Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tại thành phố S - trung tâm tài chính văn hóa của cả nước tồn tại bốn gia tộc lớn phát triển đã ba đời phồn thịnh, bao gồm Bạch gia, Vân gia, Tôn gia và Tiết gia.
Bốn gia tộc lớn cùng các gia tộc nhỏ hơn cùng nhau tạo nên sự phát triển sôi động và vững vàng của kinh tế - chính trị thành phố S - trung tâm của đất nước.
Tôn Chu Minh - thân là nhị thiếu gia người thừa kế đứng hàng thứ hai của Tôn gia luôn mang trong mình sự kiêu ngạo và cốt cách cao sang của gia tộc từ trong máu.
Từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, chưa khi nào gã chịu nhún mình lùi bước và để thua ai bao giờ.
Gã luôn trong tư thế của người đứng trên ngàn người, được gia tộc gọi là "thiên chi kiêu tử" và "thất bại" luôn không có trong từ điển của gã.
Cho đến ngày hôm nay, lần đầu tiên Tôn Chu Minh biết đến thế nào là mất mặt, nhất là trước mặt đại diện của hai gia tộc lớn còn lại.
Tiết Vũ Khiêm, thật sai lầm khi bỏ qua người này!
Tôn Chu Minh cười nhạt không nói thêm câu gì, ngồi yên lặng đánh giá người đàn ông trước mắt gã, cảm nhận sợ uy hiếp vô hình tỏa ra từ Tiết Vũ Khiêm mà không khỏi rùng mình.
Rất nhanh gã điều chỉnh cảm xúc, không để lộ ra thái độ tiêu cực và ghen tị bên trong.
Tiết Vũ Khiêm cũng rất ăn ý không chặn họng và áp chế gã.
Anh nâng chén trà lên và uống rất phong thái của người làm chủ cuộc chơi, mày kiếm giãn ra và nở nụ cười nhàn nhạt đầy ẩn ý.
Cha cô vân vê cằm, gật gù cười cười, phá lệ ban ánh mắt tán thưởng cho cậu con rể tương lai.
Quả nhiên, cốt cách, bá khí và phong thái này có đốt đuốc cũng tìm không ra, Tôn Chu Minh là công tử thế gia đúng nghĩa, cho dù có xuất sắc đến mấy cũng không thể sánh được.
Ván này, Tiết tiểu tử thắng chắc.
Cha cô lên tiếng phá vỡ thế bế tắc đáng xấu hổ này:
"Đám thanh niên mấy đứa đừng có uống trà không vậy.
Hay là cuối tuần này bồi lão già ta đây câu cá rồi ăn một bữa được không?"
Yêu cầu của cha cô, ai dám từ chối.
Tiết Vũ Khiêm càng không để cho Tôn Chu Minh được yên ổn, Tôn Chu Minh cũng không nghĩ để Tiết Vũ Khiêm thoải mái ôm người đẹp về nhà.
Ba mươi chưa phải là Tết.
Tôn Chu Minh vội vàng đồng ý "Tất nhiên là được rồi ạ.
Vậy cháu sẽ chọn địa điểm, liệu có được không ạ? Hay là Tiết tổng đây cũng có nơi nào hay ho hơn."
"Tôi không ý kiến, đi đâu cũng có thể bồi chú đây một trận sảng khoái.
Chú thấy sao?" Tiết Vũ Khiêm uyển chuyển để cho Tôn Chu Minh mặt mũi, quay sang cha cô.
"Ha ha ha, hai đứa đã chủ trương vậy thì cứ thế mà làm thôi.
Đến ngày đó nhớ để thời gian cho lão già này là được rồi."
Cha cô là ai? Biệt hiệu "hồ ly nghìn mặt" trong giới làm ăn đâu phải là vô duyên vô cớ mà đặt, ông thừa hiểu hai cậu trai này đang nghĩ gì.
Muốn theo đuổi con gái bảo bối của ông ư, nếu Tiết tiểu tử mà không thể hiện tốt thì cũng đừng hòng có cửa.
