Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trọng Sinh Chi Thâm Độ Dụ Hoặc
  3. Chương 16: Thắng cuộc
Trước /92 Sau

Trọng Sinh Chi Thâm Độ Dụ Hoặc

Chương 16: Thắng cuộc

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Kỳ thật… bài của tôi lớn đến không tính được.” Kuno vừa đem toàn bộ số chip ném lên, bên kia Tả Dĩ Uyên mới chậm rì rì mà mở miệng, nhẹ nhàng lật hai lá bài chất rô đang up của mình còn gõ gõ lên đó vài cái, lần thứ hai nhìn về phía Kuno, trong mắt cũng hàm thượng ý cười: “Nhưng mà, ngược lại vừa vặn được một bộ Đồng Hoa (cùng chất).”

Kuno nhìn Tả Dĩ Uyên không nhanh không chậm lật hết các lá bài, mặt nhất thời đen xì, phải nói thế nào đây? Hắn đích xác thành công…. Hai lá bài chưa lật của Tả Dĩ Uyên đích xác không phải là 8 và 9, nhưng hắn không ngờ rằng, Tả Dĩ Uyên thế nhưng không tạo thành bộ Straight, ngược lại lại tạo được một bộ Đồng Hoa!

Mặt âm trầm nhìn Tả Dĩ Uyên đã lật xong bộ bài của mình, hồi lâu, Kuno mới cười lớn ném xuống bộ bài của mình: “L lão đệ vận may thực tốt, Đồng Hoa mà cậu cũng tạo được, tôi đây chịu thua là không thể nghi ngờ… Tôi nhận thua. Vậy 700 triệu đô này tôi sẽ sai Kỳ Khoa chuyển vào khoản cho cậu…”

“Tôi đây liền không khách khí.” Tả Dĩ Uyên cũng cười cười đứng dậy, đi tới bên cạnh Sở Cảnh, kéo cậu cùng đi ra ngoài.

“L lão đệ!” Kuno nhìn Tả Dĩ Uyên không chút dừng lại cứ thế đi thẳng ra ngoài, vội vàng mở miệng gọi một tiếng.

“Có chuyện gì?” Tả Dĩ Uyên quay đầu lại, khẽ nhíu mày hỏi.

Kuno gia tăng tốc độ vài bước đã tới bên người Tả Dĩ Uyên, băn khoăn nhìn qua Sở Cảnh, lập tức thấp giọng nói: “L lão đệ, 800 triệu đô của tôi xem như quà gặp mặt cũng coi như quá phong phú rồi chứ? Vậy việc hợp tác trước đây tôi đã nhắc, cậu xem…”

“Quà gặp mặt?” Tả Dĩ Uyên tựa tiếu phi tiếu lặp lại một lần, sau đó bán cúi đầu, dùng tay nhẹ nhàng nắm bàn tay Sở Cảnh trong tay mình đưa lên thưởng thức: “Tôi sao lại nhớ là… số tiền này, là tôi vừa mới thắng được từ trong tay Kuno đại ca mà?”

Sắc mặt Kuno không dễ nhìn chút nào, Tả Dĩ Uyên lại không bận tâm tới hắn, tiếp tục nói: “Số tiền này tới tay… ít nhiều gì cũng là do vận khí của tôi mang lại mới đúng, được rồi, Kuno đại ca, thời gian cũng không còn sớm nữa, cũng đừng nói nhiều ảnh hưởng tới việc ăn uống, chúng ta trước cứ dùng cơm đã, thế nào?”

Kuno cắn chặt răng, còn muốn nói gì nữa, nhưng nghe thấy Tả Dĩ Uyên nói như vậy, tròng mắt khẽ đảo sang người Sở Cảnh đang an tĩnh đứng dựa vào người Tả Dĩ Uyên, luân chuyển một vòng, dường như đang suy tính điều gì.

“Được được, không nói chính sự, không nói chính sự.” Kuno đem biểu tình thả lỏng, hướng Kỳ Khoa bên người cho một ánh mắt ra hiệu, sau đó dẫn theo đoàn người Tả Dĩ Uyên ra ngoài: “Bọn họ đã sớm chuẩn bị xong bữa tối, chúng ta trước đi dùng cơm, bữa tối hôm nay, tôi cố ý chuẩn bị cho các cậu thưởng thức một loại mới mẻ…”

Tả Dĩ Uyên nhẹ nhàng nhéo nhéo lòng bàn tay Sở Cảnh một chút, cùng cậu trao đổi ánh mắt, lập tức không dấu vết mà thu tầm mắt trở về, rồi đối với Kuno gật đầu: “Tôi đây… mỏi mắt mong chờ.”

Nhận được ám chỉ của Tả Dĩ Uyên, Sở Cảnh cũng ngầm tiếp nhận ý hắn. Cho nên, sau bữa ăn, Tả Dĩ Uyên cố ý mượn cớ rời đi một chút, cậu liền nhận được lời mời của Kuno… cũng không quá bất ngờ hoặc là nói… có ẩn ý bên trong?

Sở Cảnh khẽ cong cong khóe môi, nhìn Kuno ở đối diện, giọng nói vang ra trầm hơn chút: “Không biết, Kuno đại ca tìm tôi… là có việc gì?”

