắt được tên đó, nàng nhất định để hắn khóc có tiết tấu.
Lương Tuấn Hy bước đến bên giường, nhẹ gật đầu một cái: “Điềm Điềm nói có lý, để nhị đệ ở đây với Hứa huynh là được. Nàng là nữ tử chưa xuất khuê làm sao có thể cùng nam tử đơn độc ở trong một căn phòng được.” Hắn làm sao để nàng ở cùng Hứa Bộ Nam được.
Nói câu cuối, mặt hắn có chút đỏ nhớ lại lần trước ngồi ở phòng tửu lâu, lúc đó chẳng phải nàng cũng cùng hắn đơn độc trong một phòng sao. Đó lại chưa tính đến lần trước cõng nàng chạy vào rừng cây nữa. Thế là hắn thêm một câu: “Nhất là vào lúc này, trời đã tối rồi, tránh người đàm tiếu.”
Niên Khai Điềm vốn là tâm như lửa đốt vì khẩn trương Hứa Bộ Nam nay còn bị lên lớp, thế là miệng nhanh hơn não, nàng thẳng thắt lưng, quay sang huynh đệ Lương gia mắng: “Đàm tiếu thì đã sao, ai cần ngươi xen vào, phản chính sau này ta cũng. . .”
Nói đến đó nàng mới phát hiện bản thân nói sai, mặt tức khắc đỏ đến mang tai, lại nóng bừng bừng như người phát sốt. Mạnh xoay người sang nơi khác, đưa lưng về phía đám nam nhân.
Đáng chết, vì sao nàng lại có thể nói ra lời không biết xấu hổ như vậy cơ chứ. Hai tay nàng ôm lên mặt, răng cắn chặt môi không nói thêm gì nữa.
Hứa Bộ Nam nghe được tâm hoa nộ phóng đắc ý nhìn huynh đệ Lương gia. Đáng tiếc Lương Tuấn Hy nhìn không thấy, nếu không hắn nhất định sẽ càng vui hơn nữa.
Lương Vân Kha cực kỳ không cam lòng thay đại ca của mình nhưng lại không thể nói gì hơn. Nếu không phải đại ca từng nói chỉ thú mình nàng thì hắn cũng không cần khó chịu như vậy, chỉ cần nhanh chóng ném nàng cho Hứa Bộ Nam liền xong rồi.
Tâm của Lương Tuấn Hy dường như ngừng đập, nàng quyết ý rồi sao? Nàng thực sự sẽ gả cho Hứa Bộ Nam mà không phải hắn sao? Đầu hắn không khỏi cúi thắp, khẩu khí thập phần kiên quyết nói: “Cho dù là thế nào đi nữa cũng không được.”
“Ngươi. . .” Quên cả xấu hổ, Niên Khai Điềm mở to mắt trừng Lương Tuấn. Nàng cũng không biết nên mắng hắn thứ gì cho phải. Thở phì phò vài ngụm liền nắm tay hắn kéo ra ngoài: “Ngươi mau ra ngoài đi, trong này không có chuyện của ngươi.”
Lương Vân Kha nhanh tay, hắn đỡ được Lương Tuân Hy bước qua khỏi bậc cửa tránh hắn(LTH) té ngã. Lương Tuấn Hy vốn muốn gõ cửa nhưng lại bị Lương Vân Kha ngăn lại.
“Đại ca, huynh mặc kệ nàng đi. Nàng rõ ràng không xem trọng ngươi, lại không thích sự quan tâm của ngươi.”
Lương Tuấn Hy khẽ thở dài nói: “Vậy nhị đệ trở về nghỉ ngơi đi, ta ở đây là được rồi.”
“Ta làm sao an tâm, ta ở đây bồi đại ca vậy.” Nhỡ chút đại ca muốn đi nơi nào thì sao, hắn vẫn là nên lưu lại. Ai bảo đại ca hắn nhìn trúng một nữ nhân vô tâm như Niên Khai Điềm chứ.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Niêm Khai Điềm đóng cửa một cái, trong lòng vẫn không ngừng run. Lúc nãy nàng không suy nghĩ, suýt chút nữa làm hắn ngã rồi. Nàng đưa tay liên tục đặt ở tâm khẩu, cố gắng trấn tĩnh bản thân, muốn mở cửa ra xem hắn thế nào lại tâm tính tự kiêu không cho phép.
Sau khi khôi phục tinh thần, nàng thấy Hứa Bộ Nam ngồi ở bên giường nhìn chằm chằm bản thân. Nàng mỉm cười bước đến chỗ hắn: “Đại sư huynh cũng sớm nghỉ ngơi đi.”
Hứa Bộ Nam nhìn ra ngoài cửa, lại nhìn nàng nói: “Sư muội a, kỳ thực ta cảm thấy Hy huynh nói có lý, cô nam quả nữ không nên ở chung một phòng, nhất là vào loại thời điểm như thế này.” Khi hắn nói ra lời này, hắn cảm thấy Niên Khai Điềm sẽ không thể lưu lại lâu, vì vậy hắn trước mở lời.
Niên Khai Điềm cụp mắt nghĩ ngợi một lúc mới nói: “Muội lưu lại một chút, đại sư huynh ngủ rồi muội rời đi, được không?” Kỳ thực, không hiểu vì sao đột nhiên nàng không muốn lưu lại nữa. Có thể vì nghe được đoạn đối thoại của huynh đệ Lương gia bên ngoài, hay là vi hành động vô lễ của bản thân lúc nãy.
“Được. Vậy trước tạ qua sư muội chiếu cố ta.” Hứa Bộ Nam nói xong liền nằm xuống giường.
Thấy hắn dùng một tay kéo chăn, Niên Khai Điềm liền giúp hắn giũ chăn, đắp kín người. Nàng là một người cầm binh khí từ nhỏ, tuy có một thời gian không cầm nhưng tuyệt đối không thể nhẹ nhàng như hai vị đường tỷ muội ở Niên gia được. Vì vậy, động tác của nàng vẫn sẽ có chút thô lỗ khiến người nhìn thấy sẽ có cảm giác gả không ra được cửa.