Tiết Vũ Khiêm và Tôn Chu Minh tạm biệt cha cô, cùng di chuyển đến thang máy xuống tầng hầm.
Trong không gian hẹp, chỉ có hai gã đàn ông cực phẩm đang ngầm đối đầu, khí thế mãnh liệt không ngừng tỏa ra công kích đối phương.
Đứng bên Tiết Vũ Khiêm, dường như Tôn Chu Minh cũng có điểm lép vế.
Một phần vì vóc dáng, một phần vì sự từng trải không thể sánh bằng.
Ít nhất Tiết Vũ Khiêm cũng có vài năm rèn luyện trong quân ngũ, luận khí chất cũng đã đầy tính áp đảo.
Cả hai không nói với nhau câu nào, Tiết Vũ Khiêm có điểm cao hơn Tôn Chu Minh, anh nhìn qua và nhếch mép cười cười.
Kiểu đàn ông như thế này, anh không lo.
Huống chi, cô bé nhà anh cũng đã hứa hẹn với anh.
Yêu là phải tin nhau, chỉ là bây giờ anh cần phải quyết liệt hơn để cho những kẻ như Tôn Chu Minh triệt để hết hi vọng.
Thế nào mà cả hai lại để xe ngay cạnh nhau.
Một chiếc xe thể thao chói mắt và một chiếc xe đen hầm hố, nhìn qua cũng biết ai là chủ nhân.
Tôn Chu Minh đến lúc này không thể nhịn thêm được, lên tiếng gọi Tiết Vũ Khiêm.
"Tiết tổng, hãy dừng bước".
"Tôn phó tổng có chuyện gì vậy? Tôi không nhớ chúng ta có gì cần nói với nhau"
Vẻ mặt dửng dưng lạnh lùng, lãnh đạm của Tiết Vũ Khiêm khiến Tôn Chu Minh tức đến sôi máu.
Gã vẫn giữ thái độ lịch thiệp và hào hoa phong nhã, cười nhạt: "Có câu này tôi muốn Tiết tổng biết, đó là Ba mươi chưa phải là Tết.
Huống chi, còn có câu "đập chậu cướp hoa".
Tiết tổng có hiểu không?"
"Vậy sao?"
Tiết Vũ Khiêm nhướn mày, môi cười nhưng khí lạnh cuồn cuộn trào ra từ đôi mắt nheo lại, đem khí thế áp đảo của anh càng lớn hơn.
Tiết Vũ Khiêm nhìn Tôn Chu Minh cười đắc ý và khiêu khích đối diện, nhếch môi đổi mắt lại.
Tiết Vũ Khiêm tao nhã lấy một điếu thuốc ra, đưa lên môi và bật lửa đốt.
Hít vào một hơi sâu, nhàn nhã thở ra một làn khói và chậm rãi mở lời:
"Tôn phó tổng hình như quá tự tin thì phải? Tôi nhớ hình như anh đang có cô người yêu rất xinh đẹp đúng không?"
Tôn Chu Minh không nói, trừng mắt và dựa lưng ra chiếc xe hơi đằng sau.
Tiết Vũ Khiêm đứng thẳng, đầy tính xâm phạm nhìn gã như con sói đang thể hiện quyền làm chủ lãnh thổ của mình.
Anh liên tục phun mày nhả khói, mắt cười cười như không và nói tiếp:
"Tôi cũng có câu này muốn nói cho Tôn phó tổng.
Đó là của mình thì sẽ là của mình, còn nếu không thì muôn đời cũng không thể chiếm được".
"Anh!"
"Huống chi, người em ấy chọn, là tôi.
Tôn phó tổng có thấy không nhỉ?"
Tiết Vũ Khiêm như có như không khẽ cởi một chiếc cúc áo ra, để lộ dấu hôn đỏ sẫm trên cổ phía sát gần tai.