Kuno cẩn thận đánh giá Sở Cảnh ở đối diện, cậu là điển hình của thanh niên phương Đông, vẻ đẹp tinh xảo không cần phải nói, tựa hồ thoạt nhìn còn luôn mang theo một cỗ khí chất thần bí, một cậu bé rất hấp dẫn, cũng khó trách khiến L đỉnh đỉnh đại danh càng thêm yêu thích, nhưng mà….

“Sở Cảnh… đúng không? Thật là một cái tên dễ nghe.” Kuno nhìn Sở Cảnh, chân thành ca ngợi.

Sở Cảnh khẽ nghiêng đầu, không nói chuyện.

“Cậu cũng thực tuấn tú, khó trách L lại thích như vậy.” Kuno chậm rãi hút một điếu xì gà, sua đó chậm rãi nhả khói ra: “Nhưng mà… tôi nghĩ Sở Cảnh, cậu có lẽ không biết, thân phận L đến tột cùng là cái gì. Thật vậy, Sở Cảnh cậu vẫn còn trẻ, lại xinh đẹp, đích xác hấp dẫn người khác, nhưng chỉ cần L nguyện ý, hắn có thể tìm được hàng trăm người thậm chí còn ưu tú hơn cả cậu, so với cậu lại càng đẹp mắt hơn.”

Sở Cảnh mỉm cười, từ chối cho ý kiến.

“Hơn nữa, cậu hiện tại cho dù L có yêu thích đến thế nào thì cũng chỉ là một thằng con trai, L sẽ không thể thích cậu cả đời, cũng không thể kết hôn với cậu…” Kuno tiếp tục thấp giọng nói.

Sở Cảnh ngẩng đầu nhìn Kuno một cái, nhẹ nhàng đánh gãy lời nói của Kuno: “Cho nên, Kuno đại ca rốt cuộc muốn nói gì?”

Kuno cười hắc hắc nói: “Muốn nói lời thật lòng với cậu thôi, tôi muốn bàn chút sinh ý làm ăn với lão đại của cậu, chỉ cần L nguyện ý cùng tôi hợp tác, tôi cam đoan điều này có thể khiến cho song phương đều kiếm được bộn tiền!”

“Loại chuyện này, anh hẳn nên trực tiếp nói chuyện với L thì hơn.” Biểu tình Sở Cảnh rất lãnh đạm: “Ở đây cùng tôi thương lượng thì có lợi ích gì? Còn nữa… tôi nhớ rằng, L đã sớm nói rõ với mọi người, trong tay hắn, tuyệt đối không dính tới thuốc phiện.”

Kuno lại hắc hắc cười một tiếng: “Chính bởi vì chuyện đó nên mới cần tới cậu hỗ trợ chút. So tới loại tình yêu hư vô mờ mịt, còn không bằng tiền thật giá thật mà chộp vào trong tay mình, có cảm giác an toàn hơn không phải sao? Thế nào, tôi đáp ứng cậu, chỉ cần cậu có thể thuyết phục L hợp tác cùng tôi, tôi sẽ cho cậu bằng này…” Kuno xòe 5 bàn tay quơ quơ trước mặt Sở Cảnh: “Có số tiền kia, cậu muốn làm gì cũng được, thế nào?”

Sở Cảnh lười biếng lùi về phía sau một chút, không lên tiếng.

Kuno nhìn Sở Cảnh như vậy, có chút đắn đo không hiểu rốt cuộc cậu là có thái độ gì: “Ai nha, cậu trẻ tuổi chắc vẫn không hiểu tiền có chỗ tốt gì, cậu đừng nhìn hiện tại L coi cậu như bảo bối, cậu không thèm quan tâm tới vật ngoài thân này nọ, nói một câu không dễ nghe, nếu về sau L chán ghét cậu thì sao? Hoặc là… Rendia không buông tha cho cậu thì sao? Nghe đồn, Rendia là tình nhân của L đấy, nếu muốn đấu với Rendia, chỉ một mình cậu thật sự là…”

“Nghe đồn… Tình nhân?” Sở Cảnh nghiền ngẫm nhìn Kuno, tuy rằng bản thân biết rõ sự thật đương nhiên không phải như vậy, nhưng nhiều lần nghe được câu đó từ những người khác nhau, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy không thoải mái. Sở Cảnh hơi hơi rũ mắt xuống, nhất là loại thời điểm này mà nghe thấy, thật sự là rất chói tai.

Kuno nhìn thái độ Sở Cảnh tựa hồ đã buông lỏng, nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng: “Cậu cũng biết Rendia đi, là đương gia chủ của đại gia tộc Prora, mặc dù là nữ nhân, thủ đoạn có thể nói là thiết huyết, khiến không ai dám khinh thường. Nếu như nói L được công nhận là ông vua của giới súng đạn, thì Rendia có thể xứng với danh vị nữ hoàng. Nếu muốn đối đầu với cô ta… Sở Cảnh, cậu hẳn nên hảo hảo ngẫm lại. Nếu hợp tác với tôi, tuyệt đối kiếm được một món hời lớn, đối với L cũng không lỗ gì, cậu cớ sao lại không làm?”

Quảng cáo
Trước /92 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Yêu Không Phải Lúc

Copyright © 2022 - MTruyện.net