Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Anh phải cẩn thận một chút.” Lông mi của Tô Trạm nhướng một cái, khuôn miệng dễ nhìn động một cái, đột nhiên bật ra một câu như thế.
Ánh mắt của Mục Thiên Chương rực rỡ hẳn lên, y cho rằng, Tô Trạm chỉ là một bình hoa có tiếng mà không có miếng.
“Ừ, anh sau này còn muốn làm đại tướng quân mà.” Mục Thiên Chương thu lại nụ cười, trên mặt nhìn không ra biểu tình mà nói.
Tô Trạm đối với lời nói hùng hồn của một đứa con nít không cho là đúng, bĩu môi một cái nghiêng đầu sang chỗ khác.
Đoạn đối thoại không giải thích được của hai người khiến cho Tô Trạm không hiểu ra sao, y có chút hiểu rõ cái gì đó, lại như không hiểu. Nhưng mà, may mà Mục Thiên Chương cuối cùng cũng phải trở về, tóm lại, y có thể một mình mà chiếm hữu em trai rồi.
Bởi vì Mục Thiên Chương và Trần Nghi Lan hôm sau phải đi rồi, Tô gia thậm chí còn bày một bàn tiệc phong phú xem như là tiễn bọn họ. Chỉ có điều, nhiều hơn một nữ quyến, không thuận tiện lắm, cũng không có đàn ông cùng ông nhậu nhẹt, Tô Chính Cương mạnh mẽ vang dội mà thủ tiêu hai bát cơm lớn liền trở về phòng, dành ra không gian để cho vợ mình cùng với bạn tốt mới quen của con mình nói chuyện.
“Chuyến đi này, cũng không biết lúc nào gặp lại, nếu như có thời gian rãnh, em nhớ phải đến đây bồi chị đó. Em xem, Chương Nhi và A Phiếm, A Trạm khoản thời gian này chơi với nhau cũng rất tốt, con nít ở cùng nhau rất náo nhiệt, cũng không có cô đơn như vậy.” Chung Ý Ánh thay Trần Nghi Lan gắp một đũa đồ ăn, giọng điệu mang theo sự tiếc nuối mà nói.
“Là em đã làm phiền chị mấy ngày nay rồi, còn chưa cám ơn chị đã chiêu đãi em. Chương Nhi đứa nhỏ này luôn bướng bỉnh, chỉ có điều trở về nhà ngược lại thật sự là một đứa ngốc. Thấy nó có thể chơi cùng với đại thiếu, nhị thiếu như vậy, trong lòng em cũng rất vui vẻ.” Giọng điệu của Trần Nghi Lan cũng khó tránh khỏi có chút thương cảm. Tuy nói là nàng cố ý cùng Tô gia qua lại thân thiết, vì con trai của mình mà tăng thêm lợi thế. Nhưng ở cái nơi đất khách quê người này, nàng có chút ngược lại giống như Chung Ý Ánh, có thể gặp được đồng hương – cái loại người tài quý mến người tài này, lại là sự thật.
Ba đứa nhỏ ngược lại là được dạy bảo ngồi ngay ngắn chỉnh tề mà ăn cơm, tướng ăn cũng phải là nhã nhặn, mặc dù lúc ăn cơm Tô Trạm thích ăn hai miếng liền phát bệnh ngây ngốc một chút, khiến cho Chung Ý Ánh không hài lòng lắm, nhưng điều này so với việc thổ dân Miến Điện dùng lá cây đựng cơm, dùng tay cào cơm lại nho nhã hơn nhiều.
Tô Trạm không quá thích mẹ của Mục Thiên Chương, nhưng thấy mẹ của mình qua lại thân thiết với nàng, mỗi ngày Mục Thiên Chương cùng chơi với hắn và Tô Phiếm, mà Trần Nghi Lan liền cùng mẹ của mình tán gẫu nói chuyện phiếm, thi từ ca phú, tình cảm nam nữ, ngôi sao Mục Dã*, đều có thể trò chuyện một thời gian dài, rãnh rỗi cũng sẽ ra ngoài dạo chơi, hai người tốt giống như chị em gái. Ngược lại khiến cho hắn cũng không có ý kiến gì để phản đối cả.
