Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Lạc Yên
Lục lão tướng quân phớt lờ vợ mình, trầm giọng nói: “Dọn bàn ăn cho thiếu gia và thiếu phu nhân .”
Nữ giúp việc nhanh tay nhanh chân đi tới, bày ra trước mặt đôi tân nhân bộ đồ ăn. Bàn ăn trong Lục gia là loại bàn dài 12 chỗ. Lục lão tướng quân ngồi ở chủ vị, Lục lão phu nhân ngồi bên cạnh ông. Chồng chồng Lục Kiêu ngồi ở cuối bàn ăn. Lăng Sầm đem ghế dựa chuyển đi rồi đẩy xe lăn của Lục Kiêu vào, lại cẩn thận mà xếp lại dao, đĩa, muỗng, nĩa gần hơn cho anh, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh.
Lục lão tướng quân nhìn đến thì cảm thấy khá hài lòng. Người con dâu này thoạt nhìn cũng biết cách chiếu cố người khác.
Sau khi bắt đầu ăn, Lăng Sầm một bên dùng bữa, một bên lại thỉnh thoảng vì Lục Kiêu rót thêm nước trái cây, lấy thêm chút mứt quả và những thứ ngoài tầm tay của anh vì Lăng Sầm biết anh không muốn nói chuyện.
Điều này càng làm cho vợ chồng lão tướng quân vui vẻ. Biểu hiện của Lăng Sầm làm bọn họ cảm thấy thật an tâm. Đặc biệt trên người Lăng Sầm còn tản mát ra tin tức tố của con họ chứng tỏ đã bị đánh dấu. Lục lão phu nhân tuy không nghe ra, nhưng thông qua ánh mắt Lục lão tướng quân đã ăn ý với mình bao nhiêu năm thì bà liền hiểu.
Lục Kiêu dùng bữa sáng mà cứ thỉnh thoảng hết bị đưa thêm cái này, rồi lại đưa thêm cái kia, cuối cùng cũng phiền muộn nhíu mày: “Cậu không thể ngồi yên mà ăn được sao?”
Lăng Sầm còn chưa trả lời, Lục lão phu nhân đã lạnh giọng: “Lục Kiêu! Con không thể nói chuyện với Omega của mình như vậy!”
Lăng Sầm bị dọa giật cả mình, Lục lão phu nhân luôn là người ôn hòa, chưa từng thấy nàng nghiêm khắc với ai, chứ đừng nói là với con mình. Mày Lục Kiêu nhíu càng sâu, đặt dao nĩa xuống. Lăng Sầm cảm thấy anh sắp nói ra lời không nên nói, lật đật chen vô: “Là con làm không đúng, ngài đừng tức giận.” Lại quay sang Lục Kiêu: “Anh, anh ăn đi…” giọng nói nhỏ nhẹ, mang theo một chút năn nỉ, tay ở dưới khăn trải bàn lại giấu giấu diếm diếm, nhẹ nhàng bóp bóp tay Lục Kiêu.
Lục Kiêu nhìn cậu một cái, không nói thêm gì nữa, cầm lấy dao nĩa, tiếp tục dùng bữa.
Vợ chồng Lục lão liếc nhau, vừa rồi Lục lão phu nhân chỉ muốn thử một chút, quả nhiên là Lăng Sầm thực sự có thể trấn an con họ.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Lục lão tướng quân tới quân bộ, ông còn chưa tới 120 tuổi, vẫn còn là trụ cột ở quân bộ.
Lục lão phu nhân dùng khăn lau miệng, tô lại son môi rồi quay sang nói với Lăng Sầm: “Con ngoan, lát nữa con cùng ta dạo hoa viên nhé.”
Lăng Sầm cung kính đáp: “Ngài kêu tên con là được.” Dừng một chút lại hỏi thêm: “Con có thể đưa Lục thượng tướng về phòng trước được không?”
Lục lão phu nhân đồng ý. Lục Kiêu lại quay sang nói với Lăng Sầm “Ta không cần cậu đưa ta về, ta tự mình đi về.”
“Là em muốn đưa anh về nha, em muốn ở cùng anh thêm lúc nữa, anh để em đưa anh về, được không?” Lăng Sầm lại nhẹ giọng năn nỉ. Ngay cả Lục lão phu nhân nghe thấy cũng muốn nổi cả da gà. Càng đừng nói tới Lục Kiêu nên anh chỉ có thể do dự mà gật gật đầu.
Lục lão phu nhân cười thầm trong lòng, nếu lúc trước, Lục Kiêu mà đưa về một tiểu yêu tinh như vậy chắc nàng sẽ cảm thấy phiền chết mất. Mỗi ngày đều nũng nũng, nịu nịu, không thể nào nói chuyện bình thường sao?
Nhưng hiện tại nàng lại cảm thấy vô cùng yêu thích, nũng nịu thì có làm sao, con nàng nghe lời là được. Hơn nữa, cũng là nũng nịu với mỗi con mình, thế này còn có gì không tốt?
Lục lão phu nhân nghĩ tới một việc, dò hỏi: “Lăng Sầm, bây giờ con đã kết hôn, công việc con tính thế nào?”
“Con nghe chồng con.” Lăng Sầm nhanh nhẹn trả lời.
“Vậy cậu đừng đi làm nữa.” Lục Kiêu liếc Lăng Sầm một cái. Người này đối với mình cứ như là không có giới hạn, làm anh muốn xem xem rốt cuộc giới hạn của cậu với anh là ở đâu.
“Được, vậy em không đi làm, chỉ ở nhà với anh. Em cũng chưa được thăm quan Đế Tinh, bữa nào anh dắt em đi nha ~” Lăng Sầm đáp ứng không cần suy nghĩ, rồi lại nhanh nhẹn điền thêm một yêu cầu.