Dấu vết chói mắt như đâm thẳng vào mắt và tim Tôn Chu Minh khiến gã nghiến răng rít lên phẫn nộ.
Tiết Vũ Khiêm không nói thêm câu nào thừa thãi, anh tiến lại gần Tôn Chu Minh, miệng vẫn ngậm điếu thuốc cháy dở, tay hòa nhã phủi bụi bên vai áo gã và nói nhẹ nhàng nhưng đầy tính uy hiếp:
"Tôi đây rất mong chờ buổi câu cá cuối tuần này của chúng ta.
Đừng làm tôi thất vọng, Tôn phó tổng ".
"Đừng có ngạo mạn".
Tôn Chu Minh hất tay anh ra, không thèm ra vẻ đạo mạo như ban nãy.
Gã hất hàm và tuyên chiến.
"Đừng nghĩ mình là người chiến thắng, Tôn Chu Minh tôi nói được làm được! Anh cứ chờ đấy mà xem!"
"Ồ, vậy tôi đây rửa mắt chờ mong.
Tôn phó tổng đi thong thả."
Tiết Vũ Khiêm nghiêng đầu cười đáp lại, thong dong xoay người mở cửa xe.
Một đường vững vàng, chiếc xe băng băng chạy vụt qua Tôn Chu Minh, để lại ánh nhìn trào phúng rõ ràng của Tiết Vũ Khiêm Tôn Chu Minh tức tối đá vào cây cột bên cạnh, gầm gừ.
"Đồ ngạo mạn!".
Cồ kể từ khi xác định được mục tiêu của mình, cô như dốc toàn bộ quyết tâm và sức lực để đạt được điều mình muốn.
Ít nhiều, thứ hạng học tập cũng tăng lên vào top giữa, tuy vẫn còn một khoảng cách lớn nếu muốn thi vào Đại học B nhưng căn cứ vào kết quả thì gần nhất và khả năng của cô, hẳn sẽ không phải là vấn đề.
Buổi tối, cô thường học đến khuya, Tiết Vũ Khiêm cũng thường thức cùng cô.
Hôm nay cũng không phải ngoại lệ.
Cô mải mê giải đề, không để ý đến có bóng người thấp thoáng bên ngoài cửa sổ.
Phòng cô có lò sưởi ấm áp, cộng với ánh đèn màu vàng.
Ánh sáng như hoà hất lên mặt cô, vẽ lên những đường nét hết sức mơ màng và yêu kiều.
Tiết Vũ Khiêm đang cheo leo ngoài cây leo cũng ngẩn ngơ mà ngắm cô không chớp mắt.
Mà tại sao Tiết tổng uy vũ lại đang trèo ngoài nhà cô như kẻ trộm vậy kia? Cô giật mình nghe thấy tiếng động bên ngoài, suýt thì hét lên kêu cứu thì mới hay cái kẻ trộm ngoài kia lại là lão công của cô.
Cô vội vàng mở cửa, lao ra ngoài và nhoài người ra nhìn anh đang treo người bên hàng rào hoa và dây leo đan cài chặt chẽ.
Đêm đông lạnh lẽo, khuôn mặt cô ửng đỏ, hiện lên trong mắt Tiết Vũ Khiêm như nữ thần kiều diễm.
Cô vội vươn tay ôm lấy má anh, xoa xoa cho ấm lên và than thở "Lạnh thế này sao anh lại ở đây giờ này? Mà lại còn trèo tường rào.
Anh muốn làm Romeo ư?"
Tiết Vũ Khiêm vẫn trong trạng thái nửa treo người nửa bám vào ban công nhà cô.
Anh lấy đà nhảy lên không chút khó khăn, ánh mắt nhìn cô đong đầy tình yêu.
Anh ghé người xuống, phà hơi thở nóng sực lên má cô khiến sắc đỏ trên đó càng thêm đậm.
Rồi Tiết Vũ Khiêm hôn lên môi cô, nói giữa cái hôn:
"Tôi nhớ em quá.".