* 牧野星辰: /Mục dã tinh thần/: Ai biết cụm này dịch sao chỉ Mã với nha!
Đoán trước mẹ của mình một mình sống ở nơi rừng sâu núi thẳm thế này, mà người cha tướng quân của mình cũng không giống như những tướng quân khác nuôi vợ hai vợ ba trong nhà, mẹ của hắn ngay cả lòng dạ tranh thủ tình cảm cũng không có, đương nhiên cũng không có những em chị em gái bồi nàng mỗi ngày nói vài câu.
Buồn chán cô đơn cũng khó tránh khỏi. Tô Trạm trong lòng nghĩ như thế, chẳng trách đối với Trần Nghi Lan nhiệt tình như vậy.
Nguyên nhân hắn không thích Trần Nghi Lan rất đơn giản — Người phụ nữ này rất lợi hại. Mà theo như Tô Trạm thấy, phụ nữ đã xinh đẹp còn lợi hại đều rất đáng sợ, bề ngoài của nàng có thể lấy làm vũ khí, nếu như tư duy lại hạng nhất, người phụ nữ này xem như là thành tinh. Thảo nào nàng có thể sinh ra một tiểu thần đồng như Mục Thiên Chương vậy. (Mã: Thành tinh nghe cứ như là thành yêu tinh không bằng.)
Hắn đời trước không có nhiều cảm giác đối với con gái, sống đến 28 năm trong lòng vẫn nghĩ còn sớm, cũng không nghiêm chỉnh cưới vợ sống qua ngày, hắn nhớ mang máng Tô Phiếm trái lại thì có vợ, cũng chưa nói tới cái gì mà cưới hỏi đàng hoàn, cũng không có con, chỉ là bầu bạn. Tô Trạm đã từng thấy qua vài lần, chỉ nhớ người phụ nữ kia dịu dàng như nước vô cùng, ngay cả rót rượu cho Tô Phiếm cũng cúi đầu, khiến cho người ta nhìn không rõ mặt mũi. Chính mình nhìn nhiều hơn một cái, liền đỏ mặt ngay lập tức.
Về phần nhìn con gái này, Tô Trạm ngược lại rất tán thành Tô Phiếm, phụ nữ mà, liền nên giống như mẹ của hắn, xinh đẹp thuần khiết, giống như đoá hoa sen mà nàng thích. Trần Nghi Lan giống như hoa hồng đỏ có gai lại đẹp nữa, quá nguy hiểm.
Chỉ có điều tính cách của hắn là yêu ghét rõ ràng, mặc dù không thích Trần Nghi Lan, nhưng lại thích Mục Thiên Chương. Vừa nghĩ đến đứa nhỏ này chống đỡ đến lúc chết rồi thì tháng sau mới đến sinh nhật 11 tuổi, e rằng lần từ biệt này, sẽ không còn được gặp lại. Theo như Tô Trạm nghĩ, e rằng đời trước mình không nghe nói đến Mục Thiên Chương, rất có thể y chính là đứa nhỏ xui xẻo bị anh trai của mình hoặc là anh em khác đâm sau lưng.
Chính mình cũng là em trai xui xẻo bị anh trai mình giết chết, càng thêm vài phần đồng tình với Mục Thiên Chương. Thế là Tô Trạm – đứa nhỏ xui xẻo mang theo vài phần thương xót gắp một cái đùi gà ném qua trong bát của Mục Thiên Chương, bởi vì từ trước đến giờ chưa làm như thế này bao giờ, Tô Trạm vẫn cảm thấy vô cùng không được tự nhiên.