“Ý ta là cậu nghỉ làm hẳn đi, chỉ ở nhà.” Lục Kiêu không đếm xỉa thái độ Lăng Sầm, buông dao nĩa lạnh giọng nói.
Lục lão phu nhân không lên tiếng, nàng nhìn Lục Kiêu từng bước ép sát Lăng Sầm, nàng cũng muốn nhìn một chút xem thái độ thật sự của Lăng Sầm đối với con nàng. Lục Kiêu hiện tại nhìn như cường thế ép người nhưng thật ra lại rất dễ bị tổn thương, dù gì tâm lý vẫn chưa hồi phục, cần có một bạn đời kiên nhẫn, nhường nhịn ở bên.
Đương nhiên, nếu Lăng Sầm không muốn đáp ứng, nàng sẽ giải vây giúp.
Lăng Sầm cười nói: “Được mà, hợp đồng của em cùng công ty giải trí Hòa Thịnh còn 3 năm, bây giờ giải ước em cũng có đủ tiền trả tiền đền bù, cho em 2 ngày, em đảm bảo xử lý xong nhưng anh phải đồng ý với em một điều kiện.”
Nói đến đây Lăng Sầm chống tay lên tay vịn xe lăn, kề sát tai Lục Kiêu mà dụ dỗ: “Điều kiện là, anh phải cho em một đứa con nha ~”
Lục Kiêu trợn tròn mắt. Lăng Sầm một chút cũng không ngại ngùng, quay lại nói với Lục lão phu nhân: “Ngài chờ con một chút, con đưa chồng con về phòng rồi sẽ xuống với ngài.”
Lục lão phu nhân mỉm cười gật đầu. Xem ra hai người ở bên nhau cũng không tệ, thái độ của Lăng Sầm đối với con nàng cũng thật tốt, chỉ tiếc là, không có chồng nàng ở đây, chứ không với tinh thần lực A+, là có thể nghe xem Lăng Sầm nói gì với con nàng rồi.
Lăng Sầm đưa Lục Kiêu lên lầu, suốt dọc đường anh không nói lời nào. Ở của phòng, Lăng Sầm nửa quỳ trước mặt anh, thật nghiêm túc mà nói: “Em là thật rất thích anh, em cũng nguyện ý sinh con cho anh. Anh suy nghĩ một chút, được không?” Nói rồi cậu cầm lấy tay Lục Kiêu áp vào mặt mình, trên mặt lại chậm rãi mà ửng đỏ.
Một lát sau, cũng không đợi Lục Kiêu trả lời, cậu đã đẩy anh vào phòng: “Anh nghỉ ngơi đi, có gì cần thì gọi em, em cùng… Lục lão phu nhân… đi dạo một chút, chắc cũng không xa.” Nói rồi thêm số liên lạc của mình vào đầu cuối của Lục Kiêu.
Khi Lăng Sầm đã đi ra ngoài, Lục Kiêu lại nhịn không được mà dùng ngón cái tay phải rờ rờ lòng bàn tay trái, cảm giác mềm mịn, ấm áp còn lưu lại, tựa như mặt cậu vẫn còn áp vào tay anh vậy.
Ánh mắt cậu thật chân thành, thật sự có người như vậy sao? Phải gả vì ghép đôi gen, lại không có bất mãn, vui vẻ mà chấp nhận một người chồng vừa xấu xí, vừa tàn phế. Hơn nữa, người ta lại xinh đẹp đến là như vậy. Điều này thật sự có thế xảy ra sao?
Lăng Sầm đi ra ngoài, dặn dò một người giúp việc ở lầu 2: “Chào cô, nếu như Lục thượng tướng nhờ cô dọn dẹp tủ quần áo, nhờ cô giúp tôi một việc, đừng vứt những quần áo đó đi mà mang sang cất ở phòng bên cạnh nhé. Cám ơn cô trước.”
“Vâng, thưa tiên sinh.” Người giúp việc đồng ý.
Những quần áo đó đều rất tinh xảo, làm toàn bằng lụa cao cấp, vứt đi thì thật quá phí. Sau này, cậu sẽ từ từ mặc cho Lục Kiêu xem hết, hê hê.
Lăng Sầm tản bộ cùng Lục lão phu nhân trong hoa viên, nàng nói thật nhiều nên Lăng Sầm chỉ cần lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lời là tốt rồi.
Lục lão phu nhân đối với người con dâu này, càng xem càng thấy hài lòng, lớn lên thì xinh đẹp, đối xử với con mình thì thật là ôn nhu, đối với mình thì cung kính, ngoan ngoãn. Lục lão phu nhân vỗ vỗ vào tay Lăng Sầm mà nói: “Lăng Sầm, chúng ta đã là người một nhà, con cũng giống Lục Kiêu gọi ta bằng mẹ đi, có vấn đề gì con có thể tâm sự cùng ta. Tiểu tử thối Lục Kiêu tính tình không tốt, nếu nó khi dễ con, con cứ nói với ta, ta sẽ ra mặt cho con.”
Lăng Sầm đỡ Lục lão phu nhân tới đình ngắm cảnh bên hồ, nơi đây thật yên tĩnh, thoáng đãng và mát mẻ, gió nhẹ phảng phất thổi qua mặt hồ tạo nên những đợt sóng lăn tăn, lăn tăn.
Lăng Sầm trong lòng chợt nghĩ, buổi chiều có lẽ sẽ mang Lục Kiêu đến đây cùng mình đi dạo, thiệt là thích quá đi ~.
Tiểu kịch trường:
Lục Kiêu: Hôm nay mở mắt cảm thấy thế giới này điên rồi? Không được phải giúp cậu ấy bình tĩnh lại một chút, cái gì mới ngày đầu đã con con cái cái…. (>﹏<)