“Cho anh đấy, ăn cho no chút.” Suy nghĩ một hồi, hắn liền quăng ra một câu như vậy.
Mục Thiên Chương lại mỉm cười mà gắp lấy.
“Xem xem, Lan muội, chị liền nghĩ Chương Nhi là một đứa nhỏ tốt. A Trạm nhà chúng ta bị chiều hư rồi, còn chưa từng gắp đồ ăn cho ai đâu. Bây giờ cũng biết quan tâm người khác rồi, nguy rồi.” Chung Ý Ánh nhìn thấy hành động của Tô Trạm, rất là vui mừng mà cười nói.
Sự thay đổi của Tô Trạm nàng đều thấy trong mắt, đặc biệt là quan hệ với Tô Phiếm, giống như là tuyết rơi vào mùa xuân, chậm rãi hoà tan làm cho tiết trời ấm lại. Nói chung nàng cảm thấy, trong nhà nhiều hơn một đứa nhỏ, hơn nữa chỉ là một người ngoài làm khách. Giữa những đứa nhỏ khó tránh khỏi tranh đấu, mà Tô Phiếm lúc nào cũng bảo vệ hắn, phỏng chừng là có thể khiến cho Tô Trạm biết được chỗ tốt của anh em.
Tô Phiếm lại không làm được.
Cũng không biết là bởi vì duyên cớ Mục Thiên Chương sắp đi hay sao mà Tô Phiếm phát hiện Tô Trạm bắt đầu từ buổi chiều cư nhiên đối xử với Mục Thiên Chương càng tốt hơn — Ví dụ như hắn đem máy bay nhỏ đóng gói thật tốt, để cho Mục Thiên Chương mang về. Tô Trạm quen làm tiểu thiếu gia vậy mà còn gắp đồ ăn cho Mục Thiên Chương.
Chỉ có điều Tô Phiếm từ lâu đã học được một chuyện — Y không phải là Tô Trạm, không phải muốn cái gì thì có thể đạt được cái đó. Cho nên, y biết phải ẩn nhẫn yêu cầu của mình. Chỉ có điều, y bây giờ vẫn chưa học được cách ẩn dấu dục vọng. Thế là Tô Trạm vừa xoay đầu liền thấy được anh trai của mình đang liếc mắt trừng cái đùi gà trong tay Mục Thiên Chương kia.
Rồi sau đó Tô Trạm phát hiện mình bây giờ càng ngày càng mềm lòng, Tô Phiếm rõ ràng là muốn lại cực lực khắc chế ánh mắt của mình khiến cho hắn không chịu được. Con nít y chính là không nói cũng không biết ra hiệu ngầm, chỉ dùng ánh mắt trong veo vô tội đó trừng a trừng, nhìn a nhìn, khiến cho hắn rất khó chịu, trong lòng giống như có con kiến bò qua.
Thế là, Tô Trạm âm thầm thở dài trong lòng, cũng thuận tay mà gắp một cái đùi gà ném vào trong bát của Tô Phiếm, “A Phiếm, anh cũng ăn đi.” Mấy ngày nay Tô Trạm đã sửa miệng từ lâu, mặc dù không thể kêu ra hai chữ “anh trai”, nhưng cũng không còn kêu cả tên lẫn họ của Tô Phiếm nữa, mà đổi lại thành A Phiếm. Dù vậy, vẫn khiến cho Tô Phiếm cảm thấy vui vẻ, kêu như vậy, rõ ràng mối quan hệ của hai người đã thân thiết hơn một chút.
Hơn nữa, thanh âm của em trai trong trẻo giòn tan, mềm mại, rất có tinh thần phấn chấn, lúc kêu “A Phiếm”, ngây thơ lại mạnh mẽ, giống như ngọc thạch làm ra đồ sứ, nói năng có khí phách.
Nghe được một tiếng “A Phiếm” này, Tô Phiếm khoé môi đang mím cuối cùng cũng hơi hơi vểnh lên, “Cám ơn em trai, em cũng ăn đi.” Tô Phiếm đáp lễ bằng một miếng cá kho mà Tô Trạm thích nhất. Nhìn nụ cười trên môi Tô Phiếm, Tô Trạm bất đắc dĩ mà nghĩ, đứa nhỏ này không được tự nhiên, cuối cùng cũng thoả mãn được tâm nguyện.
Tô Phiếm mắt liếc cái đùi gà của Mục Thiên Chương, lại len lén ước lượng với cái của mình — Dường như lớn hơn so với cái của Mục Thiên Chương, thế là càng thêm hài lòng.
Mà Chung Ý Ánh nhìn dáng vẻ hai anh em cung kính, càng thêm vui mừng mà ăn thêm nửa chén cơm. Một bữa cơm, ba đứa nhỏ, hai người lớn, xem như là ăn uống hoà thuận vui vẻ.
+++
Ngày hôm sau, người ở Tô gia đều thức dậy rất sớm, chuẩn bị tiễn hai mẹ con Trần Nghi Lan. Ánh mắt trời đang dần hé lộ, từ rừng rậm ở miền Bắc Miến Điện đầy thần bí mà mọc lên, màu sắc vàng óng ánh đem rừng rậm vốn dĩ từ xanh biến thành đen nhuộm vàng, xem ra ngược lại không có sự âm u đáng sợ vào ban đêm, mang theo chút cảm giác trong lành.
Tô phu nhân và Trần Nghi Lan đang ở trên lầu lưu luyến nói lời tạm biệt, Tô Trạm và Tô Phiếm cùng Mục Thiên Chương thì ngồi cạnh nhau, đợi xe của Mục gia đến, Tô Trạm vẫn như cũ bị hai người kẹp chính giữa, mà Mục Thiên Chương trong lòng đang ôm máy bay nhỏ mà hôm qua Tô Trạm đã tặng cho y. Tư thế của ba đứa nhỏ trái lại đặc biệt nhất trí, mỗi người dùng tay nhỏ bé mà nâng đầu, nhìn ánh mặt trời đang dần dần mọc lên.
Ánh sáng mặt trời rực rỡ toả ra màu sắc sáng lạn, khiến cho Tô Trạm rất có một loại cảm giá thật sự đang sống.
Mục Thiên Chương quay đầu thấy ánh sáng mặt trời lộng lẫy chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tô Trạm, lông mi dài dài cong cong giống như bị mạ một lớp vàng hồng, trái lại giống như tơ vàng, quấn lấy tầm mắt của y.
Núi xa có chim bay qua, bốn bể có cây cối thơm mát dày đặc, Tô gia vừa mới ngủ say tỉnh dậy, giống như khuôn mặt của người trước mắt này yên tĩnh xinh đẹp. Y lại không khỏi nhìn đến sửng sốt, chỉ cảm thấy hương sữa trên người Tô Trạm mang theo hương hơm của xà phòng, khiến cho nhịp tim của y ngược lại bộc phát rõ ràng mà từ tốn.
Tô Phiếm nhìn ánh sáng mặt trời đó giống như tất cả đứa nhỏ đối với sự to lớn mà cảm thán.
“Cũng không biết bên kia núi là cái gì? Lớn lên, cha mẹ liền có thể cho chúng ta ra ngoài nhìn đi, nghe nói Yangon phồn hoa giống như Băng Cốc, còn chưa từng đi qua.”
Tô Trạm ngược lại mỉm cười, trong lòng động một chút, nghiêng đầu mà nói với anh trai của mình: “A Phiếm, anh lớn lên rồi, muốn làm đại tướng quân hả?” Tô Trạm cảm thấy tâm tình bây giờ rất là yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi mình có thể mỉm cười mà nói chuyện này với Tô Phiếm. Bởi vì sau khi bọn họ lớn lên, Tô Phiếm đoạt quyền của hắn, kế thừa vị trí của Tô tướng quân, thành một Tô tướng quân khác. Sau đó, giết chết mình.
“Tướng quân?” Tô Phiếm kinh ngạc mà chớp chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú tràn đầy sự không thể tin, “Anh chưa từng nghĩ đến việc làm tướng quân. Anh muốn đi học, giống như mẹ cả nói, đi Mỹ học đại học.”
Tô Phiếm thích sách vở mà không thích súng.
Cái nguyện vọng này Tô Trạm tuyệt đối chưa từng tưởng tượng ra, nhưng mà ánh mắt Tô Phiếm viết rằng con nít hồn nhiên lại ngây thơ — Y đã đang dài dòng lôi thôi mà nói đến Mỹ học đại học, đều là y có lúc quấn quít lấy mẹ cả nói cho y biết. Chung Ý Ánh là lưu học sinh ở Mỹ về, đã từng học ở Pennsylvania tự mình vượt qua bốn năm, cho đến khi về lại quê hương rơi vào tay giặc, Chung tướng quân bỏ bút đi tòng quân nàng mới trở về.
“Nghe mẹ cả nói, thư viện ở đại học đó vô cùng vô cùng lớn. Những quyển sách đó đều có lịch sử hơn trăm năm, chỉ có vài bản đơn lẻ, nơi khác đều không thấy được…” Tô Phiếm nói đến sách vở thì rất là kích động, sự tao nhã bình thường đều biến sạch trơn, khoa tay múa chân mà vẽ một vòng tròn lớn, giống như y đã từng thấy qua thư viện kia vậy.
Tô Trạm hăng hái mà nhìn Tô Phiếm tâm tâm niệm niệm miêu tả trường đại học trong lòng mình. Hắn biết Tô Phiếm có lúc còn học một chút tiếng Anh, e là để lớn lên thật sự có thể đi Mỹ học đại học mà chuẩn bị.
Hắn cảm thán thế sự khó liệu, Tô Phiếm hướng về tri thức muốn vào đại học, sau này sẽ cầm súng mà ra trận, bán thuốc phiện, là trùm ma tuý lớn khiến cho chính phủ Miến Điện và Thái Lan đau đầu không thôi.
Hắn nhớ Tô Phiếm đã từng có dự định học lên đại học, nhưng theo mối quan hệ với mình chuyển biến xấu, cái dự định này cũng không thể thực hiện được.
Nếu như, lúc đầu, bọn họ chính là một đôi anh em tốt, mà chính mình hoàn toàn giúp đỡ Tô Phiếm lên đại học, có phải là rất nhiều chuyện sẽ thay đổi hay không? Kết cục của đời trước sẽ được viết lại?
“A Phiếm, anh sau này nếu như muốn đi Mỹ học đại học liền đi đi, tôi nhất định sẽ giúp đỡ anh.” Tô Trạm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kích động của Tô Phiếm, đột nhiên thần sắc nghiêm túc mà nói.
“Được, anh nhất định sẽ đi.” Tô Phiếm thần sắc nghiêm nghị nói, bất quá y không có hỏi em trai có đi theo cùng hay không, bởi vì y biết Tô Trạm là người cầm tới sách liền đau đầu, để cho em trai học tiếng Anh đi Mỹ học đại học, phỏng chừng so với giết y còn khó chịu hơn.
Mục Thiên Chương lông mày nhướn lên, bỗng nhiên quay đầu nói với Tô Trạm: “Em tin?”
“Tôi tin–” Đứa nhỏ mang theo giọng điệu lười biếng ngây thơ nói. Lông mi dài vốn đang rủ xuống nhẹ nhàng nâng lên, ánh mắt kiên định.
Hắn vốn dĩ đã lỡ mất một lần, lần này, hắn tin.